"Sư phụ, đó là!!" Tôn Mỹ giật nẩy mình, trong khi bàn tay đã run rẩy chỉ
lên bầu trời đêm thăm thẳm. Không những thế, mồ hôi mồ kê lấm tấm đổ
xuống khiến cho nét bần thần sợ hãi trên cái gương mặt bơ phờ đầy vẻ
phong trần nhếch nhác lại càng khắc sâu thêm vài phần.
"..." Vân Huyền không đáp lời hắn, hoặc dĩ, lão ta cũng không biết
nên đáp lời như thế nào. Hay có lẽ ngay từ đầu lời cảm thán của tên đệ
tử vốn đâu có rơi vào trong tai lão, bởi lẽ lúc này trong mắt lão chỉ
còn có bầu trời đêm đầy ắp tinh tú kia thôi.
Nhìn bộ dáng lão lúc này, mấy ai có thể thấy được phần nào tiên phong đạo cốt? Người ngoài nhìn vào chỉ thấy một lão ăn mày phong thái tả
tơi, tóc tai không chút chải chuốt như một kẻ điên, thẫn thờ ngước đầu
nhìn lên trời cao như đang tự hỏi vì sao thế đạo lại quá bất công với
mình. Hơn nữa, mặc mớ quần áo hỗn độn đang phất phơ trong gió đêm, tà áo rách vướng cả vào một chạc cây khiến cho có con sâu, con bọ đang chuyền từ cành lá gần đấy nhảy sang, lão cũng chả hề hay biết, chả thèm để
tâm...
"Sư…" Tôn Mỹ thấy lão thất thần như thế thì định bước lên hỏi thăm, nhưng lại bị Sĩ Chân ra hiệu lắc đầu cản lại.
Tên đại đệ tử lấy thái độ lễ phép đến cùng cực tiến đến bên cạnh Vân
Huyền, nhẹ nhàng lấy tay áo phủi đám sâu bọ xuống. Tôn Mỹ thấy vậy liền
khẽ cung tay tự tát nhẹ lên má, nhanh chân học theo chạy tới phụ giúp sư phụ chỉnh chu lại trang phục. Mặc dù lúc này tấm đạo bào tơi tả trên
thân lão cũng có chỉnh cỡ nào cũng chả thể nề nếp ngay ngắn lên được.
Hai tên tiểu đạo sĩ vừa yên lặng làm, vừa không khỏi thở dài trong
lòng. Thế sự xoay chiều, xoay thể nào không xoay, xoay như vầy cũng quá
ác. Đây không phải chỉ là việc quân Hán thắng hay bại một trận nữa, mà
chính là cả một bố cục trong chớp mắt thay đổi càn khôn, thế trời đổi
vận a…
Sĩ Chân ngao ngán ngẩng đầu lên nhìn trời. Nhưng càng nhìn, hắn càng
cảm thấy bất lực pha lẫn chút sợ hãi. Mà chắc chẳng mỗi mình hắn hay sư
phụ, sư đệ của hắn sẽ mang cảm giác ấy không thôi mà còn rất nhiều, rất
nhiều vị dị nhân, đại năng, rất nhiều đồng đạo đang quan sát bầu trời
đêm nay chắc cũng sẽ nảy sinh cảm giác ấy.
Bởi vì đêm nay, toàn bộ vùng tinh tú phương Nam bỗng dưng sáng lên
rực rỡ. Chúng thi nhau khoe sức, tranh nhau trổ tài, từng ngôi từng ngôi tinh tú vốn cách đây chỉ mới mấy ngày còn đang le lói ẩn nấp, còn đang
tìm nơi phiêu bạt nay đã lắc mình bung tỏa vô cùng vô tận ánh sáng. Bọn
chúng muôn hình muôn vạn, có cái thì hừng hực sáng như trăng tỏ, có cái
thì chớp nháy như đom đóm trong mưa, lại có cả những ngôi đầy khí thế,
hùng hồn như nắng sớm đầu ngày, chói nhòa che át cả những ngôi sao gần
đây. Mà nơi trung tâm của quần tinh tú này là một ngôi sao sáng loá
nhất, mạnh mẽ nhất, có từng luồng khí dày đặc lượn lờ bao phủ xung
quanh, từng chiếc xúc tu trắng dịu xuất phát từ quần khí ấy như có như
không đang vươn dài ra, lôi kéo từng vị tinh tú kia không ngừng tiến lại gần mình, bao phủ lấy mình. Đó chính là…
Nam phương Đế Tinh.
