Nam Tầm lập tức ngăn cản con trăn đang định nuốt một xác chết. Cô còn nhờ Đại Hôi phun mồi lửa, đem tất
cả thi thể đốt thành tro bụi.
A Mãng sửa xong cây cầu treo, đến gần muốn thân mật với Nam Tầm, lại bị cô tát một cái bay đầu.
"A Khê..." Vẻ mặt A Mãng có chút tủi thân hiếm thấy. Hắn vừa mới chiến đấu kịch liệt xong, muốn cùng người phụ nữ của mình thân thiết thân thiết,
kết quả cô gái giống báo hoang nhỏ của hắn lại dùng móng vuốt đẩy hắn
ra.
Nam Tầm thờ ơ, bắt đầu thêm củi đốt lửa, A Mãng vội thò lại gần giúp đỡ.
Hai người đun một nồi nước sôi to, chờ nước nguội bớt, Nam Tầm nhanh chóng
dùng nước sôi lau khắp người A Mãng, cũng xoa xoa cho cả thân rắn của
Đại Hắc. Con chim lớn không có tiếp xúc những người này, suốt cả quá
trình đều bay trên không, nên Nam Tầm bỏ qua nó.
"A Mãng, cởi da thú trên người ra."
A Mãng nghe được lời này thì vô cùng kích động, đây là A Khê đang cầu "ái" với hắn sao?
Chờ đến khi A Mãng cởi sạch đứng trước mặt Nam Tầm, cô cũng chỉ liếc mắt
nhìn hắn một cái, sau đó liền thả quần áo trên người hắn vào nước nóng
để đun.
A Mãng đứng sừng sững trong gió hồi lâu, như một bức tượng điêu khắc bằng thịt người.
Nam Tầm dùng ánh mắt nhìn một kẻ ngớ ngẩn nhìn hắn: "A Mãng, sao anh chưa đi thay quần áo, hay là... Anh thích cởi truồng?"
A Mãng:...
A Mãng nhìn chăm chú cô thật lâu, cuối cùng xác nhận vừa rồi là chính
mình nghĩ nhiều, có hơi tiếc nuối mà trở về hang đá thay một bộ da thú
khác.
Nam Tầm giặt quần áo hai người bằng nước sôi để khử độc, những thi thể đã bị đốt thành tro đó cô cũng bảo A Mãng đi xử lý.
"A Mãng, anh có muốn về xem thử không? Tình trạng của bộ lạc có vẻ khá nghiêm trọng." Nam Tầm bỗng hỏi A Mãng.
A Mãng suy nghĩ một lát rồi nói: "A Khê, tôi nghe lời em."
Thật ra đối với A Mãng, có cứu hay không đều không sao cả. Bởi, cho dù là
gần ba mươi tộc nhân quá khích tàn bạo vừa rồi, hay là những tộc nhân
nhiễm bệnh còn dư chút ý tốt sót lại, bọn họ đều đã từng muốn thiêu chết A Khê của hắn. Nếu không phải A Khê thông minh, kịp thời trốn thoát thì có lẽ chờ đến khi hắn trở về, rất có thể đã nhìn thấy một khối thi thể
cháy đen.
Mỗi khi nghĩ đến khả năng này, mặc kệ những tộc nhân đó đã từng kính yêu hắn đến cỡ nào, vây quanh hắn ra sao, đều khiến hắn
không cách nào tha thứ.
Đúng, nói hắn tàn nhẫn cũng được, nói hắn máu lạnh cũng tốt. Ở trong lòng hắn, những người này chết đều là đáng đời.
Nhìn mà xem, A Khê của hắn tốt bụng như vậy, chẳng sợ đám tộc nhân đó đã
từng làm lòng cô đau đớn, cô cũng không so đo hiềm khích trước đây mà
vẫn muốn cứu những người này.
Tiểu Bát có cùng suy nghĩ với A
Mãng, nó không khỏi phải lau mắt mà nhìn Nam Tầm: "Thân ái, vậy mà ngươi lại không so đo chuyện trước đây, còn đi cứu Tộc ăn thịt người, thật sự quá lương thiện nha ~ So sánh với ngươi, ta tự cảm thấy thật xấu hổ."
