Nằm ở vị trí ngoại ô thưa thớt dân cư, sau khi xuống xe lại phải đi thêm một đoạn đường núi nữa. Cô cẩn thận bảo vệ bó hoa vân
môn, loài hoa mẹ thích nhất khi còn sống.
Giống như một
khu nhà văn phòng, nghĩa trang cũng phân ra làm nhiều tầng lớp.
Bởi vì năm xưa cô hại Lý Huệ sảy thai, đánh mất đứa con, cũng
làm liên lụy tới mẹ, thế nên mộ của mẹ phải nằm trong cùng
khuất nhất, đám tang cũng chỉ cử hành rất sơ sài.
Bức ảnh trên bia mộ là khi mẹ còn rất trẻ, đôi mày và ánh mắt của cô giống mẹ vài phần.
Mẹ cô từ nhỏ tới lớn vẫn luôn xinh đẹp, đó là một người phụ nữ mà khi vô tình gặp trên đường bạn phải dừng bước vài giây để
ngắm nhìn. Lúc nhỏ, nếu được ai khen là chỗ nào giống mẹ, cô
lại thầm vui mấy hôm liền.
Lâm Uyển Bạch đặt bó hoa vân môn xuống, vuốt nhẹ mép ảnh: "Mẹ, con tới thăm mẹ đây."
"Mẹ, con sẽ chăm sóc tốt cho bà ngoại. Con sống rất tốt..."
Nói tới ba chữ cuối, cô ôm gối ngồi xuống bên cạnh.
Dần dần, một làn hơi nước dâng lên trong đôi mắt.
Mỗi năm cứ vào ngày này, cô đều rất buồn, mọi ký ức những tháng ngày được sống cùng mẹ lại trào dâng trong đầu. Đương nhiên,
cả thảm cảnh cuối cùng khi mẹ nhảy xuống...
Gió đêm thổi tới, lau khô dòng nước mắt có chút gai gai ngưa ngứa.
Bấy giờ Lâm Uyển Bạch mới đứng dậy, chầm chậm đi xuống núi, tâm
trạng từ đầu tới cuối vẫn không thể thoải mái lên được. Khi
lên xe buýt rồi, cô mới chợt nhớ ra cuộc điện thoại sáng nay
của Hoắc Trường Uyên.
Khi cô từ ngoại ô đi đến trước cửa tiểu khu đã sắp chín giờ rồi.
Ánh đèn từ trong hắt ra, cô cúi đầu thay giày. Hoắc Trường Uyên
đang ngồi trên sofa ngoài phòng khách, chưa thay quần áo, vắt áo vest sang một bên, áo sơ mi được xắn lên tận khuỷu tay, trong tay ngoài khói thuốc còn có điều khiển từ xa.
Trên tivi đang phát chương trình tài chính kinh doanh khô khan, Lâm Uyển Bạch còn không dám thở mạnh.
Cô đứng một bên bàn uống nước, tay chân bỗng dưng cảm thấy thừa thãi.
"Tôi..."
Hoắc Trường Uyên đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mi vừa dài vừa rậm
không che được nét sắc bén ở đuôi mắt anh: "Sao điện thoại gọi
mãi không được? Còn tắt máy!"
Giống như đang gọi một con thú cưng, Lâm Uyển Bạch có phần chống cự, không lập tức dịch chuyển.
Lần này Hoắc Trường Uyên không nạt nộ cô, mà thẳng thừng rướn người qua kéo cô về phía mình.
Lâm Uyển Bạch theo đà ngồi lên chân anh, tư thế cũng không quá mờ
ám nhưng rất không tự nhiên. Cô muốn đứng lên nhưng lại bị cánh
tay của anh cố định phần eo.
Cô bị anh bế trên chân như người ta bế trẻ con vậy, chuyện này chỉ xảy ra từ trước năm cô tám tuổi.
Cô bối rối và hoảng loạn, đặc biệt khi đối tượng là Hoắc Trường Uyên.
Cơn giận anh giấu nơi khóe mắt tan đi khi nào Lâm Uyển Bạch không
rõ, cô chỉ nghe thấy anh hỏi bên tai: "Em đang không vui?"
"..." Cô từ từ mím môi lại.
Hoắc Trường Uyên im lặng, vuốt ve nhẹ nhàng sống lưng cô.
Rất kiên nhẫn, động tác không ngừng lặp lại, nhiệt độ trong lòng
bàn tay cũng nóng rẫy lên, thậm chí làm bỏng cả trái tim cô.
Lâm Uyển Bạch dè dặt né tránh khuôn mặt đang gần trong gang
tấc.
Anh đang... dỗ cô sao?
Bị dọa bởi sự thật này, Lâm Uyển Bạch như ngồi trên đống lửa.
Gắng được vài phút, cô có phần không chịu nổi nữa bèn ấp úng tìm cớ: "Tôi khát rồi, tôi đi rót cốc nước..."
Cô rời khỏi đùi anh, đi về phía nhà bếp.
Sau khi vào trong, cô sững người, nhìn thấy những món đồ bày trên
kệ bếp, rõ ràng là mới được mua về chưa lâu. Một hộp mỳ vắt
chưa xé vỏ, một hộp trứng gà và cả một bó hành có dán tem
ghi số cân.
Có tiếng bước chân đi theo phía sau, hơn nữa còn có vẻ rất vui.