Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday
Nam Tầm hơi
cắn lên đôi môi mỏng của hắn, hừ hừ ra tiếng: "Đại nhân, ngài nói lời
này thật không biết xấu hổ. Ta là một hoàng hoa khuê nữ, da mặt mỏng lắm đấy. Lần trước ta lo cho đại nhân nên muốn vào xem ngài, thế nhưng ngài lại kêu ta cút xa đi! Cho dù lòng dạ ta có lương thiện hơn nữa thì nghe câu này vẫn biết thương tâm.
Ngài cố ý lạnh nhạt ta, đến một câu cũng không muốn nói, chỉ toàn ghét bỏ ta thôi. Nếu lúc đó ta còn tiếp
tục thì chẳng phải là càng làm ngài phiền lòng? Ta thật vất vả mới nghĩ
ra được cách ở bên đại nhân, nếu ngài vì nhất thời không vui mà đuổi ta
khỏi Mặc Nhiễm Đường thì phải làm sao bây giờ? Cho nên ta không dám lại
chọc đại nhân phiền lòng. Chỉ cần có thể được ở bên cạnh đại nhân, cho
dù ngài một câu cũng không nói với ta cũng không sao cả..."
Nam
Tầm càng nói càng cảm thấy bản thân thật quá đáng thương, bỗng òa lên
khóc ròng: "Vì sao ta lại thích đại nhân cơ chứ? Dù đã biết rõ thích
phải ngài hậu quả sẽ vô cùng thảm. Diêu công chúa thích ngài liền có thể quang minh chính đại thể hiện ra ngoài. Nhưng ta thì không dám, bởi vì
ta cái gì cũng không phải, ta chỉ là một tiểu thùng cơm, cả ngày chỉ
biết lãng phí lương thực của đại nhân. Ta từng là một nhóc ăn mày, còn
từng là... Hu hu, ta thật sự không xứng với đại nhân. Nhưng đại nhân, ta thật sự rất thích ngài..."
Tiểu nha đầu vừa rồi còn gặm đến hăng say, bây giờ thế nhưng nói khóc liền khóc. Khuôn mặt nhỏ đỏ rực, đôi mắt cũng đỏ rực.
Cung Mặc Nhiễm nhìn nàng biến thành như vậy, đột nhiên duỗi tay giữ chặt gáy nàng, nhẹ nhàng ấn đầu nàng trở về.
Hai người mặt đối mặt, mũi đối mũi, mắt đối mắt, ánh mắt hoà vào nhau.
Im lặng trong chốc lát, nam nhân với ánh mắt u ám bỗng nhiên nói: "Ai nói
ngươi không xứng với ta? Nha đầu, không phải nói muốn khinh nhờn ta sao? Ngươi định cứ khóc cả đêm trong ngực ta à?"
Một câu này giống như bất ngờ mở ra chiếc hộp gì đó, Nam Tầm trợn tròn mắt, ngơ ngẩn hỏi: "Đại nhân, ngài đang nghiêm túc sao?"
Cung Mặc Nhiễm không đáp mà hỏi lại: "Ngươi đoán xem?"
Nam Tầm gào lên một tiếng. Lúc này bắt đầu dùng lực thật sự, cái miệng gặm
gặm, cẳng chân linh hoạt cọ bên hông hắn, ý đồ cọ rớt đai lưng của hắn.
"Không được rồi, đại nhân, ta nhịn không được!"
Nam Tầm vốn dính trên người hắn như cao su, lúc này vậy mà bỏ được. Nàng
nhanh như chớp buông hai tay hai chân ra, theo vòng eo hắn trượt xuống.
Sau đó đột nhiên ôm lấy eo hắn, dùng sức lực lớn nhất cuộc đời xoay nam
nhân trước mắt lại, đẩy hắn ngã xuống giường.
Trên giường có một
tấm màn lụa màu đỏ, lúc đẩy người lên giường, chân Nam Tầm không cẩn
thận bị quấn vào cái màn kia. Cho nên khi nàng áp người lên phía trên,
màn lụa màu đỏ cũng "Roẹt" một tiếng bị xé rách, rơi xuống quấn lên
người nàng.
Nam Tầm đang gấp gấp gáp gáp mới không rảnh lo mấy
chuyện đó. Nàng trực tiếp gỡ đai lưng Cung Mặc Nhiễm, gỡ không được liền dùng miệng cắn, cắn không ra thì trực tiếp xé.
Lại "Roẹt" một tiếng, đai lưng chất liệu thượng thừa còn được thêu lưu vân chìm chỉ bạc cứ như vậy bị Nam Tầm... xé rách.
Sau đó Nam Tầm cực nhanh cởi áo bào bên ngoài nam nhân. Nhưng còn chưa đợi
nàng kéo ra được thì đã có một cỗ lực lớn hút nàng lên cao.
Chưa kịp lấy lại tinh thần, trước mắt Nam Tầm bỗng quay cuồng, chớp mắt đã đảo vị trí với Cung Mặc Nhiễm.
Trên mặt người nọ vẫn bình bình đạm đạm không cho người ta nhìn ra được thứ
gì. Nhưng cặp mắt kia lại có gì đó như đang điên cuồng hội tụ, trong
chớp mắt sắp phải dâng trào ra ngoài.
"Sao lại vụng về như thế?"
Hắn bất ngờ bình luận một câu như vậy, sau đó cúi đầu đột ngột ngậm lấy
môi Nam Tầm, giữ gáy nàng lại mạnh mẽ ấn về phía mình.
