A - Long nói xong lời này, cũng là lúc thanh âm của hắn biến mất, hắn
cùng Phong Thải Vận tiến sâu vào bên trong mật địa của Dược Cốc, mà cũng ở nơi này, cũng có thứ để A - Long hắn thèm khát, mà mặc kệ mọi thứ mà
tiến vào nơi này,lúc này tay hắn cầm Phệ Hồn Đao, lúc này Phệ Hồn Đao “
Ong ” lên từng đạo huyết quang vô cùng yêu dị,từng tầng lại từng tầng
cấm chế như mở thành cánh cửa, mà tiếp đón hai người tiến vào vậy!
“ Điều này làm sao có thể ”
- Một tên trưởng lão bị bắt sống của Dược Cốc nghẹn ngào kêu lên, người
bình thường có thể không biết, nhưng mà hắn, và một số ít trưởng lão,
liền biết bên trong là thứ vô cùng huyền bí, thứ mà Dược Cốc bọn hắn mấy vạn năm nay thèm khát mà không có được, xây dựng Dược Cốc xung quanh,
chủ yếu là muốn âm thầm phá giải cấm chế nhiều như mây này, mà tiến vào
trong bên trong có bảo vật, mà khiến thiên hạ này phải thèm nhỏ rãi!
“ Phốc.... ”
- Một tiếng A - Long miệng phun ra một ngụm máu tươi, pha lẫn nội tạng
của mình trong đó, lúc này Phong Thải Vận và A - Long đang đi trong một
thông đạo vô cùng cổ xưa, xung quanh chỉ còn là rễ cây rậm rạp, vô cùng
ẩm thấp, thấy A - Long như thế Phong Thải Vận lo lắng trong lòng, nàng
nhẹ nhàng dìu hắn dựa vào tường, nàng như một người vợ dịu dàng, dùng
khăn lau đi vết máu nơi khoé miệng của hắn, nàng vô cùng lo lắng nói!
“ Tiểu Tặc...!! Sao ngươi không nghe lời ta, ngươi phải ở lại, đợi thương thế lành rồi đi, ngươi cần gì phải khổ như thế ”
A - Long cười, nắm lấy bàn tay như ngọc không xương của Phong Thải Vận,
một tay kéo nàng vào lòng hắn, mặc dù hắn đang bị thương, dù đau đớn
nhưng mà hắn không quan tâm, còn Phong Thải Vận thấy hắn vô lễ như
thế,muốn theo phản xạ bình thường mà giãy thoát khỏi hắn, nhưng mà sợ
hắn bị thương nặng thêm nên miễn cưỡng ngoan ngoãn ngồi xuống lòng hắn,
tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mềm của nàng, hắn thưởng thức
hương thơm vô cùng quen thuộc từ người nàng, hắn cười vô cùng thỏa mãn
nói ra!
“ Có Vận Nhi ở đây rồi..... Ta không cần phải lo lắng gì hết, có Vận Nhi ở đây.. ta muốn chết cũng không chết được a”
- Phong Thải Vận lườm hắn!
“ Ngươi chỉ giỏi cậy mạnh, ngươi mà không có Niết Bàn Chân Huyết, thì
ngay cả ta cũng khó cứu được ngươi, ngươi thật là không lúc nào không
khiến người lo lắng cả ”
A - Long kéo nàng, ôm thật chặt nàng để
vai nàng tựa vào vai hắn, thân hình nàng thon dài, mềm mại không xương
mà tựa vào ngươi hắn, tay hắn vuốt ve lưng ong của nàng, giọng hắn vô
cùng ôn nhu, nhẹ nhàng hôn xuống mái tóc của nàng, dịu dàng nói ra!
“ Lúc ta tỉnh lại, nhìn thấy nàng, thật là tốt a ”
- Phong Thải Vận có chút ăn phải dấm chua nói!
“ Hừ....lúc bị thương mới nhớ đến ta....không phải ngươi bên ngoài có bao nhiêu nữ nhân sao, hừ ngươi là cái tên hoa tâm, chết không bỏ được tính xấu xa, lúc mới tỉnh lại ngươi còn đòi ”
- Nghĩ tới cảnh xấu hổ
khi nãy, hắn mới tỉnh lại, đòi nàng đủ thứ, nàng khuôn mặt không khỏi
nóng lên, nghe thấy thế hắn trong bóng đêm không nhìn thấy nhưng hắn
đoán là nàng đang xấu hổ, hắn cười khổ nói!
“ Ta có nhiều nữ nhân đâu, ao ước có nhiều nữ nhân đó là điều cực kỳ bình thường với nạn nhân a”
- Phong Thải Vận không phục nói!
