Nam Tầm và A Mãng quả thật đã
tiếp tục sinh sống ở đây suốt mười năm. Khi không có đồ ăn, họ sẽ cưỡi
Đại Hôi bay tới nơi xa hơn để săn thú. Một nhà hai người còn có Đại Hôi
và Đại Hắc quây quần bên nhau ăn cơm.
Bọn họ vui vẻ mà chạy băng
băng trong rừng, cùng leo lên trên những thân đại thụ đã bắt đầu lấy lại sức sống để ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, ngồi trên thân Đại Hắc đi
tuần khắp rừng, ngồi trên lưng Đại Hôi bay lượn trên không trung, thu
hết toàn bộ rừng cây vào trong mắt.
Ở thời điểm cuộc sống của Nam Tầm càng ngày càng dễ chịu, Tiểu Bát bỗng chợt nhắc nhở cô: "Thân ái,
sắp đến lúc cần phải rời đi rồi đấy."
Nam Tầm lập tức đáp: "Được, vậy đi thôi. Có điều Tiểu Bát à, bây giờ ngươi đã hồi phục đến giai
đoạn trưởng thành hay chưa? Thế giới này linh khí dày đặc, lại không có
người ngoài quấy rầy, cơ hội tốt như vậy mà ngươi không tận dụng để khôi phục về trạng thái đó luôn đi, còn muốn chờ đến khi nào nữa?"
Tuy rằng Tiểu Bát cảm thấy hành vi tận tình khuyên bảo của cô có che giấu
chút tâm tư xấu xa gì đó nhưng lời này quả thực có lý. Mấy năm nay cho
dù chỉ tu luyện đứt quãng cũng giúp nó gặt hái được tương đối phong phú. Nếu thêm mười năm nữa, nó tuyệt đối có thể phục hồi về thời kỳ trưởng
thành cường thịnh nhất, đến lúc ấy dùng một lần mang Nam Tầm xuyên qua
hơn mười hay hai mươi thế giới đều không thành vấn đề.
Vì thế, Tiểu Bát không có tiền đồ mà thỏa hiệp, Nam Tầm cùng A Mãng lại ngọt ngọt ngào ngào tiếp mười năm.
Năm thứ hai mươi, bên cạnh ngôi nhà trên cây của họ có thêm một giàn nho
dại, từng chùm nho xanh xanh tím tím rủ xuống dưới, mùi hương lan tỏa
khắp nơi.
Hai người cùng nhau nằm trên ghế bập bênh, A Mãng ôm cô vào trong ngực nhẹ nhàng đung đưa.
Nam Tầm cảm thấy sinh mệnh của mình sắp đến cuối, Tiểu Bát nói với cô rằng
bởi vì Tụ Linh Trận tiêu hao quá nhiều khiến cô giảm thọ. Ở thế giới
viễn cổ, những người khác chỉ có tuổi thọ trung bình tầm ba bốn mươi
tuổi thôi, cô giảm thọ mà vẫn còn sống đến bây giờ quả thật là kỳ tích,
Tiểu Bát tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Nam Tầm rúc đầu vào trong ngực A Mãng, thấp giọng nói: "A Mãng, cảm ơn anh đã bầu bạn với em suốt thời
gian qua. Cứ tưởng rằng hành trình dài như vậy sẽ buồn tẻ vô vị, thế
nhưng em rất may mắn, đoạn đường này luôn có anh..."
A Mãng nhẹ
nhàng vỗ lưng cô, tựa như đang ru cô chìm vào giấc ngủ, nghe xong lời
này, hắn ghé lại gần: "A Khê, nếu em thật sự có kiếp sau, kiếp sau của
em chắc chắn vẫn là tôi. Bất kỳ kẻ nào cũng đừng hòng mơ tưởng chiếm lấy em, em chỉ thuộc về A Mãng tôi!"
Nam Tầm nghe được câu nói hết
sức bá đạo này, khóe miệng kéo lên một đường cong thật đẹp, khẽ cười nói một câu: "Không muốn người khác chiếm em làm của riêng, vậy thì anh
phải theo đuổi em nha."
A Mãng trả lời một tiếng "Tốt", sau đó
nâng bàn tay to lớn thô ráp vuốt ve mặt cô, không tiếc lời tán dương: "A Khê, em vẫn xinh đẹp giống như lần đầu gặp tôi. Ngày em rơi từ trên cây xuống, đụng trúng không phải là lồng ngực tôi, mà là trái tim của tôi."
Nam Tầm "xì" một tiếng: "A Mãng, em ê răng quá. Làm sao đã một đống tuổi
rồi mà cái tật xấu cứ hở tý lại nói lời âu yếm không những không sửa
ngược còn càng ngày càng tệ hơn?"
A Mãng bật cười ha ha: "Kể cả khi em già đi, răng cũng rụng sạch, tôi sẽ vẫn mãi yêu em như lúc ban đầu."
Nam Tầm nở nụ cười theo, nghĩ đến điều gì đó, cô bỗng dưng hỏi: "A Mãng, em không sinh con cho anh, anh có cảm thấy tiếc nuối không?"
A Mãng nói: "Tất nhiên không, em là tất cả của tôi. Không có người khác đến
làm phiền cuộc sống của chúng ta, tôi trái lại càng thêm vui sướng."
Nam Tầm hài lòng nhắm mắt, giọng cô cũng trở nên nhỏ hơn, yếu dần đi: "A Mãng, em thích anh..."
Những lời này hình như cô chưa bao giờ tự mình nói ra.
