Cao Cường mang theo ba người bọn họ ngự kiếm bay vèo vèo trên bầu trời,
và chỉ sau có năm phút liền đáp xuống trước cổng một tòa trang viên biệt thự tại vùng ngoại ô phía bắc thành phố NY.
Nhìn chung có vài điểm khá tương đồng với vùng ngoại ô nơi lâu đài Lufina tọa lạc.
Khác biệt là nơi đây không thấy có bóng dáng các tòa lâu đài, và có vẻ hơi bị hoang vu hẻo lánh.
Trang viên biệt thự được canh phòng cũng khá là nghiêm ngặt, có tới ba mươi
cận vệ mặt mũi lạnh tanh vác súng lượn lờ như đèn cù. Nhìn vào dễ liên
tưởng hang ổ của trùm ma túy trong phim.
Dưới sự dò xét của thần thức thì không một ai trang bị bộ đồ thiết giáp, không một ai tỏa ra
hơi thở tu sĩ, vậy nhưng tinh thần cứng cỏi hơn cả gang thép đây này.
Không thèm quản nhóm Cao Cường là từ trên trời hạ cánh, họng súng của bốn
người cận vệ đứng gác trên hai tháp canh trước cổng ngay lập tức nhắm
xuống.
Ngay sau đó từ trong trang viên vọng ra hàng loạt tiếng
bước chân chạy “rầm rầm”, và rồi trên bờ tường vây xuất hiện nhiều thêm
mười cận vệ chĩa súng xuống.
Nói chung trang viên biệt thự của cựu tổng thống mà chỉ có mỗi thế này thì lại xoàng xĩnh quá.
Thực ra bên trong cũng có tu sĩ, hơn nữa còn là một cao giai thú nhân khá là trẻ tuổi.
Josua vừa định mở miệng trình bày, liền là lúc gã thú nhân mở cổng đi ra.
Chẳng hiểu mang huyết mạch của loài nào mà da đen như hòn than, vóc dáng cũng không được cao to giống như những gã thú nhân mà Cao Cường từng thấy.
Chỉ có điều gã này khủng bố hơn nhiều, còn toả ra sát ý ảnh hưởng tinh thần đối thủ nữa đấy.
Cần phải chặt chém tới cả ngàn tính mạng thì mới tanh tưởi như thế này được.
Không khó để đoán ra xuất thân của gã, Cao Cường nhếch miệng cười:
“Ngươi muốn ngoan ngoãn dẫn đường, hay để ta phải giết vào?”
Nói chung Cao Cường đánh hơi thấy nội bộ Hoa Mỹ ẩn chứa phi thường nhiều
rắc rối, khôn hồn thì mau giải quyết cho xong việc còn sớm đánh bài
chuồn đi thôi.
Đứng tại đối diện với phi kiếm sắc lẹm gác trên cổ từ lúc nào mà chẳng hề hay biết, thanh niên thú nhân chỉ còn cách đưa
tay ra hiệu mời hắn tiến vào trang viên.
Đã khiến cho gã nhận rõ được tình thế hiện tại, Cao Cường liền thu hồi phi kiếm.
Dưới sự dẫn đường của thanh niên thú nhân, cả nhóm đi thẳng vào phòng khách
trong căn biệt thự trông cứ ngỡ sang chảnh nhưng thực chất khá đơn sơ
giản dị.
Lúc này cựu tổng thống Black Okocha sớm đã ngồi đợi tại
dãy ghế sopha, nhận thấy Josua với Athen chuẩn bị ồn ào chào hỏi, liền
vội vàng xua tay ngăn cản.
Sau khi cả nhóm đã ngồi xuống, Black Okocha đối với Cao Cường thân thiện cười nói:
“Đoán chắc ngươi mới chính là người muốn tìm gặp ta? Vậy vào thẳng vấn đề đi, không biết một tu sĩ cường đại như ngươi cần gì ở lão đầu đã về vườn
này?”
