Nam Tầm: "Tuy rằng ta là một nhan khống hardcore, nhưng nam nhân chỉ có bề ngoài thì không cần cũng được."
Tiểu Bát: "Hứ, ngươi thì biết cái gì. Vu tộc hoàn toàn tách biệt với thế
gian, tính cách đơn thuần lại chưa từng thấy việc đời. Hoàng đế Đại Chu
khi đó không chỉ phong lưu phóng khoáng, mà còn cực kỳ giỏi tán tỉnh. Nữ nhân các ngươi không phải thích nhất nghe nam nhân nói lời ngon tiếng
ngọt sao? Thánh Nữ Vu tộc cũng không ngoại lệ, tâm hồn thiếu nữ cứ như
vậy dừng trên người Hoàng đế, về sau lại vứt xuống cả Vu tộc vào cung
làm phi. Theo như lời đồn thì nếu muốn lật đổ vương triều Đại Chu, trước hết phải diệt trừ vị Thánh Nữ Vu tộc này. Kết quả..."
Nam Tầm
nghe đến đây, không khỏi cười lạnh một tiếng: "Kết quả không cần nói
cũng được, nghe cái giọng điệu này của ngươi là ta đoán được kết quả của câu chuyện rồi."
"Ây da, đừng vậy mà, ngươi nghe gia kể tiếp đi. Vị Thánh Nữ Vu tộc này thật sự là yêu hoàng đế Đại Chu da diết. Có điều dù nàng mĩ mạo như tiên, nhưng tính cách lại có chút cố chấp quái gở,
nên cũng không được sủng ái lâu lắm. Mãi đến tận khi mấy nữ nhân được
Hoàng đế sủng hạnh không ngừng bạo bệnh bỏ mình, Hoàng đế Đại Chu mới
mặt ngoài càng thêm sủng hạnh kính trọng nàng, trong lòng lại cực kì sợ
hãi."
"Về sau, một thuộc hạ tâm phúc của Hoàng đế, cũng chính là
Hoàng đế khai quốc của Nam Vân Quốc bây giờ, lợi dụng tâm lý sợ hãi của
Hoàng đế Đại Chu để xúi giục hắn giết chết Thánh Nữ Vu tộc. Tên Hoàng đế ngu ngốc kia thật đúng là nghe lời hắn ta, lệnh cho hắn ta phong kính
tòa cung điện của Thánh Nữ rồi thả một mồi lửa. Ngày đó thảm khốc cỡ
nào, nha hoàn bà tử trong điện không một ai sống sót, tất cả đều bị
thiêu sống."
Nam Tầm mặt vô cảm nói: "Chiêu mượn đao giết người
này không tồi. Mượn tay Hoàng đế Đại Chu để diệt trừ Thánh Nữ Vu tộc bọn họ kiêng kị nhất."
Tiểu Bát: "Vẫn chưa hết đâu. Hoàng đế Đại Chu dưới sự xúi giục của kẻ kia đã phái hắn ta tự mình đến lãnh thổ Vu tộc, diệt khẩu toàn bộ hơn hai vạn người từ trên xuống dưới. Nghe nói trong
đó có gần một ngàn người là có cùng tổ tông có cùng quan hệ huyết thống
với Vu nữ."
Ánh mắt Nam Tầm hơi dao động, trầm giọng nói: "Ngươi
đừng nói với ta, Vu nữ kia chẳng những không hề bị thiêu chết, mà còn
đào tẩu thành công. Hơn nữa trong bụng còn có hài tử của Hoàng đế Đại
Chu, cũng chính là... Cung Mặc Nhiễm."
Tiểu Bát cả kinh: "Đờ mờ, vậy mà ngươi cũng đoán được, Tầm ta thật lợi hại!"
Nam Tầm mím môi, trong lòng bỗng dưng bùng lên một ngọn lửa không tên. Cũng không biết là cảm thấy không đáng thay cho Thánh Nữ Vu tộc, hay là cảm
thấy Hoàng đế Đại Chu quá ngu ngốc vô đạo. Cũng có thể là do vị Hoàng đế khai quốc có dũng có mưu của Nam Vân Quốc trong mắt người khác, dưới
cái nhìn của nàng lại thành hèn hạ vô sỉ.
Tiểu Bát nói tiếp: "Đại Chu Quốc không có Vu nữ quả nhiên sụp đổ trong nháy mắt. Hoàng đế khai
quốc của Nam Vân Quốc là người đầu tiên nâng mình lên ngai vàng, thủ
lĩnh ba nước còn lại cũng tới tấp phân chia lãnh thổ, từng người tự xưng vương. Mấy trăm năm qua đi, bốn nước ngoài mặt quan hệ hài hòa, thật ra vẫn không ngừng có tranh chấp nhỏ. Có điều cục diện này rất nhanh sẽ bị phá vỡ, bởi vì Thiên Đạo phái ra khí vận tử điếu tạc thiên. Hắn chú
định sẽ thống nhất thiên hạ."
Nam Tầm không quá hứng thú với quá trình thống nhất thiên hạ trắc trở gì đó của khí vận tử, nàng chỉ quan tâm Cung Mặc Nhiễm.
Cung Mặc Nhiễm chính là ma quỷ bò ra từ địa ngục, hắn đặc biệt đến để báo thù.
Nhưng Nam Tầm không rõ, vì sao Cung Mặc Nhiễm phải làm Quốc sư Nam Vân Quốc?
Việc này có liên quan gì đến chuyện báo thù của hắn?