“ Ngươi mà không nhiều, để ta đếm xem, Nữ vệ thì ta không nói ngươi cũng
biết tâm tư ý tứ các nàng với ngươi đi, rồi đến ba nữ hầu ngươi sắp đặt
thiếp n cho ta, nhưng mà sao...ngươi cũng câu dẫn tâm của các nàng đi
mất tối ngày như ngươi mất hồn.... ngươi còn nói không hoa tâm... Long
Nhu nữ nhân đầu tiên của ngươi là một này, Thanh Lăng cùng Lam Linh
trưởng nhóm nữ vệ ta không nói,rồi cô bé tên là cái gì ta cũng quên mất
tên nàng là gì rồi, ngươi gọi nàng là Cá Vàng ấy, bây giờ ngươi lại đem
về thêm một cô bé nữa...nàng gọi là Mạc Lưu Tô kia nữa, ngươi làm gì với nàng, bộ ta không biết hay sao Hứ ”
A - Long cười khổ trong lòng, vuốt ve lưng của nàng an ủi nói!
“ Ta đâu có quan hệ với ai khác ngoài nàng đâu.... Các nàng ấy cũng là nàng kia mà... ”
- Phong Thải Vận tức giận, tay ngọc nhéo hắn, khiến hắn đau đớn không
thôi, hắn khụ một tiếng đau đớn, thấy thế Phong Thải Vận cực kỳ lo lắng, xem thương thế của hắn, nàng tuy ngồi trong lòng hắn, nhưng mà Linh Lực của nàng, không ngừng rót vào người hắn, hòng bảo toàn vết thương cho
hắn, nàng chu môi bất mãn như một tiểu nữ hài nói!
“ Các nàng là các nàng ta là ta, ta cùng các nàng có quan hệ gì đâu ”
A - Long nghe Phong Thải Vận nói thế, hắn cười khổ trong lòng, mọi chuyện ở đây, cũng chỉ có hắn biết mà thôi, mà điều này cũng là lúc hắn kích
hoạt được Hư không tinh bàn..cũng gọi Thiên Cơ Bàn, liền tính toán biết
được điều này, lúc đầu hắn đã vô cùng ngờ, nhưng mà i sử dụng thiên cơ
toán,tính toán số mệnh liền biết được sự thật, hắn chỉ mỉm cười nói!
“ Một lúc nào đó, nàng sẽ hiểu lời ta nói mà thôi... Bây giờ nàng không
cần quan tâm điều đó đâu, Vận Nhi nè, rảnh thì cùng các nàng ở cùng một
chỗ, ta tin các nàng sẽ rất hợp nhau đó ”
- Phong Thải Vận lườm hắn nói!
“ Đừng tưởng ta không biết tâm tư tiểu tặc ngươi, ngươi muốn dụ dỗ ta
nhập bọn với nữ nhân của ngươi, sau đó lừa ta giống như ngươi lừa các
nàng đúng không... Ta không mắc lừa trong tay tiểu sắc lang ngươi đâu ”
- Nghe thấy thế A - Long im lặng rồi, đây là cái Phong Thải Vận bình
thường ngốc ngốc, bị hắn lừa gạt liên tục chiếm tiện nghi đây sao, nàng
thật là thông minh hơn hắn nghĩ a, không phải thông minh, mà là nàng
nhạy cảm phát hiện tiểu âm mưu của hắn a, hắn mỉm cười hai tay hắn ôm
lấy thân thể mềm mại của nàng, vuốt ve eo thon của nàng nói!
“ Cứ xem là như vậy đi.... Vận Nhi a, kiếp này nàng gặp ta... Ta chấm nàng
rồi, nàng chạy không thoát đâu... Thiên mệnh đã nói, cả đời này nàng chỉ có thể làm nữ nhân của ta thôi ”
“ Hứ....ai thèm gả cho một tên
quỷ hoa tâm như ngươi hả, ngươi muốn lừa ta ở nhà thay ngươi chiếu cố
việc nhà, rồi để ngươi đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt thì có ”
A - Long haha cười, hắn cười lớn lắm ảnh hưởng đến vết thương,nhưng vẫn nói!
“ Trên đời này, chỉ có Vận Nhi là hiểu ta nhất ”
“ Hừ...ta biết ngay mà ”
- Nhưng lúc này, Phong Thải Vận nghĩ đến cái gì đó, nàng ngẩng mặt lên,
hơi thở thơm tho như lan như xạ phà vào mặt hắn, miệng đẹp mở ra, như
muốn nói rồi lại thôi, thấy nàng muốn hỏi lại thôi, A - Long dịu dàng
nói!
“ Nàng đang muốn hỏi gì ta sao”
- Phong Thải Vận ngừng một lát đắn đo một hồi rồi nàng mới nói!
“ Tiểu Tặc....nữ nhân chiều nay ngươi gặp là ai?? Tại sao ngươi lại hành
động kì lạ như thế, theo tính cách của ngươi thì nàng ta làm ngươi bị
thương nặng như thế,nếu là người bình thường thì ngươi không phải đã
chém giết nàng không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng mà tại sao hôm nay
ngươi lại nương tay với nàng, thậm chí còn cho Ám Vệ tinh nhuệ nhất, vẫn một mực đi theo hộ vệ cho ngươi, mà đem đi bảo vệ nàng, ta thật không
hiểu nổi ”
A - Long nghĩ tới chiều này, cái lúc mà hắn gặp Đông Phương Lan Lan, hắn đắng chát nói ra!