Nam Tầm a một tiếng: "Thật ra ta chỉ lo Tộc ăn thịt người lây truyền vi
khuẩn gây bệnh cho các động vật trong rừng. Đến lúc đó nếu toàn bộ động
vật trong rừng mà nhiễm dịch thì ta và A Mãng cũng chơi xong rồi."
Tiểu Bát:...
Nam Tầm lại nói: "Không biết Tộc ăn thịt người xử lý những cái xác chết
nhiễm bệnh như thế nào nhỉ? Nếu không hoả táng, ta sẽ nhờ A Mãng cưỡng
chế đem thi thể đi thiêu."
Tiểu Bát:...
Nam Tầm: "Thật bực mình, những tộc nhân Tộc ăn thịt người này sở dĩ có thể tìm tới ta và A Mãng, chắc chắn là do bảy người nhóm A Hoa tiết lộ tin tức. Khổ thân
ta, vậy mà còn lấy rượu trái cây tự mình ủ bao lâu tiếp đãi bọn họ, đúng là nuôi đám bạch nhãn lang vong ơn bội nghĩa. Nếu biết trước như vậy,
ta nhất định sẽ để Đại Hắc nuốt luôn bọn họ!"
[*Bạch nhãn lang: sói mắt trắng, chỉ những kẻ vong ơn bội nghĩa]
Tiểu Bát:...
Bây giờ nếu cuốc bộ tới Tộc ăn thịt người khẳng định là không kịp, cuối
cùng Nam Tầm đã thuyết phục được Đại Hôi, nhờ nó chở hai người đi.
Con chim lớn giống họ đại bàng chở Nam Tầm và A Mãng bay vút lên không
trung, lao thẳng về hướng Tộc ăn thịt người dưới sự chỉ dẫn của Nam Tầm, còn Đại Hắc thì ở lại trông nhà.
Đại Hôi thở hổn hển: "Nữ nhân à, đàn ông nhà ngươi nặng quá, chở cả hai người các ngươi làm ông mệt sắp chết rồi."
Nam Tầm: "Bao giờ trở về, sẽ làm rất rất nhiều thịt nướng cho cậu nha ~~"
Đại Hôi "trù" một tiếng, lập tức tăng nhanh tốc độ.
Đại Hôi tương đương với một chiếc máy bay thời viễn cổ, cảm giác bay lên cùng nó thật tuyệt vời.
Nam Tầm mãi không nghe thấy A Mãng nói chuyện, không khỏi quay đầu lại ngó
hắn, nhưng vừa nhìn liền lập tức cười ra tiếng. Cả người A Mãng căng
chặt, hai chân kẹp chặt thân chim của Đại Hôi, hắn thoáng nhìn xuống
phía dưới chân, rõ ràng có phần căng thẳng, nhưng từ trong đôi mắt hắn
lại lộ ra chút vẻ hưng phấn.
Nam Tầm khẽ cong khóe môi, ở trong lòng có ba chữ nhảy ra: Đồ nhà quê.
Đại Hôi rất nhanh đã đến Tộc ăn thịt người.
Khi một con chim xám uy vũ bất phàm như chim ưng lớn đáp xuống bộ lạc, vẻ
mặt các tộc nhân đều trở nên cảnh giác. Những người đàn ông còn lại
không nhiễm bệnh lập tức giơ giáo trong tay lên, nhắm vào con chim lớn
đề phòng nó muốn tấn công tộc nhân.
Nhưng ngay sau đó, bọn họ liền ngây người.
Sau lưng con chim lớn vậy mà có hai người đang ngồi trên đó!
Đến lúc Nam Tầm cùng A Mãng từ trên lưng chim nhảy xuống, mọi người mới
hoàn hồn, tất cả đều mang vẻ mặt đầy khiếp sợ mà nhìn chằm chằm hai
người.
Lúc bọn họ biết thủ lĩnh dẫn người đi bao vây diệt trừ A
Mãng và vu sử, cũng đã đoán trước được kết cục chết thảm của hai người.
