Nam Tầm vẫn tin vào
những gì chính mắt mình thấy, tộc nhân Tộc ăn thịt người nhìn rất lương
thiện, không giống loại người hung tàn đến độ muốn ăn thịt người.
Không lâu sau, một người phụ nữ lén vén rèm thú ở cửa hang đá, nhìn thoáng
vào bên trong. Sau khi thấy Nam Tầm đã tỉnh cô ấy mới bước vào, cười
giải thích: "Tộc trưởng và gần như tất cả đàn ông trong tộc đã ra ngoài
săn thú rồi."
Nói xong cô ấy liền lơ đãng nhìn mấy vết hồng hồng
không che được trên người Nam Tầm, ánh mắt lộ ra vài phần hiểu rõ, nụ
cười trên mặt mang theo chút vẻ ái muội.
Nam Tầm cười, gật đầu với cô ấy: "Tôi biết rồi."
Người phụ nữ này tên A Hoa, cũng được Tộc ăn thịt người mua về từ bộ lạc khác vào mấy năm trước, ngay lúc đó là gần thời điểm giá lạnh nhất, chỉ dùng một cái đầu heo đã đổi được. Hiện tại cô ấy sống chung với hai người
đàn ông, sinh cho mỗi người một nhóc con.
Nam Tầm hỏi mượn A Hoa cốt châm* và dây cỏ mềm, một lần nữa may lại cái váy bị A Mãng kéo hư.
[*Cốt châm: Kim may làm bằng xương.]
Lúc A Hoa hỏi Nam Tầm có muốn đi hái trái cây không, Nam Tầm không chút do
dự đồng ý. Cô cần phải cho phụ nữ trong tộc mở rộng tầm mắt về sức lao
động của cô.
Ngoài những người phải chăm sóc con nhỏ, số phụ nữ còn lại đều ra ngoài.
Nam Tầm nhanh nhẹn leo cây, hái trái cây, hái rau dại, hái dừa, khiến một đám phụ nữ sợ ngây người.
Mấy người phụ nữ chỉ trong chốc lát đã hiểu rõ, A Khê là một người phụ nữ
nhưng lại có thể làm việc không thua gì đàn ông, còn có thể sinh nhóc
con. Tộc trưởng của bọn họ thật là quá tinh mắt!
Tới gần giữa trưa, mấy người đàn ông đã mang con mồi trở lại.
Nam Tầm phát hiện, đàn ông nơi này đã sắp trời cao*. Bọn họ không có vũ khí gì vượt trội, tất cả đều chỉ có một cây giáo đầu đá đơn giản, nhưng bọn họ lại rất am hiểu việc săn bắt, chỉ mới một buổi sáng mà đã thành công bắt được hai đầu thú.
[*Chỗ này bản convert để là "điếu tạc
thiên" (吊炸天) hoặc "điểu tạc thiên" (屌炸天) đại khái là chỉ năng lực (sức
mạnh) rất lợi hại, sắp sánh ngang trời đất.]
Buổi trưa, các tộc nhân được ăn chán chê một trận, đám phụ nữ thì lấy ra mấy quả dại mình hái.
Bởi vì số lượng quả dại lần này nhiều hơn hẳn bình thường, đám đàn ông
không khỏi thấy ngạc nhiên. Sau khi nghe được đều là A Khê hái, ánh mắt
họ nhìn về phía tộc trưởng không khỏi mang theo vài phần trêu chọc.
A Mang ôm chầm lấy A Khê đang nướng thịt, không biết xấu hổ nói: "Ha ha
ha, A Khê của tôi thật lợi hại, không hổ là cô gái A Mãng tôi coi
trọng."
Nói xong liền tới gần nâng mặt Nam Tầm hôn một cái. Nam Tầm lập tức đẩy bay đầu hắn, trừng mắt cảnh cáo.
A mãng cười ha ha: "A Khê giận rồi. Được rồi được rồi, chờ buổi tối chúng ta vào hang rồi nói."
Mấy người đàn ông đã có phụ nữ lập tức ngầm hiểu cười cười.
Nam Tầm rất muốn cho khuôn mặt đang cười to của A Mãng một quả đấm. Má nó, có thể hàm súc một chút được không? Có thể không!
Giữa trưa sau khi đã ăn chán chê, đám đàn ông lại ra ngoài săn thú, lần này
thì trời tối mới về. Nhóm phụ nữ buổi sáng đã hái đủ trái cây, cho nên
buổi chiều không ra ngoài mà ngồi khâu khâu vá vá với nhau.
Mùa
đông giá rét đã sắp tới, mấy người phụ nữ bắt đầu dùng da thú làm quần
áo mùa đông. Mỗi nhà sẽ được phát một tấm da thú, tuy một số nhà vẫn
chưa được phân đến, nhưng những người này không gấp chút nào. Bởi vì bọn họ tin vào năng lực của đám đàn ông, chắc chắn trước mùa đông sẽ săn đủ mồi, đạt được đủ lượng da lông.
Mấy người phụ nữ chỉ biết làm
mấy bộ quần áo đơn giản. Rốt cuộc thì công cụ cũng có chút hạn chế, ví
dụ như không có kéo, cốt châm cũng tương đối thô, phần lớn là men theo
đường vân trên da thú để làm tay áo và dây áo đơn giản. Nhưng dù là như
thế thì Nam Tầm đã cảm thấy các cô ấy đã rất ghê gớm rồi.
Nam Tầm nghĩ nghĩ rồi lấy ra tấm da lớn chưa được xử lý của con hổ răng kiếm uy vũ A Mãng đặt trong hang ra. Ngay khi cô lấy ra tấm da, mắt của mấy
người phụ nữ đều sáng hết lên, dính chặt lên miếng da hổ không dời đi
được.