“ Nàng là mẹ của ta....là người mà đã sinh ra ta trên cõi đời này... Ta
có thể giết toàn bộ người trong thiên hạ, nàng nói ta làm sao có thể
giết chết mẹ của mình được kia chứ ”
- Phong Thải Vận kinh ngạc hai tay che miệng đẹp nói ra!
“ Vậy nữ nhân ngươi gọi là mẹ, đang ở Bệnh Xá kia là ai? Tại sao mẹ của
ngươi lại không nhận ra ngươi, mà ngươi làm sao lại không cùng bà ấy
nhận nhau ”
A - Long treo khuôn mặt nụ cười đắng chát nói!
“ Chuyện dài lắm, ta chỉ có thể nói hoặc cam đoan, nữ nhân trong kiệu kia chính là mẹ sinh ra ta...còn mẹ ở bệnh xá kia, đó là mẹ nuôi của ta,
người đã nuôi dưỡng ta từ những ngày đầu tiên khi ta đến thế giới này ”
- Phong Thải Vận có chút im lặng, đúng lúc này A - Long cúi đầu xuống,
trán hai người chạm vào nhau, một luồng thông tin truyền qua não của
Phong Thải Vận, trong đó có hình ảnh của một đoạn ký ức, ký ức mà khi
hắn sinh ra, bị bao nhiêu người đứng xung quanh tính kế trên đầu một đứa trẻ sơ sinh hắn, bị hắn lúc đó khi sinh ra đã có ý thức và nhìn thấy
toàn bộ, in sâu đoạn ký ức đó vào trong óc, rồi ký ức bị tráo đồi rồi
thân phận thật sự lý lịch của hắn bị người cướp đoạt, còn những chuyện
tiếp theo thì không có như thế, lúc này Phong Thải Vận thân thể có chút
run, giọng nàng có chút nghẹn ngào nói!
“ Tiểu Tặc....ngươi là
một tên ngốc.... Ngươi không giám nhận mẹ của ngươi, sao ngươi không
giết quách tên giả bộ ngươi đi, biết thế ta liền thay ngươi giết chết
tên nhóc đê tiện Phượng Ân kia, nó còn dùng mẹ ngươi làm bia đỡ đạn như
thế, thật là hạ lưu....nó làm ta cảm thấy chán ghét vô cùng ”
A - Long nghe thấy thế, trong lòng hắn sát tâm chợt động, nhưng lại bị hắn nhanh chóng dập tắt, hắn lạnh lùng nói!
“ Ta không có tốt như nàng nghĩ đâu ”
“ Ý ngươi là sao?? ”
- Phong Thải Vận hỏi lại, lúc này A - Long cũng không giấu diếm nói!
“ Ta để hắn sống, nhưng hắn sống không phải là song nữa ”
“ Ta không hiểu ”
A - Long giải thích!
“ Giết một tên nhãi Phượng Ân, thì sẽ có một tên Phượng Ân khác lên thay
thế,nhổ cỏ không nhổ tận gốc, ta không làm được, giết tên nhãi kia rồi
cũng chỉ là trút giận nhất thời, không thay đổi được điều gì cả, thậm
chí còn tệ nhất, ta cùng với mẹ ta trở mặt, nàng sẽ hận ta vì nàng cho
rằng ta giết con của bà, bà sẽ tìm ta mà báo thù cho đứa con của ba ta”
“ Nếu ta là ngươi ta sẽ nói cho bà ấy biết, thân thế thực sự của ngươi,
ta tin bà ấy là mẹ ngươi sẽ tiếp nhận ngươi, ìt nhất cũng có thể nhận tổ quy tông”
A - Long cười khổ nói ra!
“ Bằng chứng ta là
con của bà ấy đâu, không phải bà ấy có một đứa con bên cạnh rồi sao!!!
Bà ấy không cần thêm một đứa con nữa, nàng kêu ta trở về sao? Ta không
muốn tranh vũng nước dục kia, thế giới này quá nhỏ bé với ta, huống hồ
là cái gia tộc kia, với lại bọn họ từ bé đã lựa chọn vứt bỏ ta,cùng kẻ
khác ăn chia trên xương cốt của ta...ta cũng không muốn mặt cười trong
lòng sát cơ đối diện với bọn họ nữa.... Ta về cũng không thay đổi được
cái gì,chỉ làm mọi chuyện xấu thêm thôi, chẳng lẽ ta vừa về liền đem
toàn bộ từ trên xuống dưới Phượng Gia giết một loạt sao ”
- Phong Thải Vận im lặng, nàng không nói gì cả, nàng hiểu tính cách của tên
này, nếu hắn trở về thì rất cao khả năng hắn sẽ đại khai sát giới, lúc
này A - Long nói!