Đế tinh đã thành, quân tướng, năng thần cũng thi nhau xuất thế gia nhập vào quần thể. Đây há có phải là một sự kiện tầm thường?
Đế tinh đã thành, những gì nó đem đến tiếp theo, tất nhiên cũng phải
mang theo tầm vóc nghiêng trời lở đất. Mà thứ nó ảnh hưởng, tất nhiên
chính là những quần tinh khác gần bên.
Lại nói, quần tinh nào gần với đế tinh của Lĩnh Nam nhất? Quần tinh nào sẽ dễ bị nó nhắm tới nhất?
Đấy chả phải là Tử vi Đế tinh của Đại Hán hay sao?
Nói cách khác, Lĩnh Nam lập đế, đế tinh hiện thì một phương thiên hạ
của nhà Hán tất nhiên phải chịu ảnh hưởng không nhỏ. Không nói tới những thứ nguy cơ sâu xa, chỉ cần nhìn tới họa binh đao, sức ảnh hưởng cùng
tầm với của nhà Hán ở nơi này, hiển nhiên sẽ bị lay động rất nhiều.
Sự kiện cực kỳ trọng đại a…
Sĩ Chân, Tôn Mỹ đều miên man theo mạch suy nghĩ tương tự ấy mà sau
khi chỉnh chu lại cho sư phụ xong thì lui dần về sau hai bước, cúi đầu
yên lặng đứng hầu, nhường lại không gian yên tĩnh cho lão. Đây vốn đã là thói quen của ba anh em bọn hắn mỗi khi Vân Huyền nhìn xem thiên tượng. Hiện giờ tuy Cao Thiện đã mất, thói quen này hiển nhiên vẫn sẽ không hề thay đổi bởi khi nhìn quanh, chúng nhận thấy tạm thời chắc quân Hán
cũng sẽ không có động tĩnh gì lớn.
Lại nói, hiện tại cả ba thầy trò Vân Huyền sỡ dĩ chật vật đến độ đáng thương như vậy âu cũng là việc dễ hiểu. Bởi vì suốt mấy ngày nay chúng
đâu có thời gian để chỉnh chu trang phục, sửa đổi áo quần? Tất cả những
gì chúng có thể làm cũng chỉ có chạy, sau đó là lại cắm đầu chạy.
Từ sau khi đại doanh bị tan vỡ quân Hán cũng chẳng thể làm gì khác
ngoài việc tức khắc lùi lại sau. Có điều, khác với quân Việt vốn đang
chiến đấu trên đất của mình nên luôn có nhiều sự ủng hộ, trợ giúp nên
khi rút lui hay di chuyển luôn thuận lợi, quân Hán chật vật vất vả hơn
thấy rõ. Suốt một chặng đường họ không chỉ đau đầu cố gắng chống chọi
với sự truy kích gắt gao của kẻ địch mà còn phải trăm phương ngàn kế cố
gắng duy trì tinh thần của binh sĩ, cũng như cố gắng tìm kiếm quân tư hỗ trợ. Bởi lẽ vốn dĩ từ đầu khi Mã Viện quyết liệt truy đuổi quân tướng
Vua Bà thì quân Hán sớm đã nằm trong thế cô binh tiến sâu, các trạm, các đồn cái thì dựng vội, cái lại sơ sài thiếu quân sĩ đóng chốt thì làm
sao có thể kháng cự lại quân Nam? Một đường lùi chạy quân Hán thất thần
nhìn thấy rất nhiều doanh trại, đồn trạm thi nhau bị quân Việt nhổ bỏ,
đốt phá ngay trước mắt chúng. Thậm chí ở vài ngày đầu có không ít lần
quân Việt còn cố tình giả như đồn trại vẫn an toàn để dụ chúng tiến vào
trong, sau đó bất thình lình đổ ra chém giết dữ dội khiến quân Hán phải
chịu thiệt hại đáng kể. Về sau quân Hán quả thực chả còn dám đưa quân
tiến vào bất kỳ doanh trại nào nữa mà chỉ có thể phái ra một số tốp quân nhỏ tiến vào trong doanh để huy động vật tư, cũng để tập kết luôn số
lính đóng giữ cùng nhập vào để gia tăng quân số mà thôi. Vì lẽ đó, đường lui của chúng lại càng thêm ngoằn nghèo, càng thêm phong trần.