Cao Cường không có lên tiếng, chỉ từ trữ vật giới lấy ra
một bộ vòng trang bị thiết giáp. Hắn tin chắc vị cựu tổng thống đen nhẻm này nhìn sẽ hiểu được vấn đề.
“Biết ngay tìm đến bởi vì thứ này” – Black Okocha không khỏi thở dài, buồn bực nói ra:
“Năm xưa ta nhận thấy có nhiều mối nguy hại, liền đưa ra kiến nghị tiêu hủy
toàn bộ dự án nghiên cứu liên quan tới Huyền Thiết. Việc làm này vô tình đập phá công cụ làm giàu của những kẻ luôn coi kiếm tiền là trên hết,
sau đó ta thất thế và cuối cùng phải về vườn”
Không rảnh ngồi nghe lão đầu đen nhẻm này kể chuyện xưa, Cao Cường cau mày hỏi:
“Rốt cuộc ngươi có cung cấp được tin tức mà ta đang cần hay không?”
“Ài, mời đi theo ta lên thư phòng” – Black Okocha nghe hỏi liền thở dài khẽ đáp rồi đứng dậy.
Chưa kịp mở lời đã bị hắn chặn ngang họng, cựu tổng thống vô cùng khó chịu.
Khổ một nỗi người ta cường tới mức hộ vệ của lão còn chưa đánh đã xin
hàng.
Vậy nên lão dù có tức nổ đom đóm mắt thì cũng phải nói thật khẽ và cười thật duyên.
Hơn thế nữa hiện giờ cựu tổng thống Black Okocha còn đang phi thường lo
lắng. Bởi vì về vườn hơn chục năm rồi, không biết kho hàng đã bị di rời
hay chưa?
Lạy trời khấn phật.
Cầu mong gã tu sĩ này là người hiểu lý lẽ.
Cựu tổng thống cùng với gã hộ vệ đã dẫn Cao Cường lên tầng hai, phòng khách chỉ còn lại ba người.
Cảm thấy nên tranh thủ chào tạm biệt, Đỗ Chi Vương liền hắng giọng rồi nói:
“Sắp tới ta sẽ theo Con Gián trở về Đông Hải, thật đáng tiếc khi không thể
cùng nhau kề vai sát cánh thêm nữa. Đội trưởng, Athen hãy nhớ giữ gìn
sức khỏe”
“Bởi vì cảm thấy có lỗi?” – Josua liếc mắt nhìn Đỗ Chi Vương, lạnh nhạt nói:
“Cái lúc ngươi ậm ờ với Con Gián là ta nghe ra toàn bộ vấn đề rồi, thế nhưng điều đó không che lấp được sự thật là giờ đây quân đội đã biến chất.