“ Cha mẹ ta sẽ khó xử, giữa lợi ích gia tộc, và một đứa con lưu lạc như ta, ta không đáng giá như nàng tưởng đâu, không chừng khả năng rất cao cha mẹ ta sẽ vì ngàn tộc nhân, cùng sức ép gia
tộc mà bị uy bức, lợi dụ mà lựa chọn giết bỏ ta để tránh mang hoạ đến
gia tộc, huống hồ gì bọn chúng khao khát niết bàn huyết trong người của
ta... Ở trong gia tộc đó ta không giết bọn bọn chúng.... Thì bọn chúng
là lũ tiền tài che mù con mắt, bọn chúng sẽ vì ta có niết bàn huyết, mà
bất chấp tình thân hãm hại ta dồn ta vào chỗ chết cho bằng được,bọn
chúng sẽ vì ta là con cháu nhà, mà tha cho ta sao, ta biết đó là đường
chết ta về làm cái gì kia chứ, không phải ở đây tốt hơn sao ”
- Phong Thải Vận lại nói!
“ Mẹ ngươi thì sao? Chẳng lẽ ngươi muốn trốn tránh bà ấy cả đời khong cho bà ấy biết sao ”
A - Long cười đáng chát!
“ Ở đời có câu, cha sinh không bằng mẹ dưỡng, nếu ta trở về nhà, mẹ ta
lúc đầu sẽ áy náy mà miễn cưỡng tiếp nhận ta,bà ta cũng sẽ không vì ta
trở về, mà vứt bỏ đứa con tên Phượng Ân kia,bà ta cần thời gian tiếp
nhận, mà ta không có nhiều thời gian như thế, cũng như ta không cần
thương hại của người khác”
A - Long trong lòng đắng chát thở dài, cuộc sống làm tổn thương cho cả hai, mà ở giữa là một thằng...., giữa
hai mẹ con có khoang cách vô hình, chi bằng một đao cắt đứt,hắn cũng
không muốn phá đám cuộc sống của nàng,cũng không cần sự chiếu cố của
nàng, mà làm nàng khó xử đối với nàng, Phượng Ân hắn được nàng hơn chục
năm nuôi dưỡng,mặc dù trên danh nghĩa là con của nàng nhưng lại không
phải,nếu nàng biết A - Long hắn tồn tại, nàng sẽ muốn ta hoà hợp với
thằng con hoang Phượng Ân đó,rồi dùng thủ đoạn để thuyết phục lão tổ
trong tộc buông tha, và bảo vệ hắn, điều này có quỷ mới tin, hắn sống
hai kiếp, hắn không phải cái loại người ăn chay mà sống đến ngày hôm
nay!
Phong Thải Vận nói!
“ Điều đó không được sao ”
A - Long điên cuồng cười trào phúng!
“ Được... Được... Được chứ... Nhưng mà ta là kẻ cực kì ích kỷ, ta không
muốn chia sẽ mẹ của ta với bất kỳ một thằng con hoang nào cả, nàng chỉ
có thể chọn ta hoặc hắn mà thôi ”
“ Vậy ta tin mẹ ngươi chắc chắn sẽ chọn ngươi ”
A - Long lắc đầu nói!
“ Mẹ ta chọn ta, ta cũng không về, mẹ ta không chọn ta ta cũng càng không nên về ”
“ Tại sao ”
A - Long trả lời!
“ Ta không cần một người mẹ nhu nhược, muốn ta hoà bình chung sống với kẻ cướp đoạt mọi thứ từ tay ta, ta vì mẹ ta để yên cho tên kia sống sót
hắn sẽ an phận sao,liệu hắn và gia tộc sau lưng hắn đã từng một lần hãm
hại ta,bọn chúng sẽ để yên cho ta sống yên ổn hay sao... Mà nếu mẹ ta
chọn ta, mà giết thằng nhãi kia,hay trục xuất hắn đi, ta cũng không cần
người mẹ vô tình kia,trục xuất không giết sẽ sinh hậu hoạn cho ta,đôi
lúc ta không ngừng tự hỏi, có khi nào một ngày mẹ ta cần máu của ta,
liền giết ta hay không, hay phế ta nuôi ta như heo chó trước đây... Để
ta sống chờ ngày làm thịt hay sao?! ”
- Phong Thải Vận nói!
“ Ngươi quá bi quan rồi ”
A - Long nghe thấy thế, lòng muôn ngàn đắng chát, hắn sống Phượng Gia bao nhiêu năm, hắn hiểu Phượng Gia hơn ai hết, gia tộc càng mạnh, càng là
thứ vô tình nhất, bọn họ trong mắt chỉ quan tâm lợi ích,chỉ là một lũ sợ này sợ nọ,trong gia tộc lớn không có tình thương,tối ngày nghĩ kế đấu
đá lẫn nhau, mặc kệ an nguy gia tộc, nàng năm đó vì một câu nói của
người ngoài, mà lấy đi của hắn một con mắt, năm đó vì đề phòng hắn trốn
chạy, nàng sai người bẻ hắn tứ chi, hủy hắn cột sống ném hắn vào ngục,
để hắn không chạy trốn được!