Thật ra đây không phải là biện pháp tốt bởi vì đã có không ít lần các nhóm quân riêng lẻ kia chỉ có đi không về, vô hình chung tạo nên một
nỗi ám ảnh tâm lý cực lớn đối với quân Hán. Nhưng không làm thế này thì
thế nào? Quân tư không có, lương thực lại ít, quân Hán lại chả dám đứng
bên ngoài hô to gọi nhỏ kêu binh lính trong doanh đi ra vì không dám
chắc trong đấy có phải là đồng bọn với mình hay không; chúng sợ lỡ chẳng may vì hô hoán quá nỗi mà vị trí ẩn núp bị lộ, khiến chủ lực truy kích
của quân Việt phát hiện ra thì tình thế khi ấy sẽ càng nát bét hơn
nhiều.
Vì lẽ đó mà cho dù Mã Vân, Mã Phòng hay Mã Thường đều hiểu biện pháp
này chỉ như tráng sĩ đoạn tay, chúng vẫn phải cắn răng mà làm. Bởi lý do quan trọng nhất khiến chúng không thể không cố sức tìm kiếm quân tư
cũng bởi vì tình trạng của Mã Viện lúc này quả thật tồi tệ hết sức. Lão
Phục Ba công không chỉ thân thể mang thương mà còn bị tâm lý đè nặng đến hôn mê bất tỉnh, cả người khi sốt khi lạnh liền mấy hôm vẫn chưa thể
gượng dậy nổi…
Mọi sự trong quân cứ như thế rơi vào tay ba người Mã Phòng, Mã Vân, Mã Thường...
Thân là những tên đạo sĩ không có bao nhiêu bản lĩnh giữa chiến
trường, ba thầy trò Vân Huyền vì thế cũng phải trói chặt vào mọi quyết
đoán của hai tên Hán tướng.
Lại nói, thông thường Vân Huyền thực hiện chiêm tinh sẽ phải rất lâu
sâu, có lẽ phải hai, ba canh giờ lão đạo sĩ mới thu quan. Xong lần này
thì khác.
Có lẽ là do nơi đây là giữa rừng rậm ẩm thấp, cây cối lại quá um sùm
che kín không quá thích hợp với việc quan sát thiên văn, cũng có thể là
do tiếng thở hồng hộc đầy mệt mỏi của đám quân sĩ đang dựa lưng vào các
gốc cây nằm ỉu xìu ở cách đó không xa khiến Vân Huyền chẳng thể giữ lấy
tập trung được nên chỉ tầm chưa đến nửa nén nhang sau, lão đạo sĩ đã
phải thở dài, thu thần, lắc đầu ảo não trong ánh mắt trông mong chờ đợi
của hai tên đệ tử.
"Lừa, chúng ta đều đã bị lừa, bị lừa…"
Bị lừa? Sĩ Chân và Tôn Mỹ nhìn nhau, trên mặt mỗi tên đều ánh lên vẻ
không hiểu. Ai lừa? Lừa cái gì cơ? Thông thường mỗi khi nhìn trời xong
sư phụ thường hay tĩnh tâm thiền tọa để chiêm nghiệm lại những gì mình
thấy mới phải, nào có như bây giờ chưa chi đã hô hoán lên thế này?
Chả lẽ Nam phương Đế Tinh có gì khác lạ ư? Hai tên đệ tử không khỏi
ngẩng đầu lên chăm chú nhìn. Thế nhưng ngoại trừ việc chùm Đế Tinh kia
tỏ sáng quá mức rực rỡ ra thì còn có gì khiến Vân Huyền phải tỏ thái độ
như thế? Lại nói, biểu cảm của lão chân nhân lúc này có thể nói là vô
cùng đặc sắc, nào là hận, giận dữ, nuối tiếc xen lẫn hỗn độn, thêm vào
trong đó còn có mấy phần do dự không quyết khiến cho hai tên đệ tử vốn
đã tò mò lại càng thêm mấy lần hiếu kỳ. Rốt cục, Sĩ Chân không nhịn nổi
bước tới chắp tay thưa:
"Lão sư, không biết việc gì khiến ngài bực tức đến độ này?"