Một người hâm mộ nói: "A Khê, cô thật đúng là có phúc. Tộc
trưởng là người đàn ông dũng mãnh nhất của Tộc ăn thịt người chúng ta,
bất cứ người phụ nữ nào cũng muốn sinh con cho anh ta nhưng anh ta ai
cũng không cần, chỉ cần cô."
Nam Tầm cho rằng chỉ có đồ lưu manh A Mãng mới nói trắng ra như vậy, nhưng cô phát hiện mình sai rồi, toàn bộ đàn ông phụ nữ Tộc ăn thịt người đều nói chuyện đều rất trắng trợn. Bọn họ nếu thích thì sẽ to gan nói thích, không thích cũng sẽ bày tỏ trực
tiếp.
Như một người phụ nữ khác, ánh mắt cô ta nhìn về phía Nam
Tầm tràn đầy ghen ghét, nói bằng giọng điệu quái lạ: "A Hương tôi cũng
không kém gì cái cô này, vì sao A Mãng lại chướng mắt tôi? Phụ nữ khác
đều ngủ với rất nhiều đàn ông, tôi chỉ ngủ với mỗi A Báo, anh em tốt của anh ấy."
Người phụ nữ bên cạnh cười nhạo: "A Hương, sao cô vẫn
còn nhớ thương A Mãng vậy? A Mãng nói anh ta không thích cô rồi, cô cũng nên hết hy vọng đi."
Nam Tầm bị A Hương kia làm tức nghẹn họng.
Đờ mờ, cô ta cũng đã ngủ với đàn ông khác rồi mà vẫn còn dám nhớ thương A Mãng nhà cô, mặt cô ta rốt cuộc là lớn bao nhiêu đây?
Nam Tầm không để ý đến A Hương miệng đầy nước chua, tự mình sửa sang lại
tấm da hổ, bắt đầu đo đạc kích cỡ. Cô phải làm cho A Mãng một chiếc áo
khoác da hổ có thể giữ ấm lại thoải mái.
Mấy người đàn ông không
thích mặc áo có tay, cho dù có là mùa đông. Vậy nên Nam Tầm định làm tay áo lửng, cổ thì làm vạt chéo kiểu cổ đại để tự thắt. Da hổ dư lại thì
làm quần dài có dây lưng. Làm xong áo khoác với quần, mấy miếng da vụn
sẽ dùng làm ủng.
Ý tưởng của Nam Tầm vô cùng tốt, nhưng đến khi
bắt tay vào làm thì cô lại muốn khóc. Cốt châm thật sự rất khó dùng, da
hổ hoàn toàn không có chỗ thoát khí như vải, đâm cốt châm vào cũng rất
vất vả mới đâm được một lỗ.
Chờ khi A Mãng và mấy người đàn ông
khác trở về, Nam Tầm đến một cái tay áo cũng không làm được, ngược lại
trên tay đã bị cốt châm đâm cho đầy lỗ. A Mãng nhìn thấy liền không nói
hai lời, trực tiếp đi lấy một ít thảo dược nhai rồi đắp cho cô.
Thành quả chiến đấu của đám đàn ông vẫn rất lớn. Chờ đoàn người ăn no rồi thì đồ ăn dư lại sẽ được mấy người đàn ông khiêng vào một cái hang đá không có người ở.
Tuy rằng Tộc ăn thịt người không biết cái gì là
"hầm", nhưng Nam Tầm phát hiện vị trí của cái hang đó tương đối thấp, vì vậy nhiệt độ bên trong cũng thấp hơn bình thường, dùng để dự trữ lương
thực cho mùa đông quả thật là vô cùng thích hợp.
"A Khê, ăn no chưa?" A Mãng hỏi, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô.
Nam Tầm nuốt nước miếng ừng ực: "Ăn no rồi, nhưng mà ăn hơi nhiều, nên em muốn ra ngoài dạo một chút."
Đôi mắt A Mãng hiện lên một vệt sáng, lập tức lên tiếng: "Được, tôi đi với em."
Sau đó, hai người tay to kéo tay nhỏ ra ngoài tản bộ. A Mãng tiện tay hái
chút cỏ gì đó, đưa một nửa cho Nam Tầm: "A Khê, bỏ cái này vào miệng
nhai chút đi, sau đó thì phun ra."
Nam Tầm cuối cùng cũng biết vì sao răng hắn lại trắng như vậy, trong miệng còn luôn có mùi cỏ xanh
thơm mát. Thì ra hắn thường nhai loại cỏ này, loại cỏ này dường như có
thể loại bỏ mùi lạ và cao răng trong miệng, hoàn toàn có thể xem như kem đánh răng để sử dụng.
Tiểu Bát đột nhiên chen vào một câu vô
cùng đểu giả: "Thân ái, ngươi nói xem hắn đang êm đẹp tự nhiên đi làm
sạch răng làm gì? Ngươi không cảm thấy sau đó hắn sẽ, a hi hi..."
Nam Tầm:...
Nhờ Tiểu Bát nhắc nhở, Nam Tầm thật sự nhìn ra chỗ nào không đúng rồi. Ví
dụ như bây giờ, bọn họ đang đi qua một bụi dương xỉ cao cao, nếu đi vào
trong bụi cỏ, chỉ cần hơi cúi đầu thì cái gì cũng không thấy nữa. Thật
là tiện cho việc yêu tinh dã chiến.
Lại ví như cái cây đại thụ to bên cạnh, hai người chỉ cần núp phía sau, A Mãng một tay ấn cô trên cây, đẩy chân cô lên cao...
Cmn, Nam Tầm thấy cả người đều không khoẻ.
Cô cảm thấy chắc chắn là cô bị con thú đầu óc đầy phế liệu màu vàng* nào đó ảnh hưởng rồi.