- Mà tìm gặp lão Phong Ma báo thù
Phượng Gia, mà đó chỉ là lời bên ngoài người khác xúi dục mà thôi,nàng
không giám giết hắn vì được lão tổ nói, sợ hắn chết sẽ đánh rắn động
cỏ,bằng không hắn đã sớm là cô hồn dưới kiếm của nàng, mà ông nội của
hắn biết sự thật, thậm chí còn mặc kệ để người khác biến hắn làm Dược Nô cho người thử thuốc độc, thậm chí Phượng Kinh Thiên sử dụng thủ đoạn
độc ác, nuốt đi không ít Linh Hồn lực của hắn, Phượng Gia biết không ít
bí mật về hắn, nhưng mà nhắm mắt làm ngơ, hắn mà về liền đem từ trên
xuống dưới Phượng Gia giết, mà nàng sẽ vượt qua bóng ma nàng đã từng đối xử tệ bạc với hắn sao,ở đời người khác thà tin là không, còn hơn tin là có, nàng không phải vứt bỏ hắn, mà là nàng chắc chắn sẽ vứt bỏ hắn, đau một lần con hơn đau lần thứ hai!
“ Nàng làm sao biết ta bi quan”
A - Long hỏi lại Phong Thải Vận, nàng thoáng im lặng, trong lòng A - Long lại nghĩ khác nói!
“ Người mẹ nhu nhược ta không có con hơn,ta là người không thích ràng
buộc, về nhà làm một cái phế nhân đan điền bị phế,chỉ là phế vật bị
người đời trào phúng mà thôi, mà ở đó nhất thời, không ở được cả đời,
thời gian sống chờ trớ chú trong tim ta phát tác liền đếm được từng
ngày, lại sống trong âm mưu thủ đoạn của một lũ tiểu nhận vì lợi ích sẵn sàng bán đi linh hồn của mình cho quỷ giữ của đám gia tộc anh em kia,mà ta cũng là loại lười cùng kẻ khác tranh đấu, ta mà tranh đấu, thì máu
kẻ khác sẽ chảy thành sông bất kể thân tình trừ cha mẹ ta, thì anh em họ thậm chí là ruột thịt, cản đường ta ta cũng giết, trên con đường ta đi
kẻ nào cản đường ta, kẻ địch không ngã xuống thì chính là ngã xuống, gia tộc không thích hợp với ta ”
- Phong Thải Vận trầm mặc, hắn nói tiếp!
“ Nàng không thấy sao, ngay cả cái Mộc Tây Gia Tộc nhỏ bé, cũng khiến mẹ
ta phải ngàn dặm xa xôi cầu cứu Dược Cốc kia, trong khi mấy tên Thiên
Mệnh cảnh lão tổ gia tộc, rúc đầu trong quan tài không chịu ra mặt giúp
đỡ tộc nhân của mình, để mặc tộc nhân bị người khi dễ, cũng không phải
toàn quân của mẹ ta, ngay cả sức phản kháng cũng không có, bị Mộc Tây
Gia Tộc chém giết toàn bộ sao,hôm nay ta không xuất hiện.... Liệu có khi nào đám lão già trong gia tộc ta kia, có vì sợ chuyện, mà vứt bỏ mẹ ta, giống như năm đó hay không ”
- Phong Thải Vận trong lòng lúc này cũng cực kì chua chát, nàng lúc này hiểu rõ sự khổ tâm của A - Long
nàng dịu dàng nói với giọng vô cùng ôn nhu nhất nói!
“ Tiểu Tặc.... Ngươi không muốn trở về nhà sao!”
A - Long lắc đầu nói!
“ Cây cỏ cội, nước có nguồn, ta rất muốn về, nhưng về không phải là cách, nơi đó không thích hợp với ta....ta không muốn nhìn thấy mẹ ta, ta lại
nhìn thấy nàng nhìn ta bằng ánh mắt áy náy,những gì nàng đối xử với ta
mặc dù là vô tình, ta cũng không muốn gọi nàng là mẹ nữa,ta sẽ không làm hại nàng, nhưng ta cũng không nhận nàng, điều ta làm là ta chỉ muốn thủ hộ cha mẹ ta một đời bình an, chỉ cần một ngày ta còn sống, kẻ nào uy
hiếp cha mẹ ta, ta liền đem toàn tộc kẻ đó tiêu diệt ”
- Phong Thải Vận nói!
“ Đó là nguyên nhân ngươi, bất chấp bại lộ một phần thực lực,trước mặt
thế nhân, mà công khai khiêu chiến Mộc Tây Gia Tộc hay sao ”
A - Long trong mắt sát cơ bừng cháy nói!
“ Mộc Tây Gia Tộc ta không quan tâm bọn chúng giết ai, làm hại ai, nhưng
mà bọn chúng lại muốn bắt làm hại mẹ ta,đem mẹ ta làm con mồi uy hiếp,
thậm chí xem như món đồ chơi mà ném đi ném lại... Ta liền đem toàn tộc
hắn diệt,ta liền không xứng đáng làm người nữa ”
- Phong Thải Vận đắng chát nói!