Mặc dù trong lòng có chút phức tạp, nhưng bọn họ không có sức ngăn cản.
Tuy nhiên không có một ai có thể tưởng tượng ra kết quả thế này, A Mãng và A Khê vậy mà đều không chết!
Nếu bọn họ không chết, vậy những tộc nhân kêu gào muốn đi giết bọn họ đâu rồi?
Nam Tầm cũng không giải thích gì với bọn họ, vội vàng đi quan sát tình hình của bộ lạc.
Tình trạng của tộc so với tưởng tượng của Nam Tầm còn tệ hơn nhiều. Ban đầu
bộ lạc có nhiều hơn một trăm người, nhưng hiện số còn sống chỉ còn không đến năm mươi, trong đó có hơn hai mươi người đã bệnh nặng sắp chết
thẳng cẳng.
Mà bọn họ lại chôn luôn những thi thể đã chết ở mảnh
đất trống phía sau bộ lạc, những tộc nhân nhiễm bệnh cũng không được
cách ly.
"A Mãng, những người đã chết kia cần phải dùng lửa đốt
hết, bằng không sẽ khiến dịch bệnh này lây lan khắp rừng cho thú vật,
đến lúc đó toàn bộ rừng cây đều sẽ xong đời." Nam Tầm nghiêm mặt nhìn về phía A Mãng.
A Mãng cũng không hỏi gì nhiều, lập tức gọi tộc nhân... Đào mồ.
Các tộc nhân nghe yêu cầu của hắn, biểu hiện đều là khiếp sợ mà tuyệt vọng.
Đào mồ? A Mãng lại nghe lời người phụ nữ này muốn đào mồ!
Sao bọn họ có thể làm như vậy? Những người kia chính là tộc nhân của bọn họ mà!
Nam Tầm thấy bọn họ mặt đầy phẫn hận trừng mình, vẻ mặt cô vẫn không thay
đổi mà chỉ tay: "Không đào mồ thiêu hủy thi thể, các người sẽ theo chân
bọn họ cùng chết. Chết hay đào mồ? Các người tự mình lựa chọn đi."
Tiểu Bát ây da một tiếng: "Thân ái, ngươi thật hư nha."
Đối với lời của Nam Tầm, các tộc nhân nửa tin nửa ngờ, một người lớn mật
hỏi: "Nếu thiêu thi thể của bọn họ, chúng ta có thể sống sót sao? Vậy
còn những người đang nhiễm bệnh thì làm sao bây giờ?"
Nam Tầm
bình tĩnh nói: "Đương nhiên có thể sống, chỉ cần các người nghe tôi. Còn với những người nhiễm bệnh, cần tập trung bọn họ lại một chỗ, sau đó
cách ly với người khác."
Các tộc nhân giãy giụa một phen, vẻ mặt đau khổ mà đi theo A Mãng đào mộ, chất đống các thi thể lên nhau.
Còn không chờ bọn họ xếp củi thổi lửa, Đại Hôi đã phun một mồi lửa qua, hành động này đã làm cho tất cả tộc nhân hoảng sợ.
Chim, chim biết phun lửa? Bọn họ chưa từng gặp qua!
Những tộc nhân nhiễm bệnh chết đã bị thiêu thành tro tàn, còn những người
chưa chết thì tập trung một chỗ, tạm thời cách ly với những người khác.
Những tộc nhân bị cách ly không khỏi căm hận trừng Nam Tầm. Bọn họ cảm thấy
là bởi vì lời nói của A Khê, mình mới bị tộc nhân vứt bỏ, A Khê là vì
chuyện lúc trước bọn họ muốn phóng lửa thiêu cô mà trả thù bọn họ!
Tiểu Bát có chút bực bội: "Thật là đám người tối cổ ngu muội dốt nát! Ngươi
đã giúp bọn chúng, bọn chúng còn dám trách ngươi! Thân ái, chúng ta đừng nên tức giận nha."
Nam Tầm thờ ơ nói: "Tại sao ta phải tức giận, bọn họ là cái thá gì?"