Tựa như một khối băng trong nháy mắt liền biến thành nước sôi sùng sục, ngay cả quá trình hoà tan cũng bị lược bớt.
Chuyện xảy ra tiếp đó, Nam Tầm tỏ vẻ không dám nhớ lại.
Meo, mặt người dạ thú!
Áo bào trắng chất liệu thượng thừa không nhiễm bụi trần của nam tử bị hai
người đá tới một góc loạn thành một đoàn, trở nên dúm dó. Mà một thân
váy trắng của nữ tử cũng đã bị quái lực làm cho nát vụn, từng mảnh nhỏ
rơi rải rác đầy giường. Nàng chỉ cần ngẫu nhiên kích động dậm chân là
lập tức sẽ có mấy mảnh nhỏ bay lên, sau đó lại chậm rãi hạ xuống, giống
như một cơn mưa hoa, rơi lả tả lên cơ thể đang dây dưa của hai người.
Quần áo không còn, nhưng màn lụa đỏ mới vừa rồi bị xé rách thì vẫn ở đó,
quấn lên nơi hai người đang chặt chẽ kết hợp. Màu sắc tươi sáng tương
phản đặt cạnh nhau, nổi bật lên sắc màu như tơ của da thịt đang phập
phồng lên xuống ma sát trong mành lụa mỏng...
***
Lúc Nam
Tầm tỉnh lại, đầu óc vẫn còn chút mờ mịt. Nàng hơi quay đầu, quả thực
nhìn thấy bên cạnh mình là... Cung Mặc Nhiễm. Hơn nữa còn là Cung Mặc
Nhiễm không mảnh vải che thân.
Hai mắt Nam Tầm bỗng dưng trợn
tròn. Tuy rằng hiện tại đã thanh tỉnh, sự việc tối qua cũng đều nhớ rõ,
nhưng Quốc sư đại nhân từ trước tới nay luôn mặt lạnh tâm giá bỗng nhiên biến thành lửa nóng, đốt đến nàng không thể phân biệt đông tây nam bắc. Thế cho nên dù cảm xúc thực chân thật, nàng cũng không thể không một
lần nữa nghi ngờ, rốt cuộc đây có phải sự thật hay không.
Tối hôm qua, nàng lại dám thật sự thượng... Đại Boss.
Nam Tầm còn đang ngây ra, nam nhân đang ngủ đột nhiên mở mắt, nhàn nhạt hỏi một câu: "Tỉnh?"
Nam Tầm gật đầu: "Tỉnh... Đại nhân, ngày hôm qua ta giống như mơ một giấc... mộng xuân. Ha ha."
Cung Mặc Nhiễm nghiêng đầu nhìn nàng với ánh mắt vô cùng tỉnh táo, không hề
có dáng vẻ nào là vừa tỉnh ngủ. Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ xấu hổ
của Nam Tầm, nói: "Đóa Đóa, bổn tọa có từng dạy ngươi trốn tránh vấn
đề?"
Hơi ngừng, ánh mắt xoay vòng: "Tối hôm qua ngươi làm cái gì, hay là ngươi không nhớ rõ?"
Miệng nhỏ Nam Tầm hơi há ra, giống như bị lời này dọa cho không nhẹ.
"Đại nhân, ta đều nhớ rõ!" Nam Tầm vội vàng trả lời. Nói xong lại héo xuống
trong nháy mắt, nói lí nhí: "Nhưng bởi vì chuyện đó quá không chân thật, ta mới ngỡ rằng mình đang nằm mơ. Đại nhân, đây hết thảy đều là thật
đúng không? Ta không phải đang mơ..."
Cung Mặc Nhiễm nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên duỗi cánh tay phải ra bắt lấy gáy nàng, đẩy đầu nàng về phía mình.
Ngay sau đó, khuôn mặt tuấn tú tức khắc được phóng đại ngay trước mắt, Nam Tầm bỗng dưng trừng lớn hai mắt.
Dưới trạng thái thanh tỉnh, cảm giác bốn cánh môi dán nhau lại rõ ràng đến
thế. Trong không gian kín tựa hồ như được phóng đại lên mấy lần, một
chút hơi lạnh xuyên qua khoé môi mà tiến vào, làm trong đầu Nam Tầm như
muốn bay lên trời cao, lại nổ bùm thành pháo hoa.
Thật lâu sau
rời môi, Cung Mặc Nhiễm xoa xoa đầu nàng, trong giọng nói điềm đạm lộ ra một tia lười biếng: "Canh giờ không còn sớm, chúng ta cần phải trở về."
Nam Tầm sờ sờ môi mình, không nhịn được hơi mím miệng. Sau đó khóe môi lại
nhịn không được mà nhếch cao hơn, đôi mắt cũng cong thành một cọng chỉ.
Chỉ trong nháy mắt, Quốc sư đại nhân sạch sẽ đã mặc xong một thân trường bào trắng, chẳng qua ——
Quần áo tối hôm qua lại bị hai người tàn phá đến nhăn nhúm dúm dó, đối với
Quốc sư đại nhân từ trước đến nay luôn chú ý cách ăn mặc thì cái này có
chút... khó coi.
Còn có đai lưng bị Nam Tầm phát rồ xé nát đó, căn bản là không thể dùng được nữa.
Nam Tầm nhìn trường bào sắc trắng lỏng lẻo lại nhăn nheo trên người Cung
Mặc Nhiễm, lần đầu tiên sinh ra một loại cảm giác xấu hổ khác thường.