“Ngươi cần gì khổ như thế, với thực lực của ngươi, ngươi có thể nói một tiếng, sai mấy trăm khôi lỗi ngươi cùng Thanh Lăng chế tạo, uy hiếp thế lực
thiên hạ, bảo vệ một gia tộc, thậm chí là chỉ định đích thân muốn bảo vệ mẹ ngươi, điều đó cũng được kia mà, thậm chí ngươi dùng vũ lực bắt cha
mẹ ngươi đến Hắc Phong Trấn, sau đó để ta bảo vệ hai người đó của ngươi
an toàn, ngươi cần gì bất chấp kết thù với Mộc Tây Gia Tộc kia chứ ”
A - Long lắc đầu nói!
“ Một cái Lông Vũ cũng có thể làm chìm cả một con tàu, nếu cha mẹ ta là
người bình thường, ta sẽ vui lòng làm theo cách nàng nói, nhưng mà họ
không phải, họ đại diện cho gia tộc thế lực sau lưng họ, mỗi hành động
bước đi của họ đều đại diện cho nhiều thứ, họ sinh ra vì gia tộc, chết
cũng vì gia tộc, kết hôn cũng vì lợi ích gia tộc, ta chiếu cố cha mẹ ta, đi cùng với họ là đám sinh vật cơ hội, như tầm gửi bám thân, mà lợi
dụng cha mẹ ta mà hút cạn sinh cơ của ta tạo nên đến chết sao,và rồi cha mẹ ta sẽ trở thành một con rối trong tay bọn chúng mà thôi, trèo cang
cao gió càng lớn, dù ta có cưỡng ép đem hai người đến đây cũng chỉ mang
rắc rối cho họ mà thôi, thứ ta là một lời ta nói, có trọng lượng uy hiếp Phượng Gia,nhưng mà lúc đó cha mẹ ta sẽ là chim bị nhốt trong lồng
vàng, bên ngoài rất phong quang,nhưng mà bên trong là một nhà tù mà
không thể nào thoát ra được ”
- Nghe thấy A - Long nói vậy, trong lòng Phong Thải Vận cũng bắt đầu ảo não theo, nàng biết nam nhân đang
ôm nàng này, cũng không loại lỗ mãng,hắn nói được như thế thì hắn sớm
tính hậu quả, lúc này nàng hít sâu một hơi, nàng tin hắn đã sớm có quyết định của bản thân mình, nàng lúc này mới hỏi hắn rằng!
“ Tiểu
Tặc....ta ở cùng ngươi rất lâu, ta chưa thấy ngươi nhân từ như thế bao
giờ, chẳng lẽ ngươi chấp nhận để Phượng Ân kia muốn làm gì thì làm hay
sao, hôm nay ta thấy hắn không ít lần, vì mang của mình, mà đẩy mẹ ngươi ra kia chịu chết thay cho hắn, chẳng lẽ ngươi muốn nhắm mắt làm ngơ
sao, nếu có ta tuyệt đối không cho phép ngươi bỏ mặc mẹ ngươi ”
Hahaha, A - Long cười to, miệng hắn không ngừng phun máu tươi, khoé miệng chảy
xuống tơ máu, lúc này Phong Thải Vận lại không ngừng truyền Linh Lực vào trong người hắn, nàng dịu dàng nói!
“ Tiểu Tặc....ngươi đừng cố làm mình bị thương thêm nữa, ngồi yên để ta chữa thương cho ngươi ”
A - Long tiếp nhận sự dịu đang chăm sóc của Phong Thải Vận, hắn hơi thở nặng nhọc, nhẹ nhàng nói!
“ Vận Nhi, nàng còn nhớ cách đây không lâu, ta từng cho người mang đến cho nàng món đậu hũ cá sao ”
- Phong Thải Vận gật đầu đáp!
“ Ta còn nhớ... Mà làm sao ngươi hỏi chuyện này với ta... Chẳng lẽ ngươi muốn ăn ”
A - Long khoé miệng nhếch lên cười nói!
“ Nàng có thấy món đó có gì đặc biệt sao ”
- Phong Thải Vận suy nghĩ một hồi sau đó nói!
“ Có a...đó cũng là điều ta thắc mắc, ngươi làm cách nào mà cho những con cá nhỏ kia, vào trong miếng đậu hũ kia, mà không khiến đậu hũ nát được
kia chứ, chẳng lẽ ngươi trong lúc làm đậu hũ liền bỏ cá vào cùng làm,
nhưng mà ta lại không thấy con cá nào bị tổn thương, thậm chí là rất
tươi nữa... Ta cũng muốn hỏi ngươi điều này nè ”
A - Long dịu
dàng vuốt ve khuôn mặt Phong Thải Vận đầy yêu thương, giống như nam nhân vuốt ve cưng chiều người vợ yêu quý của mình vậy, lúc này hắn mới nói!
