Đào Kỳ vội vàng leo lên
một cái chòi đơn sơ do mấy thanh cây thô ghép lại, ánh mắt nheo về phía
bắc nơi đang bốc lên hai quần khói mù mịt.
Nương theo tiếng quát
tháo, tiếng chém giết ầm trời vọng tới, Đào Kỳ có thể nhận thấy hết sức
rõ ràng khung cảnh này là do có hai đạo quân đang mải miết truy đuổi tạo thành. Một đạo phía trước mặc giáp xanh đặc trưng hoàn toàn nằm ở thế
yếu, họ khi bị ép sang đông, lúc lại bị dồn về tây, có lúc lại bị quân
giáp đỏ thiếu điều vây kín phải nỗ lực vô cùng mới thoát khốn nổi. Thậm
chí Đào Kỳ thấy có tới gần chục lần cánh quân đuổi theo ùa lên chia một
bộ phận quân đang chạy trốn phía trước ra cắn xé… Truy binh đối xử với
người bị truy đuổi một cách từ từ, chậm rãi, đầy vẻ bỡn cợt như mèo vờn
chuột vậy.
“Anh Kỳ, thế là thế nào?” Phương Nghĩa nhíu mày hỏi,
hắn không tài nào hiểu nổi vì sao giữa vùng này lại mọc ra hai cánh quân đánh giết nhau khí thế thế kia.
“Im nào, để tao xem.” Đào Kỳ
ngắt lời hắn, đôi mắt càng chăm chú quan sát tình thế kỹ càng hơn. Để
rồi khi hai cánh quân kéo lại gần hơn, mọi người đều có thể nhìn thấy
sắc đỏ trên bộ áo giáp của quân lính phía sau. Truy binh là quân Hán,
còn kẻ bị đuổi giết…
“Trời ơi, hình như họ là quân giáp xanh.” Một tên binh sĩ Lạng Sơn quân tru lên.
“Lĩnh Nam quân, đúng là bọn họ.” Người khác lại gọi.
“Tam Lang, mau ra cứu họ với.” Một người quát to.
“Không được, lỡ có trá thì sao?” Kẻ khác quát lại.
“Vậy làm sao đây?”
Ồn ào, quả thực chỉ có thể nói là quá sức ồn ào. Từ khi phát hiện toán
quân này là Lĩnh Nam quân, bầu không khí của doanh trại nhỏ này xáo trộn lên hẳn.
“Tình hình xem ra không khả quan chút nào…”
Mặc
cho sau lưng ầm ĩ, Đào Kỳ vẫn dõi ánh mắt hết sức chuyên chú quan sát
hai đạo quân đang quần thảo. Chàng biết lời của mấy tên sau lưng không
sai tẹo nào. Trò này của giặc thật hiểm. Không cứu, Khải Minh e rằng khó thoát. Mà cứu,... cứu xong thì lại làm sao? Đi ít quá thì vô ích chỉ tổ tăng thêm tổn thất, đi nhiều quá thì ngọn đồi này coi như biếu không
cho giặc. Không cẩn thận, cả chàng và toàn thể Lạng Sơn quân, Lĩnh Nam
quân đều không còn lối mà về ấy chứ.
“Xem ra có kẻ còn muốn đi
thêm một bước ép chúng ta hành động thật gấp kia.” Phương Dung cũng đã
sớm có mặt ở đây. Nàng bĩu môi, ánh mắt vừa khó chịu, vừa giận dữ nhìn
cổng doanh trại quân Hán cót két mở rộng. Lập tức, cổng doanh lộ ra gần
ba ngàn quân, bộ kỵ đầy đủ như một bầy ong ùa ra khỏi tổ tràn tới phía
Lĩnh Nam quân.
“Không được, không thể mặc kệ chúng được!”
“Bọn họ quả thực là Lĩnh Nam quân.”
“Không được, Lạc quân không thể gặp nguy hiểm!!!!”