Hoàng đế
khai quốc Nam Vân Quốc lúc trước mượn dao giết người đã sớm chết thẳng
cẳng, đại Boss vậy mà còn lấy ơn báo oán đi phụ tá con cháu đời đời của
kẻ thù. Nam Tầm ngẫm lại liền thấy đáng sợ nha.
Bởi vì nàng biết, đây mẹ nó tuyệt đối không phải chuyện tốt đại Boss có thể làm!
Cung Mặc Nhiễm rốt cuộc đang trù tính trò gì đây?
Nam Tầm thở dài, đột nhiên dùng tay gõ trán mình.
Tiểu Bát hỏi: "Sao ngươi lại đánh chính mình, đầu càng đánh đần, ngươi không biết sao?"
Nam Tầm:...
"Tiểu Bát, ta vẫn luôn cảm thấy hình như ta đã quên mất việc gì đó." Nam Tầm đột nhiên nói.
Tiểu Bát lơ đễnh đáp: "Bình thường thôi mà, không phải ngươi vẫn luôn chẳng nhớ gì sao."
Nam Tầm nghĩ nghĩ, rốt cuộc cũng nhớ ra nàng đã quên chuyện gì. Hôm qua
nàng bị Hoàng Hậu và Diêu công chúa liên thủ tính kế, chuyện này trong
lòng nàng và Cung Mặc Nhiễm đều biết rõ. Chỉ là từ tối qua cho đến sáng
nay, hai người lại không hề nhắc đến chuyện này. Nam Tầm là quên mất,
còn Cung Mặc Nhiễm thì sao?
Nam Tầm không tin hắn cũng quên.
"Tiểu Bát, có thể phát sóng trực tiếp tình hình hiện tại của đại Boss cho ta không." Nam Tầm nói.
Tiểu Bát bật thốt tiếng đờ mờ: "Ngươi đừng yêu cầu quá đáng nha."
"Ở thế giới Huyết Minh không phải ngươi cũng cho ta xem à. Sao thế giới này lại không được?"
"Đờ mờ, kia là thế giới cao cấp có được không. Gia tuỳ tiện dùng pháp khí,
thần khí gì đó đều được. Nhưng đây chỉ là thế giới trung cấp, thỉnh
thoảng làm vài động tác nhỏ thì có thể, nhưng những chuyện như phát sóng trực tiếp thì ngươi cứ mơ đi."
Nam Tầm lấy lui làm tiến: "Vậy ngươi giúp ta quan sát hướng đi của đại Boss trong cung, cái này thì được đúng không?"
Tiểu Bát đồng ý, chỉ chốc lát sau đã hội báo với Nam Tầm: "Quốc sư đại nhân
nửa đường đụng phải Diêu công chúa... Đờ mờ nữ nhân kia lại dám xua hết
hạ nhân, muốn nhào vào ngực đại Boss! Có điều Quốc sư đại nhân né được,
cũng không thèm liếc nàng ta một cái đã đi rồi. Nữ nhân không biết xấu
hổ kia buông lời hung ác, thề sẽ làm tiện nhân như ngươi không được chết tử tế. Nàng ta không chiếm được, thì con tiện nhân như ngươi cũng đừng
hòng chiếm được..."
Nam Tầm: "Lúc ngươi nói ba chữ "con tiện nhân" thì làm ơn đừng có nghiến răng nghiến lợi như vậy được không?"
Tiểu Bát: "Gia chỉ là bắt chước giọng điệu nữ nhân kia thôi, kết quả chỉ bắt chước giống hai phần."
Nam Tầm cười khẩy: "Hận ta thế cơ à, chắc không phải đã biết nàng ta gián
tiếp thúc đẩy chuyện tốt của ta và Quốc sư đại nhân đấy chứ?"
Tiểu Bát: "Không có đâu. Gia nghe thấy nữ nhân kia miệng phun đầy phân, vẫn
không ngừng bôi đen ngươi, nói ngươi thông đồng nam nhân khắp nơi, đến
Ngũ hoàng tử cũng phải quỳ dưới váy của ngươi."
Nam Tầm:...
"Thật là một nữ nhân không thú vị còn đáng buồn. Nàng ta càng như vậy càng khiến người chán ghét."
Tiểu Bát nói: "Thật kỳ quá, nàng ta đã mắng ngươi thế mà đại Boss còn chưa
xử lí nàng. Là gia á, gia đã cho một cái tát ngay tại chỗ rồi."
Nam Tầm cong môi: "Dù muốn xử lí nàng ta thì cũng chơi ngầm chứ. Cái chuyện táng người này để ta làm là được, đại nhân làm thì quá hạ giá rồi."
Tiểu Bát run lên: "Ngươi kêu đại nhân mà da gà của gia đều dựng hết lên này."
Biết được sau đó đại Boss vẫn luôn bàn chuyện trong ngự thư phòng của Quốc
quân, vô cùng nhàm chán, Nam Tầm liền không để Tiểu Bát tiếp tục nhìn
chằm chằm nữa.
Đang nghĩ ngợi nên tìm việc gì làm thì Nam Tầm bỗng phát hiện gì đó, bật cười "phụt" ra tiếng.
Nàng ngồi xổm xuống nhìn chỗ khe cửa, thấy một người giấy nhỏ màu vàng đang
cố gắng chui vào qua cái khe nhỏ hẹp. Chờ nó chui qua được rồi thì lập
tức đứng lên, đong đưa đôi tay đôi chân giấy chạy về phía nàng.
Nam Tầm xòe bàn tay, người giấy nhỏ liền lộn mèo một cái nhảy lên. Sau đó
đứng trên lòng bàn tay nàng xoay người lại, lộ ra hàng chữ được viết
trên lưng, phía trên ghi: