Edit: tranthayday / Beta: PaduC, Bánh Bao Không Nhân
Nam Tầm nghiêm mặt nói: "Nếu đúng như lời ngươi nói, thứ vốn không nên có
mặt trên đời lại bỗng dưng xuất hiện sẽ khiến Thiên Đạo chú ý, vậy thì
thế giới trước ta bày Tụ Linh Trận suốt mười năm mà ngươi còn cho rằng
chưa thu hút nổi sự chú ý của Thiên Đạo hay sao?"
Tiểu Bát oà lên khóc: "Ta không tin!"
Nam Tầm an ủi nó: "Không sao đâu, cũng không có gì mà, đừng sợ! Ta đã nhận
ra một điều, chỉ cần không ảnh hưởng đến quỹ đạo của thế giới thì Thiên
Đạo sẽ không quản mấy loại tiểu tốt như chúng ta đâu. Hơn nữa không phải ngươi cũng đã nói với ta, tộc Hư Không Thú các ngươi được trời cưng
nhất sao, Thiên Đạo xem ngươi như con, là ba ba làm sao mà nỡ diệt con
mình?"
Tiểu Bát nghe xong lời này thì lập tức thấy dễ chịu hơn
nhiều. Nhưng nó vẫn không thể tin được rằng ba ba Thiên Đạo rất có khả
năng đã sớm phát hiện ra nó và Nam Tầm, còn vẫn mắt nhắm mắt mở đối với
cách làm của nó?
Có điều Tiểu Bát chỉ cần ngẫm một chút liền
hiểu, bởi vì việc nó làm cũng chẳng phải chuyện xấu gì. Thiên Đạo chỉ
muốn mỗi thế giới được duy trì trong trạng thái cân bằng, nếu xuất hiện
một vai đại boss phản diện giá trị ác niệm 100 thì chắc chắn sẽ lập tức
an bài khí vận tử đi tiêu diệt. Nhưng bây giờ đại boss đã bị người khác
lén tiêu trừ giá trị ác niệm, dùng phương thức khác để giúp thế giới
được cân bằng. Cho dù quá trình có bất đồng thì kết quả vẫn giống nhau,
hiển nhiên là nó sẽ không sao cả.
"Nam Tầm, ngươi nói xem, giữa gia và khí vận tử, Thiên Đạo sẽ chọn ai?" Tiểu Bát có chút mong chờ hỏi.
Nam Tầm lập tức thỏa mãn nó: "Đương nhiên là ngươi rồi. Ngươi đã vài lần
đoạt giá trị công đức từ Khí vận tử rồi mà đâu thấy ba ba Thiên Đạo xử
phạt ngươi."
Tiểu Bát cực kỳ cao hứng, ngay sau đó liền cấp cho Nam Tầm một bộ y phục vải thô.
Nam Tầm:...
Quần áo dệt từ tằm tuyết Thiên Sơn và lông Phượng vừa nói đâu? Mà cho dù là
dệt từ vải thô, thì cũng có cần phải đắp thêm mấy vụn vải vào như vậy
không!
Tiểu Bát giải thích: "Ngươi hiện tại vẫn là ăn mày mà, không thể quá OOC* được."
[*OOC: out of character, lạc vai]
Nam Tầm tắm rửa sạch sẽ, ngồi bên bờ sông nhỏ soi bóng mình.
Quả thật đúng là mỹ nhân tiềm năng nha, có điều bây giờ chỉ mới mười ba
tuổi chưa dậy thì xong. Nếu chờ tới khi nàng trưởng thành rồi thì còn
không biết sẽ trở thành một đại mỹ nhân câu hồn nhiếp phách đến cỡ nào
đây.
"Tiểu Bát, sao ta lại cảm thấy đôi mắt này trời sinh "câu
hồn" nhỉ? Ngươi xem, khóe mắt hơi xếch lên*, tùy tiện liếc ai đó một cái thôi là lập tức như hút hồn người ta luôn ấy."
[*Mắt phượng]
"Khà khà, bằng không ngươi cho rằng vì sao gia lại chọn một nhóc ăn mày?"