Năm tên bách phu trưởng của Lĩnh Nam quân đến hỗ trợ Đào Kỳ phát hoảng khi
thấy tình thế chuyển biến như vậy. Ở nơi này tuy không quá gần hai toán
quân kia, xong lúc này bọn họ cũng đã có thể nhận ra phần nào giáp trụ
trên người toán tàn quân đằng trước. Hơn thế nữa, tựa như nhánh quân kia đang mong mỏi Đào Kỳ tới cứu mình nên đã không ngừng phất mạnh cột chim Lạc quá sức đặc trưng. Cây cột này, chẳng ai có đồ vật như vậy hiện
giờ, cũng khó có thời gian làm giả tức khắc được, quả thực là biểu tượng đánh dấu thân phận của Lĩnh Nam quân.
“Chấn Bắc tướng quân, việc này hết sức cấp bách, hay là để chúng tôi ra đó tìm cách hỗ trợ Lạc
quân xem sao...” Nhài Hương vốn là một trong năm tên kia, nàng không tài nào nhịn nổi nữa đành mím môi cất tiếng đề nghị.
“Không thể!” Đào Kỳ còn chưa lên tiếng, Đông Châu công chúa Phương Dung đã lắc đầu bác bỏ:
“Hiện giờ các cô chỉ có non nửa ngàn người, làm sao có thể cứu họ cho được…”
Phương Dung vừa nói vừa nhấc cây roi đồng lên chỉ về phía lá cờ Lĩnh Nam quân đang nghiêng trái ngã phải bên dưới đỉnh giọng:
“Muốn đi ra tất nhiên phải toàn quân cùng đi mới tốt. Anh em, sẵn sàng khí giới, chúng ta đi giết giặc.”
“Tốt!!!”
“Đợi mỗi câu này, Phương Dung, cô đừng đổi ý đấy!”””
“Hô hô, ra trận, ra trận nào.”
Đào Kỳ nhoẻn miệng cười đối với nàng gật nhẹ đầu tỏ ý đồng tình, ánh mắt
nửa vô tình nửa cố ý quét về phía dải lụa đen bên dưới lá cờ chim Lạc.
…
“Chủ công, man quân đã mắc câu, chúng đã rời khỏi đồi rồi.”
Bên phía quân Hán, một tên thân vệ vội vã cúi thấp người báo cáo cho Giả
Tông trong khi tên kia đang hết sức hăm hở dẫn quân lao lên vây kín Lĩnh Nam quân.
“Được lắm.”
Giả Tông niềm nở mở nụ cười, gánh
nặng trong lòng cũng vơi đi không ít. Quả thực lúc Chương Thần báo lại
danh tính cánh quân Nam bị dụ ra ngoài, Giả Tông đã phải giật mình không ít. Dù cho chưa hề trực tiếp đối đầu với đạo quân giáp xanh này, Giả
Tông vẫn không thể nào xem thường chúng được. Đặc biệt là cái cách mà
chúng kết trận đánh bật lùi tiên phong quân Hán, quá sức khủng bố rồi.
Vì thế Chương Thần xin thêm quân, Giả Tông liền lập tức đáp ứng không
dám có chút chần chừ nào. Bây giờ xem ra, kế sách đã gần đi tới dấu chấm kết hoàn mỹ nhất. Đã vậy, lần này bọn hắn không chỉ vừa dụ giết được
lính giáp xanh, mà còn có khả năng rất cao dìm chết luôn tên chiến tướng nguy hiểm bậc nhất của giặc.
Giờ thì tốt rồi, chỉ cần Đào Kỳ dẫn quân ra cứu, thuộc hạ của hắn sẽ lập tức dẫn người sao trọn ngọn đồi.