Hai người vẫn cứ nằm trên ghế bập bênh, từ ban ngày đến tận đêm tối.
Khi A Mãng nhận ra Nam Tầm không còn hô hấp, hắn không có bi thương cũng
không khổ sở, hắn chỉ ôm chặt thêm người phụ nữ trong ngực, đỡ lấy cổ cô để trán hai người chạm nhau.
Dần dần, hắn cũng rơi vào giấc ngủ
say, sức sống của hắn dường như bị rút đi trong nháy mắt, hơi thở từ từ
yếu bớt, cho đến tiêu vô.
Tiểu Bát không mang Nam Tầm đi thế giới tiếp theo luôn, mà nó đem cô vào không gian sao trời của mình.
Lúc này đây, Nam Tầm không nhìn thấy một quả cầu Tiểu Bát lúc nhỏ nữa, mà
gặp lại con ngựa trắng xinh đẹp tỏa hào quang khi mới gặp kia.
Con ngựa trắng đi vòng quanh người cô, bốn chân cao dài, đuôi to nhẹ nhàng vung vẩy như muốn ném đầy vụn sao xuống đất.
"Mau nhìn đi, ngắm gia đây này! Gia đã hồi phục đến trạng thái trưởng thành
mạnh nhất, khà khà, thân thú của gia có đẹp không?" Con ngựa trắng miệng nói tiếng người, không ngừng thay đổi đủ loại dáng đứng trước mặt Nam
Tầm, cái đuôi cũng phất pha phất phơ, giống một chiếc ô màu trắng cứ mở
ra khép lại.
Nam Tầm:...
Cho nên phải nói là, Tiểu Bát đem cô mang vào không gian sao trời chỉ để "triển lãm" thân hình của nó, khoe khoang với cô?
"Đẹp, cực kỳ đẹp." Nam Tầm khen.
Được khen đuôi Tiểu Bát tức khắc vểnh lên trời.
"Nghe được lời này của ngươi, vốn ban đầu tâm trạng gia có chút mất mát lập tức tốt lên nhiều."
Nguyên nhân nó mặc kệ Nam Tầm ngây ngốc ở thế giới tối cổ lâu như vậy, một
phần vì bản thân muốn tu luyện, phần khác là nó còn ôm hi vọng may mắn.
Trong hai mươi năm ở đây, giá trị ác niệm của A Mãng vẫn luôn giảm dần, cho
đến khoảnh khắc cuối cùng Nam Tầm chết, giá trị ác niệm của hắn quả
nhiên tụt xuống 0. Lòng Tiểu Bát tràn ngập mong chờ để được cộng thêm
điểm công đức, vậy mà lại không có gì cả!
Điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là ngay từ đầu giá trị ác niệm của A Mãng căn bản chưa từng đạt
tới 100, có lẽ đạt 96, 97, 98, cũng có thể 99, nhưng chính là hắn không
đạt tới 100!
Tiểu Bát ngẫm lại cũng thấy đúng, quỹ đạo thế giới
vốn không hề có vai phản diện giá trị ác niệm 100 xuất hiện, bây giờ coi như phát sinh chút biến hóa nho nhỏ, cũng không thể đụng chạm đến "vảy
ngược" của Thiên Đạo được.
Thật ra thì điều Tiểu Bát tò mò nhất
là rốt cuộc giá trị ác niệm của A Mãng từ đâu mà có? Cả đời hắn thuận
buồm xuôi gió, cùng lắm lúc đi săn phạm sát nghiệt nhiều hơn chút, giá
trị ác niệm chắc không phải có sẵn từ khi sinh ra chứ?
Lần này Tiểu Bát không hỏi ý kiến Nam Tầm, liền dứt khoát mang cô xé rách hư không.
Kỳ nghỉ phép này Nam Tầm thật sự rất thoải mái, bất kể thế giới sau là gì, dù xuyên thành người như thế nào, cô đều sẽ vui vẻ chấp nhận.
Nhưng mà, khi Nam Tầm vừa mở mắt, phát hiện mình đang núp ở chuồng lợn của
một hộ nông dân định tranh cơm với một đám lợn/súc vật, cô ngay tức khắc thu hồi lại suy nghĩ trước đó.
Cô cúi đầu nhìn xuống, thấy bản
thân mặc một bộ quần áo rách rưới, đôi chân cáu bẩn đen xì, không biết
đã bao lâu rồi chưa tắm rửa.
Tiểu Bát chột dạ cười trừ: "Thân
phận mỗi lần không thể theo ý ngươi hết được. Thế giới trước ngươi chủ
yếu chỉ ngồi chờ ăn uống, thế giới này xuyên thành ăn mày thì về mặt
tình cảm cũng có thể tha thứ đúng không?"
Nam Tầm nghe xong Tiểu Bát nói, quả thật cạn lời.
Ý là thế giới trước lêu lổng đủ rồi nên thế giới này phải trở thành ăn mày đoạt cơm với lợn sao?
Cho dù là kẻ ăn mày, nhưng cũng đừng thảm đến vậy chứ!
~~~~~~
Vậy là đã hết thế giới 6 yên bình, chúng ta hãy cùng tạm biệt thế giới động vật, à nhầm, thế giới viễn cổ để đến với thế giới mới nào:v
Spoiler thế giới mới: Quốc sư đại nhân và thùng cơm đồ đệ, cổ đại, sư đồ luyến, huyền huyễn,....
Các bạn có nhu cầu spoil thêm thì comment nha:v hi hi hi