Cũng không biết có phải mấy câu của Nam Tầm đã giác tỉnh Sơ Tuyết, mà ngày
hôm sau Nam Tầm cảm thấy cả người cô nàng hoàn toàn thay đổi, trở nên
càng thêm tự tin, trong mắt như lóe ánh sao, đó là sự ngóng trông vào
cuộc sống mới.
Ngẫm lại cũng phải, cô nàng vốn là người con gái
hiện đại, lại bỗng dưng bị xuyên qua xã hội nguyên thủy lạc hậu ở đại
lục dị thế, nên vừa bắt đầu còn ôm tâm lý được chăng hay chớ là chuyện
hết sức bình thường.
Mà hôm nay vẻ mặt A Ngu cũng có vẻ đặc biệt
sáng láng, Nam Tầm đoán rằng nhất định là đêm qua hai người cùng lăn lăn một phen, sau đó bạn Sơ Tuyết tận dụng mọi thời cơ để nói tiếng lòng
với người viễn cổ này.
Quả nhiên, A Ngu không nhắc lại chuyện
nhàm chán muốn chăm sóc A Khê nữa, chỉ là không ngừng đưa thịt hằng ngày săn được đến chỗ Nam Tầm, lúc tình cờ thấy Nam Tầm thì cũng tránh né
chạm mắt, có vẻ rất lúng túng.
Nam Tầm vốn không muốn nhận đồ của anh ta, nhưng cô phát hiện đó là thịt do bạn Sơ Tuyết đã nướng kỹ. Bạn
Sơ Tuyết không chỉ rắc muối, còn thoa thêm một lớp nước trái cây ngoài
thịt nướng, nước trái cây hòa quyện trong mỡ bị nướng chảy, mùi vị thơm
khỏi phải nói, chất thịt tươi khỏi phải nói!
Thế là Nam Tầm không tiết tháo mà nhận lấy thịt, mỗi lần A Ngu và Sơ Tuyết đưa bao nhiêu, cô liền nhận bấy nhiêu, ăn đến miệng đầy dầu mỡ.
Nam Tầm nhìn ra
được, Sơ Tuyết đã hoàn toàn đem mình sát nhập vào bộ lạc này. Vậy nên
cũng không lâu lắm, Sơ Tuyết bắt đầu dạy nhóm phụ nữ trong bộ lạc cách
bện dày cỏ và may túi nhỏ. Túi nhỏ là dành cho cánh đàn ông buộc quanh
hông, bên trong đựng ít hoa quả và thịt khô Sơ Tuyết làm, để tiện cho
bọn họ ra ngoài săn bắn có thứ giải khát và bổ sung thể lực.
Sơ
Tuyết còn tìm được đất sét để nung bình gốm. Ở lúc thành công nung ra
chén gốm đầu tiên, các cô gái trong bộ lạc bắt đầu dồn dập gia nhập đội
ngũ chế đồ gốm, ngay cả Nam Tầm cũng theo Sơ Tuyết nắn vài cái bát vài
cái bình. Mấy người đàn ông dưới sự miêu tả của Sơ Tuyết đã xây một cái
lò chuyên dùng để nung gốm.
Bát gốm và bình gốm rất nhanh đã thay thế những vật vốn dùng đựng nước như vỏ dừa. Không chỉ vậy, muối cũng
được các tộc nhân yêu thích.
Danh vọng của Sơ Tuyết trong bộ lạc càng ngày càng cao.
Mùa hè ở nơi này rất dài, đại khái tương đương với bốn đến năm tháng ở thế
giới Nam Tầm, đây là kết quả Nam Tầm quan sát hồi lâu. Mỗi ngày cô vẫn
sẽ mang các cô gái ra ngoài hái quả dại ngắt rau dại, thế nhưng chừng
mấy ngày liên tiếp, cô đều chưa từng gặp lại A Mãng.
Điều này làm tâm trạng của cô rất ủ rũ.
Những cô gái khác không hiểu tại sao, chỉ có mình Sơ Tuyết biết.
Lúc không có người ngoài, hai người lại lén lút kề tai nói nhỏ.
"A Khê, ngay cả anh chàng kia ở bộ lạc nào cô cũng không biết sao?" Sơ
Tuyết kinh ngạc: "Cô không biết người kia là ai mà cô còn.... với anh
ta..."
Vế sau Sơ Tuyết ngượng ngùng không muốn nói. Cô biết người viễn cổ khá là mở ra, cô cũng thường thấy đôi uyên ương nào đó ăn trộm
trái cấm trong bụi cỏ cao cao. Nhưng không biết có phải A Khê cùng nói
tiếng Quan Thoại với cô mà Sơ Tuyết luôn theo bản năng coi A Khê như
người mình thân nhất, có lúc ngay cả A Ngu cũng phải rạt sang bên.
Nam Tầm than ngắn thở dài: "Lần sau mà để tôi bắt gặp cái đồ lòng lang dạ sói kia, tôi nhất định phải giết chết anh ta!"
Sơ Tuyết khẽ bật cười thành biếng: "A Khê mới không nỡ đâu. Tôi thấy mấy
hôm nay khẩu vị của cô giảm xuống, thịt tôi tự tay nướng cô cũng ăn
không vô. Không phải là cô mắc bệnh tương tư rồi chứ?"
Nam Tầm cảm thấy rất xấu hổ. Cô biểu hiện rõ ràng đến thế sao?
Được rồi, cô thừa nhận, cô thực sự rất nhớ dã nhân kia.