“ Để làm món này cần rất nhiều thứ, đầu tiên ta bắt một rổ cá, sau đó lựa chọn từng con một, ta giết đi những con yếu hoặc già ở trong rổ cá con
đó để bọn cá con lạc lối không ai dẫn đầu, sau đó ta đem cá con đó bỏ
vào trong một cái chậu, ta đổ nước vào bên trong cho chúng bơi lội, ta
tiếp tục để chúng nó đói mấy ngày, sau đó thay nước đi cho thật sạch sẽ, sau cùng ta lại vớt đàn cá con đó lên,một lần nữa lại vào một cái nồi
khác,rồi ta đặt bọn chúng lên bếp, dùng lửa nhỏ để đun nước, khi nước
dần dần ấm lên, khi đàn cá bắt đầu loạn lên vì nhiệt độ!
- Thì
lúc đó ta lại cho bọn chúng một cái phao cứu mang, đó là một miếng đậu
hũ lạnh ta từ lâu chuẩn bị, vào trong nồi nước nóng đó lúc này đàn cá
con kia, bọn chúng vừa đói lại vừa nóng do nhiệt độ nước tăng lên, bọn
chúng không có kẻ dẫn đầu liền lạc lối trong sợ hãi,bọn chúng liền chun
vào trong miếng đậu hũ đó lẩn trốn vi bọn chúng nghĩ đó là an toàn,cũng
như là ăn đậu hũ cho đỡ đói để toàn mạng,con ta chỉ lẳng lặng chờ ở bên
ngoài, liền đợi cho đàn cá con khỏe mạnh kia chun hết vào trong miếng
đậu hũ kia, ta liền nhẹ nhàng dùng vải vớt miếng đậu hũ kia ra,khiến bọn chúng không hề hay biết đã rơi vào tay ta, và ta bắt đầu chế biến bọn
chúng, thành bất kì món ăn mà ta muốn ”
- Phong Thải Vận kinh
ngạc vì sự cầu kỳ trong món ăn đó, thấy hắn vì nàng, mà nấu cho nàng
những món ăn ngon như thế, ngoài mặt thì không nói nhưng mà trong lòng
ngọt ngào không tên, nàng lúc này đang vui vẻ thì khuôn mặt cứng đờ lại, toàn thân nàng có chút cứng lại, mà nắm lấy cánh tay của hắn thật chặt
nói!
“ Tiểu Tặc...chẳng lẽ ngươi muốn dùng Phượng Gia làm miếng đậu hũ kia, mà đối phó người khác sao một mẻ lưới bắt toàn bộ sao ”
A - Long lắc đầu nói!
“ Phượng Gia cần phải thay một dòng máu mới, cứ như thế này, cha mẹ ta
cũng sẽ bị người ám hại chết, bọn chúng lúc đầu cho rằng cứ là người
Phượng Gia, liền có tư cách ăn chia Niết Bàn Huyết của ta hay sao, bọn
chúng quên rằng Niết Bàn Huyết là vật cứu người, cũng là bùa đòi mạng,
cổ nhân có câu, Thất Phu Vô Tội, Hoài Bích Có Tội hay sao ”
- Phong Thải Vận vô cùng lắng nghe, A - Long tiếp tục nói!
“ Ngày bọn chúng có được Niết Bàn Huyết, cũng là ngày Phượng Gia bị diệt
tộc, bây giờ ở Phượng Gia chỉ có một lũ tham tài thối nát mà thôi, ta
không muốn cha mẹ ta chết, hay là kẻ không có nhà để về như ta, nên ta
không giết Phượng Ân hay đập diệt Phượng Gia, bởi vì trong mắt ta đó là
điều sớm hay muộn mà thôi, ta không giết Phượng Ân là không muốn kết thù với mẹ ta, cũng không muốn làm tổn thương tâm của bà ấy, giống như bà
ấy từng làm với ta,ta để Phượng Ân hắn sống mà trở về nhà”
“ Thậm chí ta còn sẽ giúp đỡ cho Phượng Ân, để hắn có cơ hội tạo ra bè cánh
chân rết,giúp ta thu gom toàn bộ thứ hôi thối dơ bẩn, u nhọt của Phượng
Gia,để ta có cơ hội liền một lưới bắt gọn toàn bộ, nhổ cỏ phải nhổ tận
gốc, đông đi xuấn đến bọn chúng lại tái khởi,một cái cây chặt ngang
thân, không nhổ tận gốc, sang năm nó còn âm lộc non lại lên từ vết
thương cũ, mà quang chi tán diệp, điều ngu xuẩn đó ta không bao giờ làm, ta đã làm là phải làm ra hồn, không diệt thi thôi, ta diệt thì ta xới
ba tấc đất lên một cái rễ nhỏ sót lại ta cũng phải tìm cho ra, bằng
không cha mẹ ta ở trong vòng tính toán của gia tộc đó, sớm muộn cũng bị
người thân tính kế,bi người bán đi, chết cũng không hiểu nguyên nhân vì
sao mình chết ”
- Phong Thải Vận lúc này mới hiểu ra, nàng đã ở
bên A - Long từ ngày đầu tiên thành lập Hắc Phong Trấn, bao nhiêu đắng
cay mà hắn phải chịu nàng cũng biết rõ, hắn từ bán một viên Không Gian
Ngọc Thạch lấy tiền, dùng số tiền đó mua nô lệ, rồi dùng số tiền kia mua được 200 bộ áo giáp da bình thường, cùng vũ khí, sau đó hắn cùng 200
thuộc hạ, đánh cược sinh mạng liều mình chiến với 1500 tên thuộc hạ của
Lã Gia, nếu thua hắn sẽ là thế vạn kiếp bất phục, cuối cùng chiến thắng, mang theo tàn quân tấn công Lã Gia, cướp đoạt bảo tàng rồi tiếp tục đào tạo quân lính, liên tục đánh bạc với toàn bộ những gì mình có, thậm chí không ít lần còn cược cả tính mạng mình vào, không ít lần hắn suýt chết trong chân tơ kẽ tóc!