Tóm lại trước sau gì gã khốn kia cũng sẽ nhắm tới chúng ta, chuyện quá
khứ liền đem nó chôn vùi vào dĩ vãng đi thôi”
“Ngươi không hiểu gì cả” – Đỗ Chi Vương dứt khoát xua tay, ngưng trọng nói:
“Phải thú nhận rằng cá nhân ta chưa từng cảm thấy có lỗi với bọn họ, giống
như ngươi chẳng cần suy nghĩ cũng có thể bỏ qua mọi lỗi lầm. Bởi vì
chúng ta từng làm quá nhiều việc xấu xa, nhiều đến nỗi đã mài giũa và
biến đổi chúng ta thành những kẻ máu lạnh”
“Cho đến khi Con Gián
tìm đến nơi, ta vừa gỡ bỏ thiết giáp là hắn khẽ nhíu mày. Không phải vì
ta khi đó người ngợm bẩn thỉu đâu đấy, Con Gián nhíu mày bởi hắn là
chuyên gia trong lĩnh vực tiêu diệt ma quỷ. Khả năng đã trông thấy những oan hồn chết dưới tay ta”
Nói tới đây Đỗ Chi Vương liền nhìn thoáng qua Josua và Athen rồi mới tiếp tục:
“Trước đây ta cảm thấy nhiệm vụ được giao có nhiều điểm bất cập, nhưng lựa
chọn tin tưởng bởi vì chúng ta là cùng một loại người. Giờ đây có hối
hận cũng đã muộn, ta muốn dùng phần đời còn lại để sửa chữa những lỗi
lầm. Đây là lý do ta trở về quê nhà”
“Ta cũng giống như ngươi” – Athen ngước nhìn trần nhà, nghẹn ngào khẽ nói:
“Ban đầu chỉ ám sát tu sĩ trưởng thành còn chưa cảm thấy gì, sau này danh
sách mục tiêu xuất hiện những đứa trẻ khờ dại, ta hiểu mình đang làm
những việc táng tận lương tâm. Ngặt một nỗi đối với ta quân đội chính là nhà, ta không còn lựa chọn nào khác”
“Không giống các ngươi” – Josua dựa lưng vào ghế, gác chân mặt bàn rồi nói:
“Ta tiếp nhận huấn luyện từ khi còn rất nhỏ, mười sáu tuổi đã cấy ghép đồ
thiết giáp và thi hành các loại nhiệm vụ ám sát không phân biệt mục
tiêu. Hai mươi tuổi làm cận vệ để trau dồi thêm kỹ năng giao tiếp, hai
mươi lăm tuổi chính thức gia nhập vào đội thiết giáp”
“Khi trước
ta luôn tự hào với thân phận người lính, ta vẫn dùng cả tính mạng để thể hiện sự trung thành. Vậy mà giờ đây bị vứt bỏ có khác gì rác thải? Ta
quyết định sẽ không quay về phục vụ trong quân ngũ thêm một lần nào nữa, đã đến lúc sống cho riêng mình”
Đỗ Chi Vương vừa định lên tiếng
dò hỏi xem Josua đã có tính toán cụ thể hay chưa, thì trông thấy nhóm
Cao Cường theo lối cầu thang đi xuống nên đành từ bỏ.
Vừa xuống đến phòng khách, Cao Cường hướng Josua với Athen hỏi thẳng:
“Giờ hai người các ngươi ý tứ thế nào? Muốn cùng chúng ta trở về, hay là lưu lại đây?”
“Cho ta đi theo với” – Athen không chút đắn đo suy nghĩ liền đứng dậy trả lời.
“Đưa ta về cùng đi” – Josua cũng nhanh chóng đứng dậy trả lời. Có điều hơi
khác Athen, hắn hi vọng được Black Okocha giữ lại nhưng lão không tỏ vẻ
gì cả.
Phát hiện ánh mắt Josua từ đầy mong chờ biến thành thất
vọng, hơn nữa đã nghe rõ đoạn hội thoại của ba người, Cao Cường thấy gã
này có hơi đáng thương.
Trong đầu ngay tức thì nảy ra sáng ý, nhưng trước tiên giải quyết cho xong công việc cái đã.
Nghĩ tới đây Cao Cường triệu hồi phi kiếm rồi ra hiệu để ba người bọn họ tiến lại gần.
Sau một tiếng “sưu”, hắn ngự kiếm mang theo ba người hóa thành tia chớp lao ra ngoài, bỏ lại sau lưng gian phòng với đồ đạc bị gió tạt cho đổ vỡ
ngả nghiêng.
Nhìn mấy món đồ cổ trưng bày trong phòng rơi loảng
xoảng, cựu tổng thống Black Okocha khóe mắt liền ướt nhòe. Này là trả
đũa bởi xin hắn vài lá phù đây mà.
Đưa mắt nhìn quanh một hồi, thanh niên thú nhân thở dài nói:
“Thà bỏ tiền thu mua phù lục của đám đạo sĩ vương quốc Bắc Hoa, chứ xin được vài tấm xong rồi đổ vỡ hết đống đồ gia truyền thế này thì ngươi lỗ hơi
bị nặng”
“Cần ngươi phải nhắc sao?” – Black Okocha hai mắt long sòng sọc lớn tiếng quát.