"Tiểu Bát à, ngươi có thể tiết lộ một chút dã nhân này là ai được không?" Nam Tầm quyết định xin giúp đỡ từ phần mềm hack Tiểu Bát.
Tiểu Bát: "Ngươi đúng là khách du lịch đấy nhỉ, mẹ nó còn nhờ ta tìm đàn ông cho ngươi?"
Nam Tầm lập tức khen nó: "Tiểu Bát nhà ta soái nứt trời cao!"
Tiểu Bát biến dịu dàng ngay tức khắc: "Ây dô, không đến mức đấy, tuy rằng
gia đúng là rất soái. Có điều thân ái ạ, thật không phải gia không muốn
giúp ngươi, mà là gia chỉ biết đầu mối chính của thế giới này, cũng
chính là chuyện xảy ra xung quanh khí vận tử. Còn dã nhân lần trước, gia đúng thật không có ấn tượng. Người mà gia không ấn tượng chỉ có hai
loại: Một, hắn là người qua đường A B C; hai, hắn là bia đỡ đạn A B C."
Nam Tầm hừ một tiếng: "Ta mới không tin đâu. Người như A Mãng sao có thể chỉ là người qua đường với bia đỡ đạn được."
Tiểu Bát ôi chao: "Không phải chứ, không phải ngươi mới lăn lăn với dã nhân
kia một lần thôi à, sao ngươi đã hướng về hắn như vậy rồi hả? Được rồi,
gia thừa nhận, dáng người của hắn số một số hai, độ kéo dài của hắn cũng số một số hai, ngươi nhớ mãi không quên là bình thường. Gia biết mà,
thật sự, đều hiểu."
Nam Tầm: ...
Ngươi hiểu cái CC.
Nam Tầm không muốn tâm sự với Tiểu Bát nữa, tâm mệt, vẫn là giao lưu với bạn Sơ Tuyết khá là thoải mái dễ chịu.
Có bạn Sơ Tuyết ở đây, Nam Tầm có đôi giày rơm được may tinh tế nhất để
xỏ, có áo lót để mặc, còn có quần lót, thắt lưng linh tinh. Bạn Sơ Tuyết quả thực quá tri kỷ!
Nam Tầm cảm thấy mình làm thủ công cũng được, thế nhưng hoàn toàn không cách nào so với bạn Sơ Tuyết.
Lúc chạng vạng, các cô gái thích nhất là tắm rửa bên dòng sông nhỏ gần bộ
lạc, có điều Nam Tầm và Sơ Tuyết ngoại lệ. Hai cô đều rất xấu hổ.
Lúc các cô gái tắm gội, luôn có mấy người đàn ông trong bộ lạc đi ngang
qua, còn thỉnh thoảng đùa giỡn vài câu. Tuy rằng các cô gái này thường
thường đều để trần nửa người trên, núi non trập trùng gì đã thành nói
quen, bị đàn ông xem cũng không cảm thấy gì. Nhưng đờ mờ nước sông trong vắt nha, Nam Tầm đứng trên bờ mà còn có thể nhìn thấy phong cảnh của
các cô dưới nước. Đôi mắt đám đàn ông lấp la lấp lánh thế kia, khẳng
định có thể nhìn xa hơn cô!
Nam Tầm có đánh chết cũng không đi tắm lúc ban ngày mặt trời sáng choang!
Tối hôm nay mặt trăng chỉ còn dư lại hình lưỡi liềm, thế nhưng bầu trời đầy những ngôi sao sáng. Một mảnh xung quanh bộ lạc đều là đất trống được
mở rộng, không có cây xanh um cao to che lấp, vì vậy Nam Tầm vừa ngẩng
đầu là có thể nhìn thấy đầy trời sao trông như những viên kim cương lấp
lánh.
Nam Tầm mang theo một miếng da thú sạch sẽ và cỏ thơm, đi một mình tới bờ sông nhỏ.
Để đề phòng có người quấy rầy, Nam Tầm còn đi dọc theo bờ sông một quãng lên phía thượng nguồn.
Hai bên sông mọc kín những loại cây không tính quá cao, có rất nhiều cành
xòe ra, bộ rễ đâm xuyên xuống thổ nhưỡng ẩm ướt thậm chí kèo dài tới
trong sông, trồi lên độ cong xinh đẹp. Còn có những nhánh cây đan xen
sum suê không ngừng vươn về hướng sông nhỏ, cứ như muốn hôn đại thụ bờ
bên kia.
Bởi vì cây cối hai bên sông không tính quá cao to, để lộ ra một mảnh trời đêm rộng lớn, vừa lúc này đang hắt bóng trên mặt sông.
Dòng sông chảy hiền hòa, những ngôi sao óng ánh trên trời đêm như sa vào đó
lấp lánh trên mặt nước, dệt thành một dải lụa màu lấp lánh lộng lẫy.
Màn đêm làm màu nền cho con sông, vô vàn ánh sao điểm xuyết cho nó, mà sóng nước dập dờn là hoa văn.
Nam Tầm bước một bước vào trong dải lụa rực rỡ, nhất thời đảo loạn một mảnh đầy sao.
Bây giờ đang mùa nóng bức, nước sông lại mát lạnh, ập vào da thịt vô cùng thoải mái.
Nam Tầm cởi áo ngực và quần lót cùng với váy da thú vắt trên đầu cành cây
bên bờ sông, xúc cảm lạnh lẽo làm tâm trạng cô tốt hơn, vì vậy chui cả
đầu vào trong nước.