Quả quyết cho tên khốn man nhân kia chẳng còn đường về. Lúc đó Giả Tông
chỉ việc nhàn nhã vờn chết Đào Kỳ cùng quân giáp xanh là ổn. Tình hình
bết bát nhất nếu Đào Kỳ thành công cứu được phần nào của đám kia rồi mở
được đường máu rút lui, Giả Tông cũng vẫn rất vui vẻ. Bởi nào có ai ngờ
lần này ngoài mặt quân Hán bất ngờ đột kích Đào Kỳ, xong thực tế nhiệm
vụ chính mà Mã Viện giao cho Giả Tông lại là tìm cách dụ bớt tinh nhuệ
địch ra ngoài đâu? Còn việc tiêu diệt hết tinh nhuệ? Thành đương nhiên
tốt, quá tốt, không thành? Cũng chẳng sao. Mưu kế của Phùng Chí không
mưu mà hợp hỗ trợ khăng khít cho bố trí của Đại Soái, điều đó cũng giúp
Giả Tông tiết kiệm không ít sức lực.
Phùng Chí quả nhiên là một
nhân tài. Đáng tiếc, dù tài hoa đến đâu hắn vẫn không phải là người Hán. Đáng tiếc, vì thế tuy công lao lần này của hắn không hề nhỏ. Dù quân
chức của hắn chẳng phải thấp, Giả Tông vẫn quyết định chỉ để hắn thủ
doanh, còn việc mai phục viện binh, dụ địch, chiếm đồi… Giả Tông vẫn
chưa thể tin tưởng giao cho hắn bất kỳ trách nhiệm nào được. Hơn thế nữa Giả Tông còn phải không ngừng cắt xén bớt lực lượng của Phùng Chí,
không ngừng trộn lẫn quân Hán vào gần bên giám sát nữa kia.
“Chủ
nhân, có chút hơi lạ.” Trong lúc Giả Tông đang mải chìm trong mạch suy
tính, lời nói của tên thân vệ lại lần nữa vang lên, kéo hắn về lại với
thực trạng.
Giả Tông nhíu mày, hơi kiềm nhẹ cương ngựa để quan
sát. Quả thực có chút lạ, hai nhánh quân này từ xa nhìn lại, đánh giết
nhau khí thế vô cùng, tiếng hò hét, tiếng mắng chửi cách xa cả mấy dặm
cũng có thể nghe thấy loáng thoáng. Ấy vậy mà giờ đây khi Giả Tông dẫn
quân áp lại gần, hắn lại chẳng thể tìm thấy bất kỳ bộ thi thể nào vương
vải trên đất, cũng chẳng hề nhìn thấy bất kỳ mảnh chiến giáp, vũ khí gãy vỡ nào. Giả Tông nghĩ đến đây, ánh mắt không khỏi liếc về phía tên Hán
tướng dẫn đầu đang tả xung hữu đột giữa trận hình man quân...
“Không ổn, toàn quân dừng lại.”
Một gương mặt xa lạ đập vào mắt Giả Tông. Hắn rùng mình, một cỗ ý niệm đen
đủi tựa như có muôn trùng sấm nện ầm ầm giáng xuống, mãnh liệt nuốt trọn tâm thần hắn. Mồ hôi hắn đầy đầu không kịp suy nghĩ đã quất ngựa quát
to:
“Quay đầu, mau mau quay về doanh trung!!!!!”
“Ha ha
ha!!!! Được lắm, bị bọn mày nhìn thấy rồi!!!” Trên lưng con chiến mã mới chiếm được, Rắn Lục bật cười ha hả. Hắn nhanh nhẹn nắm lấy tấm áo
choàng đỏ đầy vướng víu không quen thuộc vứt mạnh xuống đất, cũng quăng
đi ngọn thương sắt chẳng hề thuận tay mà nói:
“Mẹ kiếp, mang mấy thứ vướng víu này, chẳng thể làm sao mà thoải mái được.” Vừa nói, tay hắn đã cầm sẵn thanh đao tự khi nào.
“Lắm chuyện, cũng tại mày diễn không giống mới bị hắn nhìn thấy đấy.” Hoằng hừ lạnh răn lấy.