Hiện tại Tiểu Bát vô cùng khoe khoang: "Ở nguyên thế giới, sau này Lý Vân
Đóa chính là hoa khôi đầu bảng của thanh lâu đệ nhất hoàng thành Nam Vân Quốc - Túy Nguyệt lâu đó. Sau lại, khụ ~ sau lại bị Thất hoàng tử Đông
Lâm Quốc thu mua thành người của hắn, chuyên phụ trách tìm hiểu tin tức ở Nam Vân Quốc. Cuối cùng nàng bị đại boss hạ cổ độc, chịu đựng vạn trùng cắn nuốt trái tim, thật sự là chịu không nổi đau đớn đó nữa liền một
đao thọc chết chính mình."
Nam Tầm:...
Thật thảm.
Sự thật chứng minh, không có năng lực thì cũng đừng ham hố**, nếu không sẽ chết rất thảm. Không phải ai cũng có vốn liếng để đối nghịch với đại
boss đâu.
Thay quần áo xong, rửa mặt chải đầu sạch sẽ, rốt cuộc Nam Tầm đã có thể thành công tiến vào hoàng thành.
Bây giờ Nam Vân Quốc đang mở rộng cửa thành, hoan nghênh dân chúng các quốc gia tới để du lịch hoặc làm ăn buôn bán. Nếu không phải vậy thì Nam Tầm cũng chẳng thể vào được.
Đã vào được kinh thành rồi nhưng mối
quan tâm hàng đầu của Nam Tầm vẫn là no bụng. Nàng nay gầy khô như que
củi thế này, xin vào khách điếm* bưng mâm thôi chắc người ta cũng chẳng
thèm.
[*Khách điếm: nhà trọ]
Tiểu Bát lập tức mách nước: "Ngươi có thể đến thanh lâu bưng trà đưa nước nha. Ngươi là một
tiểu mỹ nhân mà, tú bà nhất định sẽ thu ngươi."
Nam Tầm khinh thường trợn trắng mắt: "Xong chờ bà ta nuôi lớn rồi mang ra "thịt" hả?"
Nam Tầm một bên rối rắm làm thế nào kiếm sống, một bên đánh giá đường phố Nam Vân Quốc.
Nàng chưa từng thấy ba quốc gia khác nên không thể so sánh được, nhưng phố
xá của Nam Vân Quốc thực sự rất phồn hoa, rất náo nhiệt, các cửa hàng
san sát nối tiếp nhau, dòng người tấp nập.
Nàng hết nhìn đông lại nhìn tây, dáng vẻ rõ là người ngoài tới, song dân chúng Nam Vân Quốc cũng không lấy gì làm lạ.
"Tiểu nha đầu từ nơi khác tới à?" Một đại thẩm bán trống bỏi* lên tiếng, bộ dạng khá thân thiện, hiền lành.
[*trống bỏi: trống nhỏ bằng giấy cho trẻ con chơi, hai bên có hai sợi dây, đầu
buộc một hạt nặng, đập vào mặt giấy thành tiếng khi lắc nhanh.]
Nam Tầm đưa mắt nhìn sang, phụ nhân* này tầm bốn mươi tuổi, tướng mạo không tồi, là người đàng hoàng.
[*phụ nhân: phụ nữ đã có chồng]
"Đại thẩm, cháu từ nông thôn Bắc Vu Quốc đến nhờ cậy thân thích, nghe nói
Nam Vân Quốc phồn vinh giàu mạnh, hôm nay mới thấy quả thực là như vậy.
Cháu còn chưa hiểu phong tục con người nơi đây, để không đụng chạm người khác, đại thẩm có thể nói sơ qua một ít cho cháu được không?"
Thấy Nam Tầm có vẻ ngoan ngoãn xinh đẹp, lời nói lại làm người khác yêu
thích, đại thẩm liền cười vẫy vẫy tay với nàng, ý bảo nàng đến gần một
chút.
Nam Tầm đi đến trước sạp của bà, lắc lắc một cái trống bỏi, tiếng "tùng tùng tùng" vang lên rất thú vị.
Đại thẩm kia cười ha hả: "Nha đầu, nông thôn Bắc Vu Quốc của con không thể
mang ra so với hoàng thành này, đương nhiên là có chút quy củ cần tuân
theo, nhưng con cũng không cần quá mức câu nệ. Có Quốc sư đại nhân của
chúng ta ở đây, bá tánh sẽ không nhặt của rơi, đêm ngủ không cần đóng
cửa, đường phố cũng không xuất hiện ác bá cường đoạt dân nữ gì đó."
Nam Tầm vẻ mặt tràn đầy ngưỡng mộ mà cảm thán: "Quốc sư đại nhân thật lợi hại."