Mụ nội nhà ngươi, tốc độ nhanh như gió đã không chạy đi hứng đỡ gỡ gạc lấy vài món đồ thì cũng thôi. Lại còn đứng trơ mắt ếch ra nhìn xong rồi
chọc ngoáy?
Không phải thú nhân tu sĩ thì bản tổng thống đã chửi
vỡ mặt chó nhà ngươi. Lưu lại một tiếng hừ lạnh, Black Okocha mang theo
bực dọc đi trở về phòng ngủ.
Lúc này lão muốn tranh thủ hung hăng tâm sự với cô vợ trẻ một phen.
Tránh trường hợp đêm nay sẽ là đêm cuối cùng của cuộc đời.
Còn chạy trốn ư? Lão vững tin không có cửa thoát.
- --
Trong khi cựu tổng thống Black Okocha gạ gẫm vợ trẻ đánh trận giường chiếu,
Cao Cường mang theo tiểu đội ba người từ cửa sổ quay lại phòng khách
sạn.
Đợi ba người nhảy hết xuống dưới sàn, Cao Cường mới cẩn thận nói:
“Kho hàng nằm cách thành phố NY hơi xa, ta đi một mình xử lý cho nhanh. Vừa
rồi ta phát hiện rất nhiều binh lính dò xét khắp nơi, mọi người lưu lại
hãy đề cao cảnh giác. Lỡ như tìm kiếm tới đây cũng đừng có ham chiến, cứ yên tâm chạy trốn rồi ta sẽ đón về sau”
“Con Gián nhà ngươi mới cần cẩn thận” – Đỗ Chi Vương vung tay nói:
“Kho hàng kiểu gì cũng phòng thủ nghiêm ngặt, đừng để bị bắn cho thủng như
tổ ong đấy. Giờ thì mau biến đi, chúng ta đang muốn tâm sự riêng tư nữa
đây”
Biết tỏng mặt hàng nhỏ thó này đang tính toán thứ gì, Cao
Cường liền đáp lại bằng cái bĩu môi khinh bỉ, xong là điều động phi kiếm bay vèo qua khung cửa sổ.
Đưa mắt dõi nhìn lên bầu trời tối đen như mực, Athen ước ao khẽ nói:
“Có thể đạp kiếm bay vèo vèo như hắn thì tốt biết bao, lúc đó tha hồ bay lượn khắp thế gian”
“Haha, ta cũng từng mơ ước điều này” – Đỗ Chi Vương bật cười nói ra:
“Ngày đó ta hay lên Truyện Convert đọc tiên hiệp, thấy miêu tả tu sĩ lần đầu
ngự kiếm phi hành có vẻ sảng khoái lắm, đêm nằm ngủ toàn ước gì mình là
tu sĩ. Đáng tiếc ta chỉ là người thường không thể thường hơn, nhờ phúc
huynh đệ mới được ngự kiếm”
“Ta biết tí hon nhà ngươi đang nghĩ gì” – Athen mỉm cười, nhún vai nói:
“Bản nữ thần liền theo ngươi lăn lộn một thời gian, hi vọng sẽ gặp được vị lang quân như ý”
Chuyện chồng con của Athen, có cho một xe tải tiền Đỗ Chi Vương cũng không dám tiếp lời.
Nàng tính cách cứ như một gã đàn ông thì ai mà muốn cưới?
Căn bản lấy về xong ai sẽ là chồng, và ai sẽ là vợ?
Đã không thể cùng Athen tiếp tục câu chuyện, Đỗ Chi Vương liền quay sang hỏi ý Josua:
“Đội trưởng, thế còn ngươi thì sao? Đã có dự định gì cụ thể hay chưa?”