TÙUUUUUUUUU TÙUUUUUUU…Vừa vặn lúc này Thiều Hoa cũng nâng tù và thổi vang báo hiệu. Tiếng tù và
vừa vội, vừa gấp, vừa chất chứa không ít nộ khí, tựa như bản thân nàng
cũng không hề hài lòng với thái độ của hai tên đồng đội. Cùng lúc đó,
Nội cũng tách hàng binh sĩ đang giả vờ vật lộn với nhau ra, nâng gươm
chỉ thẳng vào đám quân Hán đang hốt hoảng chẳng hiểu gì:
“Lĩnh Nam quân. Giết giặc!!!!”
“Giết!!!! Ha ha!!!!”
“Ha ha, giết chúng!!!!!!”
Quân sĩ Lĩnh Nam quân dường như chỉ chờ có vậy liền hồ hởi đáp lời. Bọn họ
lập tức quăng đi những cây cờ chữ Hán lụm nhặt được từ quân giặc, ha hả
cười vang rút vũ khí, nâng cờ hiệu của mình ào ạt tràn tới.
“Bị lừa, chúng ta bị lừa…”
“Chạy mau, mau mau quay về doanh trại!!!!!” Quân Hán hoảng hồn gào thét. Sĩ
khí đang trên mây cao bỗng đùng rớt toạch xuống hố sâu, đau điếng.
“Hừ!!!” Giả Tông ghìm gương ngựa len lỏi phi vội giữa hàng quân Hán đang quay
đầu, ánh mắt dán sát vào ả nữ tướng của địch. Hắn cắn chặt răng ra lệnh:
“Mau đánh hiệu lệnh, gọi Phùng giáo úy, Hồ Bá, Giả Nhất chuẩn bị đón đánh
quân giặc.” nói xong, hắn nghĩ đến điều gì, không khỏi tím mặt gầm gừ:
“Tên Chương Thần chết tiệt, có chút việc cũng không làm xong, hắn hại ta thật thảm.”
“Chủ nhân, không ổn!!!! Doanh trung, doanh trung!!!!”
“Lại có việc gì?” Giả Tông như chim sợ cành cong hoảng hốt nhìn theo lời gọi của tên thuộc hạ.
Dưới ánh chiều tà, doanh trại Đại Hán hiện rõ mồn một trước mắt Giả Tông.
Cửa trại mở toang, tựa như một cô gái không hề ngần ngại mở rộng vòng
tay đón nhận cái ôm nồng ấm của tình lang. Nó chừa ra từng khoảng không
cho những tia nắng cuối ngày chậm rãi in dấu trên gương mặt từng tên
lính Việt tráng kiện, cười gằn, đang hung hăng tràn vào doanh trại. Trên cổng doanh, thanh đại kỳ Đại Hán vốn đang phấp phới tung bay trong gió
tựa như một chiếc diều đứt dây, bị người vô tình chộp lấy, lôi vứt xuống nền đất sình một cách không thương tiếc. Thay vào đó là hai tên quân sĩ Lạng Sơn nhanh chân leo lên, vội vàng buộc một ngọn cờ mới của quân
Việt lên cột cờ.
“Chuyện gì… chuyện gì đã xảy ra???” Giả Tông như mất sạch ba hồn bảy vía, sau khi run rẩy một hồi hắn mới thều thào:
“Phùng Chí, Phùng Tử Phương đâu?” để rồi chưa qua bao lâu, Giả Vũ Nho
lại thấy trời đất rụng rời.