"Ài…" Đến lúc này Vân Huyền mới ý thức được bản thân mình có hơi thất thố, lão ta thở dài ra một hơi nhầm điều chỉnh tâm trạng bình tĩnh lại
chút rồi mới lắc đầu chán nản chỉ lên trời nói:
"Đó là vì viên ám tinh kia."
Đến lúc này Sĩ, Tôn hai tên mới vội ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào một
viên tướng tinh tương đối kín kẽ mà Vân Huyền đang chỉ. Tôn Mỹ thắc mắc
hỏi:
"Sư phụ, ý ngài là viên tướng tinh cực kỳ yếu ớt kia?"
"Yếu ớt? Ôi…" Vân Huyền thở dài:
"Các ngươi chớ coi thường viên ám tinh kia. Thoạt đầu ta cũng cho
rằng đấy chỉ là một viên tướng tinh bình thường thôi, xong thật ra không phải." nói đoạn, lão lấy tay chỉ:
"Viên tướng tinh này bề ngoài tuy không sáng nhưng cách nó dịch
chuyển lại huyền diệu vô cùng. Nó lúc mờ, lúc ẩn, xong lại có không ít
lần nó tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt… có sắc tím…"
"Sắc tím? Đấy chả phải là Đế tinh ư?" Sĩ Chân bật thốt lên.
"Lão đạo không chắc." Vân Huyền lại tiếp tục khiến hai tên đệ tử giật mình kinh ngạc.
Thông thường ở phía Bắc, tinh tú sắc tím chính là Tử vi Đế tinh. Nó
càng sáng rọi chứng tỏ có một vị minh quân sắp xuất thế. Nếu như trên
trời có hai Đế tinh, chúng nhất định sẽ tranh giành nhau đến lúc một mất một còn mới thôi. Đấy là căn bản của hoạ hoạn. Nhưng ở nơi này… Vân
Huyền nhíu mày trầm giọng:
"Viên tướng tinh kia ấy vậy mà cố tình thu lại sắc sáng của mình, nhẹ nhàng tiến sát Đế tinh mà không mang theo bất kỳ hàm ý khiêu khích nào
cả… Với cả viên Đế tinh kia cũng chẳng giống bình thường, không hề có ý
bài xích ngược lại còn hân hoan đón nhận, đó là vì đâu?" Lão vừa hỏi
xong đã tự trả lời ngay:
"Càng ngạc nhiên hơn là từ lúc ám tinh ấy xuất hiện, Đế tinh phương
Nam lại càng tỏa sáng rực rỡ hơn xưa. Thậm chí ngay cả lúc bốn sư trò
chúng ta lập bẫy áp chế nó vẫn chả hề mảy may suy chuyển. Ban đầu ta còn cho rằng đấy là do Man binh có tới hai Vương nên Đế tinh có tới hai
mạng, xong xem ra không phải như thế."
Lão ta hừ lạnh, phất ống tay áo nát tươm mà kết luận:
"Viên Ám tinh kia chắc chắn là nguyên do."
Tôn Mỹ gãi đầu tỏ vẻ khó hiểu hỏi:
"Thưa sư phụ, thứ cho tiểu đồ ngu muội nhưng nếu theo như ngài vừa
giảng chả phải viên Ám tinh kia không những đang cố tình tiếp xúc với Đế tinh lại còn không ngừng lôi kéo tướng tinh…" Hắn nói một mạch như thế
rồi mới dừng lại, ánh mắt sáng hoắc lên kết luận: "Theo như tiểu đồ, đấy chả phải viên Ám tinh này có dã tâm bừng bừng muốn nuốt thay Đế tinh
đấy sao? Nếu vậy vì sao chúng ta không thể lợi dụng hắn?"
"Ngươi tưởng chỉ mình ngươi nhận ra? Thật ra ban đầu bổn sư cũng cho
là như thế. Vì vậy ta mới cố tình dung túng, phó mặc cho viên Ám tinh
kia mặc sức tung hoành. Nào ngờ đâu…" Lão nói đến đây thì ánh mắt đã
thấm đượm tiếc nuối mà nhìn lên trời bảo:
"Nào ngờ đâu viên tinh tú này không những không làm suy giảm Đế tinh, phản ngược lại còn giúp ổn định nó, còn không ngừng lôi kéo thắt chặt
nó với những viên tướng tinh khác, cố tình đan dệt cho mạng lưới Đế tinh của man tặc càng lúc càng cô đọng hơn, càng lúc càng đông đảo hơn…"
"Như thế, như thế…???" Hai viên tiểu đạo sĩ nghe mà trong lòng hoảng hốt vô cùng, trên đời lại còn có chuyện kỳ lạ đến vậy ư?
