Sau khi gặp gỡ nữ nhân họ Kỳ kia, Bạch Thế Lân luôn cảm thấy kỳ lạ và
bất an. Trong triều chỉ có một nhà quan họ Kỳ nhưng đã bị phế rồi. Vậy
vị phi tần kia là nữ nhi nhà nào chứ?
Rõ ràng là Kỳ gia cũng có
một nữ nhi duy nhất, nghe nói sau khi bị khép tội thì Kỳ Đại nhân bị bắt giam, cả nhà bị bắt đi lưu đày.
- Tướng quân, Nô tài đã đến Lĩnh Nam tìm kiếm: cả phủ của Kỳ gia đều ở đó lao động khổ sai. Nữ nhi của Kỳ Gia Bảo cũng ở đó.
Nghe tên lính báo cáo xong, Bạch Thế Lân phẩy tay cho lui xuống. Xem ra là y đã quá lo lắng rồi! Chính tay phụ thân của y đã đẩy toàn gia tộc đấy
vào bước đường cùng. Giờ chỉ đợi kiểm tra lại án rồi kết tội là được.
Kỳ gia không có tội, dù có người không tin thì cũng mặc. Nếu đã khiến phụ
thân y bất mãn thì bao nhiêu mạng người cũng đáng là bao!!!
******
Tử Hoa điện...
- Nương nương..... nương nương...
Hồng Đan chạy một mạch từ bên ngoài vào tẩm cung, vừa chạy vừa hét toáng
lên. Kỳ Phượng Nhi đang đọc sách giật bắn mình, quát nhẹ:
- Muội làm cái gì mà hô lớn vậy, chuyện gì đã xảy ra?
Hồng Đan vỗ ngực, điều chỉnh hơi thở ổn định:
- Nô tỳ lấy nghe được tin: Đến cuối năm, những vụ án chưa được xử điểm sẽ lật án lại để tra. Nghe nói trong đó có tên của Kỳ Đại nhân nữa....
Nương nương đây là cơ hội tốt để minh oan cho Kỳ gia.
Kỳ Phượng Nhi xúc động đứng bật dậy:
- Muội có chắc không?
- Nô tỳ chắc chắn không nghe lầm. Là Tiểu Thuận tử- thái giám hầu hạ ở Ngự Thư phòng đã nói thế.
Kỳ Phượng Nhi đi đi lại lại suy nghĩ một lúc. Nàng lấy một tờ giấy viết vài chữ vào đó. Cho vào một phong thư đưa cho Hồng Đan:
- Đưa cho Giang Phúc Hải tìm cách chuyển lá thư này cho Liễu Đại nhân.
Còn nữa, chuẩn bị cho ta y phục.... Tối nay tới Cam Lộ điện một chuyến.
Hồng Đan nhanh chóng làm theo mệnh lệnh của Kỳ Phượng Nhi.
Tối đó, nàng chuẩn bị một chút đồ ăn đến Cam Lộ điện. Tới nơi, Vương công
công nói với nàng rằng: Hoàng thượng vẫn phê tấu sớ chưa đi nghỉ.
Một mình bước vào bên trong, thấy hắn mệt mỏi trước án thư. Nàng tiến lại gần, cất giọng mềm mại:
- Hoàng thượng đang có chuyện phiền muộn?
Thấy bóng dáng quen thuộc của nàng, Minh Trạch bất ngờ hỏi:
- Sao nàng lại đến đây giờ này?
- Thần thiếp nghe nói Hoàng thượng vẫn còn phê duyệt tấu sớ, cho rằng Người chưa dùng bữa nên mang đồ ăn qua đây....
Nàng bỏ ra một bát súp bào ngư vi cá và một ấm trà Long tĩnh nhưng hắn không hề động đũa.
- Xem ra hôm nay tấu sớ rất nhiều, Hoàng thượng chắc đang có chuyện phiền lòng?
Minh Trạch thở dài ảo não:
- Quanh đi quẩn lại các tấu sớ đều có chung một việc như vậy. Nhưng quả thực là chín người mười ý, Trẫm cũng khó quyết đoán.
- Người có thể nói với thần thiếp nghe không? Biết đâu thiếp có thể giúp người phân ưu.
Hắn cũng không ngại mà nói cho nàng nghe. Dù sao số ngày nàng ở Ngự Thư
phòng cũng rất nhiều. Có nhiều việc là nàng nghĩ cách giúp hắn xử lý.
Hắn cũng tin vào con người nàng sẽ không vì mục đích tư lợi.
-
Haiz.... Cách đây một năm trước, một vụ án tham ô đã xảy ra kéo theo một vài đại thần trong triều cũng bị cuốn vào. Giờ đây án này vẫn chưa có
kết thúc.
- Chứng cứ phạm tội có xác thực không ạ?
- Có
những người chứng cứ phạm tội rất xác thực, cách đây một năm đã bị xử
trảm rồi. Còn lại vài người cũng có chứng cứ phạm tội nhưng không minh
bạch. Vả lại họ liều chết không nhận tội.
Ngưng một lát, Minh Trạch uống một hớp trà nóng rồi nói tiếp:
- Rất nhiều đại thần cho rằng những người còn lại là đồng đảng của những
người lần trước nên bị xử trảm. Nhưng cũng có một số người nói với Trẫm: những vị quan đó là vô tội. Chứng cứ không xác thực để buộc tội nên
thả ra. Hơn nữa những người đang bị nghi là phạm tội đều là trung thần
dưới thời Tiên đế.
- Thần thiếp nghĩ: Nếu như mỗi người một ý
như vậy thì chắc hẳn việc này có oan khuất. Hay Hoàng thượng cứ cho điều tra lại để mọi việc được minh bạch sáng tỏ, trách bị đại thần nghị
luận.
Minh Trạch gật gù tán thưởng:
- Ý của nàng cũng
không tồi.... Đám đại thần đó nghĩ cả ngày cũng chỉ biết nói oan hay
không oan. Không giống như nàng, có thể phân ưu với Trẫm.
Kỳ Phượng Nhi vòng ra đằng sau, xoa bóp ấn huyệt hai bên thái dương cho hắn.
- Hoàng thượng hẳn là chưa dùng bữa. Chén súp bào ngư vi cá này là thần
thiếp đã sai người làm gần hai canh giờ liền. Người mau thử đi.
Từ chiều đến giờ hắn chưa nghỉ ngơi nên giờ cũng có chút mệt mỏi. Bát súp không lâu đã cạn.
Minh Trạch bất ngờ nói với nàng:
- Trẫm thấy ý tứ của Thái hậu cũng không tồi. Hay là nàng hãy sinh cho Trẫm một hài nhi đi!
Dù là đứa con trong bụng Phúc Yên Nhi, Trần Đáp ứng hay cả Hoàng tử của
Hoàng hậu hắn cũng không thực sự muốn. Cái họ muốn chỉ là tư lợi và mưu
tính qua những đứa trẻ mang danh phận con của Hoàng đế.
Hắn muốn
có một tiểu oa nhi béo tròn mập mạp do nàng sinh ra. Nếu như nàng thực
sự sinh cho hắn một hài nhi thì hắn cũng sẽ không bạc đãi mẫu tử nàng.