- Xin người yên tâm. Trẫm sẽ điều tra rõ vụ việc này. Không để cho Trần Quý nhân chịu thiệt đâu.
Xong, Hoàng thượng quay sang hỏi Thái y:
- Hoa hồng được tìm thấy ở đâu?
- Hồi Hoàng thượng. Đã phát hiện trong bã thuốc của Trần Quý nhân. Nhưng
tiểu chủ dùng với liều lượng ít nên vẫn bảo trụ được hài tử. Chỉ cần
uống vài thang thuốc là ổn.
Hoàng thượng chưa nói tiếp thì Hoàng hậu đã đứng dậy:
- Trần Quý nhân là người trong Ngọc Thiên cung. Tất cả đồ ăn thức uống
đều do cung chủ lo liệu, không phải do Ngự Thiện Phòng mang đến. Vậy có
phải do Kiều Dung hoa sơ sẩy mới khiến cho Trần Quý nhân bị trúng độc
hay không?
Câu này rõ ràng là ám chỉ người hạ độc là Kiều Dung hoa. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía nàng ta.
Kiều Linh Ngọc thấy vậy liền hoảng hốt quỳ xuống:
- Hoàng thượng thần thiếp không có làm. Bấy lâu nay thần thiếp luôn chăm sóc Trần Quý nhân chu đáo, không dám có sơ suất.
Hoàng thượng khẽ nhìn Kiều Dung hoa:
- Trẫm biết không phải nàng làm. Đứng lên đi.
Xong, Hoàng thượng liền ra lệnh cho cung nhân phía dưới:
- Tạm thời đóng cửa Ngọc Thiên cung để điều tra vụ hạ độc. Trần Quý nhân sức khỏe không tốt nên đóng cửa tạ khách.
Ngay cả Thái hậu cũng tiếp lời:
- Hoàng hậu đang mang thai nên quay về cung nghỉ ngơi đi. Chuyện này giao cho Lệ Phi và Vũ Chiêu nghi xử lý đi.
Hoàng hậu cũng không muốn ở lại nữa liền cáo từ:
- Vậy thần thiếp xin cáo lui trước.
Trên đường về Khôn Ninh cung, Liên Hoa liền thắc mắc hỏi Hoàng hậu.
- Nương nương. Việc của Hậu cung cứ để cho Lệ Phi và Vũ Chiêu Nghi quản liệu có ổn không ạ?
Hoàng hậu nghe vậy liền nhếch mép:
- Thái hậu chỉ muốn phân tán quyền lực của Bổn cung thôi. Lệ Phi xưa nay
mềm yếu, yểu điệu hơn nữa không có sự hậu thuẫn từ gia tộc sao có thể
quản lý hậu cung lâu dài. Còn Vũ Chiêu nghi kia....
Hoàng hậu không nói tiếp nữa. Vũ Chiêu nghi gần như đối lập hoàn toàn với Lệ Phi.
Tính cách sắc sảo, thủ đoạn hơn. Gia thế cũng tốt hơn.
- Việc Vũ Chiêu Nghi không có được tước Phi bổn cung cũng lấy làm lạ. Chả lẽ Hoàng thượng đang muốn kìm hãm sự phát triển của ngoại thích.
Đang nói chuyện với Liên Hoa, Hoàng hậu liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trước mặt.
Bạch Trân Ly không cười nữa. Gương mặt cũng lạnh hơn vài phần.
- Bổn cung nghe nói: Kỳ Tần chưa dứt bệnh. Đến sáng nay cũng không thèm
đi thỉnh an Bổn cung sao giờ lại có nhã hứng ra ngoài vậy?
- Thần thiếp nghe nói Trần Quý nhân không khỏe nên đến thăm. Còn sáng nay
không đi thỉnh an Hoàng hậu là do ý chỉ của Hoàng thượng. Người không
muốn thần thiếp buổi sáng hứng sương sớm dễ bị cảm mạo.
Thấy Hoàng hậu có ý khiêu chiến. Kỳ Phượng Nhi cũng bình tĩnh đáp lại.
Bạch Trân Ly tuy tức giận nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười giả tạo:
- Hoàng thượng vừa cho đóng cửa Ngọc Thiên cung rồi. Kỳ Tần có lẽ không nên đến đó làm phiền Trần Quý nhân tĩnh dưỡng.
Nói rồi Hoàng hậu liền đi về. Lúc đi qua Kỳ Phượng Nhi còn cố ý huých vào vai nàng một cái.
Đi được hai bước chân Kỳ Phượng Nhi liền nghe được tiếng kêu của Hoàng hậu.
Khi nàng quay lại đã thấy Hoàng hậu ngã trên mặt đất. Gương mặt ra vẻ đau
đớn ôm lấy bụng. Ngón tay run run chỉ vào phía Kỳ Phượng Nhi:
- Kỳ Tần..... Sao... ngươi dám ngáng chân Bổn cung???