"Đúng, như thế nên ta mới nói chúng ta đã bị viên Ám tinh lia lừa
lọc." Vân Huyền lại lần nữa thở dài, thực tâm lão không biết mình đã thở dài bao nhiêu lần nữa rồi, chỉ biết là lúc này lòng lão rầu phiền rười
rượi, khí thế tiên cốt vốn đã tản mát đi nhiều lại càng trở nên xác xơ
thêm hẳn. Bởi vì lão biết lần Nam chinh này không chỉ có ý nghĩa quân sự đơn thuần thôi mà đối với sự phát triển cùng sự ảnh hưởng của Đạo giáo
đối với triều chính cũng có ý nghĩa quan trọng không nhỏ. Dù sao từ lúc
Vũ Đế trục xuất Bách gia, đề cao Nho giáo thì Đạo giáo cũng đã gặp đả
kích rất nhiều. Nếu lần này Đạo giáo không thể giúp giải quyết được mối
hoạ Nam phương thì vị thế của Đạo giáo trong lòng Thánh Thượng e rằng
khó lòng thoát khỏi mối di họa…
Về vấn đề này không chỉ Vân Huyền hiểu mà hai tên đệ tử cũng nắm rất
rõ. Vì thế hiện giờ cả ba đều không khỏi cùng cau mày trầm tư.
À không, nói là cả ba tên đều trầm tư cũng không hẳn là đích xác. Bởi vì trong lúc sư phụ cùng tam sư đệ đang chau mày buồn phiền thì ánh mắt của Sĩ Chân lại liên tục khuấy đảo, trong đầu hắn, một luồng ý nghĩ có
thể nói là cực kỳ điên rồ bỗng dưng không biết từ đâu sinh ra. Nó nhanh
chóng đâm chồi nảy lộc, khai trương tán diệp, nhanh tựa chim cắt bao
trùm toàn bộ trí não của hắn khiến hơi thở hắn dồn dập không thôi.
Luồng ý nghĩ này chả tốn bao nhiêu công sức đã thâu tóm trọn tâm trí
hắn. Nó thôi thúc, nó dồn ép khiến Sĩ Chân không khỏi buộc miệng kêu lên bằng một thứ chất giọng khàn khàn, run rẩy vì kích động cứ như kẻ đang
vụng trộm:
"Sư… Sư phụ… tiểu đồ có ý na…"
Uuuuuuuuu
Leng keng!!!! Leng keng!!!!
Hắn còn chưa kịp nói hết câu thì từ ba phương tám hướng xung quanh vị trí đóng quân, à không, chỗ nghỉ ngơi tạm bợ của quân Hán đã vang lên
không biết bao nhiêu tiếng tù và, tiếng kèn la cảnh báo.
"Có chuyện gì? Có chuyện gì?"
"Có biến gì? Truy binh của giặc đuổi tới rồi ư?"
Roạt!!!
Quân Hán hô nhau ôm vội vũ khí, hồn vía thi nhau nhảy lộp độp mà
ngước nhìn về bốn phương tám hướng xung quanh, đề phòng cẩn trọng. Ở
giữa đoàn quân, Mã Thường và Mã Vân cũng lấy hết tinh thần, căng thần
kinh điều động binh sĩ và nhóm Mã vệ còn lại lập trận chờ đợi.
"Vô lý!" Mã Vân nghiến răng:
"Vì sao truy binh của tặc đuổi đến đây được? Hành tung của ta đều đã
được che giấu rồi mà?!! Hơn nữa…" Ả nói đến đây, giọng lại càng nhỏ:
"Hơn nữa… chả phải xung quanh đã phái rất nhiều trạm gác ngầm sao?"
Mã Thường cũng trịnh trọng gật đầu, lo lắng trong lòng hắn lúc này so với Mã Vân cũng chẳng hề thua kém là bao.