Đại thẩm cảm thấy có chung vinh dự, càng thêm thân thiện với nàng: "Nha đầu con lại gặp đúng ngày lành. Nghe nói hôm nay Quốc sư đại nhân muốn ra
ngoài du hành một chuyến, con sẽ có cơ hội nhìn thấy kiệu của ngài! Con
xem khách điếm hai bên đường đi, toàn bộ lầu hai đều đã được người ta
đặt kín chỗ hết rồi, tất cả là vì chiêm ngưỡng phong thái của Quốc sư
đại nhân đấy."
Nam Tầm ngước lên nhìn hàng quán hai bên đường, quả nhiên bất kể là trà lâu hay khách điếm thì cũng đều đã chật cứng người.
Đại thẩm nhắc nhở: "Nha đầu con hãy nhớ kỹ, khi kiệu Quốc sư đại nhân đi
ngang qua nhất định phải thành kính nghênh đón, ngàn vạn lần không được
ngẩng đầu nhìn. Nếu dám khinh nhờn ngài, kết cục tất thê thảm, sẽ phải
chịu thần linh nguyền rủa."
Nam Tầm "vâng vâng" gật đầu mấy cái, cảm thấy dân chúng Nam Vân Quốc quả nhiên đều đã bị Quốc sư tẩy não.
Nàng tưởng rằng Quốc sư đại nhân sẽ truyền bá "Thần lực" hay "Tiên thuật" gì đó, nhưng không ngờ bá tánh Nam Vân Quốc đều biết Quốc sư đại nhân am
hiểu chính là vu pháp và cổ thuật. Họ không những không cảm thấy sợ hãi, mà thậm chí còn tôn sùng chuyện này.
Nghe đồn có người từng xúc
phạm Quốc sư đại nhân, sau đó cả nhà liền chết không được tử tế. Đối với việc này bá tánh lại vỗ tay khen ngợi, cũng không cảm thấy có gì không
đúng.
Trong mắt bá tánh Nam Vân Quốc, mạo phạm Quốc sư đại nhân thì chết là đáng đời.
"Ô ——"
Nơi xa xa đột nhiên vang lên một tiếng kèn hiệu dài, dân chúng xung quanh
vừa nghe thấy liền thay đổi sắc mặt, ngay cả vẻ mặt của vị đại thẩm ăn
nói dõng dạc khi nãy cũng chấn động.
Mọi người đồng loạt quỳ xuống, cúi đầu thật thấp, thái độ kính sợ.
Mới qua một cái nháy mắt, xung quanh đã trở nên lặng ngắt như tờ, chỉ có
thể nghe tiếng hít thở gấp gáp bởi vì quá kích động của bá tánh.
Nam Tầm vội vàng chui vào trong đám người, ỷ vào thân hình nhỏ bé mà quang
minh chính đại nhìn về phía đường phố qua kẽ hở giữa hai người phía
trước.
Chỉ thấy xa xa, một đội ngũ cực dài có bốn hàng đại nội
thị vệ mang bội đao đi ở vòng ngoài, đầu ngẩng cao rảo bước về phía bên
này.
Đi phía trong, có gần hai mươi nam tử trẻ tuổi đứng quanh
một cỗ kiệu tám người nâng ở giữa, trong tay hoặc bưng chén cổ trùng mắt nhìn thẳng, hoặc cầm cỏ lá dài nhúng nước trong bình vẩy về bốn phía.
Nam Tầm:...
Làm màu* đến độ thế này thì... Đúng là có một không hai.
[*Đoạn này trong cv là Trang bức, nghĩa là tinh tướng, làm màu, v.v]
______________________
* Chú thích 1 điều thú vị trong văn hoá mình tra thử trên baike và tham
khảo anh Gồ, mình không biết người Việt Nam mình có làm trò này không
nữa:v Các bạn có hứng thú thì tìm thử nhé:3 Đó chính là chỗ có dấu **
[** Không có năng lực thì cũng đừng ham hố] - câu này nguyên trong convert
là [không có kia kim cương cũng đừng ôm đồ sứ sống], câu này đang nói
đến việc hàn gắn đồ sứ.
Người Nhật ngày xưa có nghệ thuật
Kintsugi, tức là lấy vàng để gắn đồ sứ đã vỡ. Câu trên cũng có nghĩa nôm na là không có cái chất đắt tiền như vàng thì cũng đừng ham hố gắn đồ
sứ vỡ:v