- Nàng vẫn luôn tự hỏi, chẳng lẽ tiểu tặc
lại ham mê quyền lực địa vị đến như thế sao,hôm nay nàng nghe hắn nói,
nàng mới nhận ra được, hắn âm thầm trả giá,đánh đổi nhiều thứ, trong
vòng 3 tháng, ngày không ăn, đêm không ngủ, không ngừng nỗ lực đào tạo
ra những quân đoàn hùng mạnh nhất, thể lực của hắn rải rác khắp nơi,
thậm chí ngay cả khi bị thương cực kì nặng, cũng không quên dùng tinh
thần lực, câu thông với thuộc hạ mà sắp xếp công việc sao cho ổn định,
nhưng đắng cay khổ cực mà hắn phải chịu hắn chưa từng kêu ca lấy một
tiếng!
- Mang trên lưng trọng trách chiếu cố mấy vạn người, trên
đầu hắn mang vô số ô danh, chỉ có nàng và một số ít người mới có thể
biết, hắn đã phải cực khổ như thế nào, bây giờ nàng mới biết, hắn điên
cuồng như thế, là chỉ để giúp đỡ cha mẹ của hắn, thoát khỏi cơn hiểm
cảnh này mà thôi! hôm nay hắn vì cứu mẹ, không ngại xé da mặt với địch
nhân mạnh, lại vì cứu mẹ liền không ngại đường xa mà đến cứu mẹ khỏi tay kẻ thù, nhưng mà hắn một lời cảm ơn cũng chẳng có, thứ hắn nhận được là một đao vào tim
- Mà từ tay mẹ của hắn, một đao này cũng vì muốn bảo vệ đứa con đã cướp tất cả từ hắn, thân phận thực sự, tình yêu của
cha mẹ mà hắn nên có, nàng chỉ mới được xem ký ức từ 1 đến 3 tuổi của
hắn nhưng mà còn những năm còn lại thì sao, lại nghĩ đến trong lúc vô
tình băng bó cho hắn khi nãy,nàng phát hiện ra trên người hắn, không có
chỗ nào là lành lặn cả, toàn là vết thương cùng sẹo, không biết là có từ bao giờ,nghĩ đến đây, trong lòng nàng lúc này không khỏi chua xót, buồn thay số phận của. A - Long!
“ Chúng ta nên đi thôi ”
A -
Long lúc này mở miệng nói ra, tay của hắn cũng buông Phong Thải Vận ra,
lúc này nàng đứng dậy, vô cùng tự nhiên, không còn né tránh hắn như
trước nữa,không nắm một bên tay của hắn như trước nữa, mà nàng lại để
một tay hắn khoác lên cổ nàng, mà dìu hắn đi muốn bao nhiêu thân mật
liền có bấy nhiêu thân mật,hành động này khiến A - Long có chút kinh
ngạc, hắn cũng không phải là con sâu trong bụng nàng, hắn cũng không
biết nàng muốn thứ gì, bởi vì lúc này tinh thần lực của hắn càng lúc
càng mất tỉnh táo rồi, hắn mất quá nhiều máu, cùng với bị thương không
phải nhẹ, hắn cũng dần dần mất đi ý thức phòng ngự cơ bản, bằng không
hắn cũng sẽ không nói chuyện của mình cho Phong Thải Vận nghe, lúc này
nàng dịu dàng hỏi hắn!
“ Tiểu Tặc ngươi muốn đi đâu, ta liền đem ngươi đi nơi đó ”
A - Long hơi thở nặng nhọc, ngực hắn vết thương không ngừng chảy ra máu
tươi, hắn cắn răng không phát ra thanh âm đau đớn nào, hắn giơ tay đang
run của mình, chỉ về phía trước, cũng là con đường cầu thang bằng đá,
trong con đường hầm đi xuốn tràn ngập rễ cây cùng ẩm thấp này mà nói!
“ Đem ta đi xuống đến cuối cùng con đường này.... Nơi này.... Có.... Có
thứ rất quan trọng với ta.... Ta không thể..... Không có nó ”