Phùng Chí khoan thai đạp chân bước
lên cổng trại, hắn ung dung đưa mắt nhìn Giả Tông. Sau lưng hắn là một
hàng dài gồm mấy tên thân vệ, toàn bộ đều là lính Việt. Bọn chúng hì hục sách từng cái đầu bê bết máu tươi cắm lên những cây cọc gỗ dài để thị
uy với quân Hán, trong khi chủ nhân của chúng thì không nhanh không chậm chắp tay hô:
“Giả Tông, Hán triều suy đồi, ngoài mặt rêu rao
giáo hóa, tuyên dương danh nghĩa, bên trong lại tàn bạo hung tàn không
ai chấp nhận nổi. Bọn chúng mày qua đây, cướp của, giết người, hãm hiếp
phụ nữ, tàn sát người già, không chuyện ác nào không làm. Đã vậy còn năm lần bảy lượt dùng dân ta như khiên, như thuẫn, đẩy lên trước làm đá lót đường cho quân công huy hoàng của chúng mày, quả thực không hề có chút
nhân, chút nghĩa nào. Vì thế tao không sao đồng tình nổi, đành lần nữa
trở giáo vậy.” Nói đến đây hắn cũng nâng lên một cái đầu lâu khác đang
trợn trừng bằng ánh mắt khó tin:
“Hồ Bá chấp mê bất ngộ đã bị tao chém tại trận. Tao nể tình mày cũng là người nghĩa khí, mày chỉ cần
xuống ngựa xin hàng, tao đảm bảo tuyệt đối tính mạng mày an toàn.”
“MÀY DÁM LỪA TAO?” Giả Tông giận không thể át trở roi chỉ mặt mắng:
“Trước mày theo man, rồi hàng Hán. Nay mày lại lấy cớ cao sang mà bỏ Hán về
man. Hạng người man rợ, quả thực không thể cùng bàn bạc. Ta khinh…”
“Giết!!!!”
“Giết quân xâm lăng!!!!”
Giả Tông nheo mắt nhìn ba phương bốn hướng đều bị quân Nam vây kín, mặt mày tựa hổ dữ gầm lên:
“Ta sống là người Hán, chết cũng là ma Thiên triều. Quân bây, cùng ta hăng hái sát địch. Đại Hán uy vũ!!!”
“Uy vũ!!! Uy vũ!!!”
Quân Hán nghe chủ tướng mình hô hào như vậy cũng bị kích động lây. Bọn họ
lập tức ùa lên, bất ngờ đánh thẳng về phía Ải Săn Giao hòng tìm đường
máu.
“Ha ha, chúng mày có chạy đằng trời.” Đáng tiếc ý nguyện của chúng đã sớm bị Đào Tam Lang đoán được. Chàng đã sớm dẫn ngàn người
phục sẵn tràn ra chắn đường.
“Đừng ép người quá đáng!!! Tránh
ra!!!!” Bị ép vào đường cùng, Giả Tông điên cuồng vận toàn lực. Hắn hăm
hở dẫn đầu, mũi thương trong tay không ngừng lay động đập bay ba bốn tên chắn đường.
Vù!!!!!
“Chạy? Chạy đằng trời!!!” Đào Kỳ vọt ngựa như bay áp sát, đinh ba không chút nhân nhượng ầm ầm xoắn tới.
ẦMMMMMMM
“Ư…. Aaaaaaa….” Giả Tông làm sao có thể chính diện ngăn cản nổi Đào Kỳ. Bị
Tam Lang đưa tới một mâu, hắn gồng cứng cả người chống đỡ. Lực đinh ầm
ầm hất văng thương của hắn, mạnh mẽ đẩy hắn bật ngược ra sau. Nếu không
phải võ công cùng kỵ thuật Giả Tông không tồi, đòn vừa rồi đã có thể cho hắn đo đất tức khắc.
“Chết đi!!!”
“Vây chúng lại, đừng để chúng thoát!”
“Giết, cho chúng nằm lại đây thôi.”
Giả Tông vừa hơi lấy lại sức lực đã thất thiểu nhận ra quân Nam cũng hoàn
toàn vây kín mình. Mặt hắn có lẽ do vừa bị thụ thương nặng, hoặc có lẽ
do cảm thấy sinh cơ đoạn tuyệt, xám như tro tàn dõi mắt nhìn gần ba ngàn quân sĩ không còn chiến ý, không còn hy vọng bị người mặc sức xâu xé.
“Aaaaa, chẳng lẽ Tông phải chịu chết ở đây sao?” Giả Tông đau đớn rút ra bội
kiếm bên hông, toan đưa lên cổ tự tử. Thân là một tên công tử danh môn
tướng gia, hắn đương nhiên không thể nào chấp nhận việc mình bị man di
bắt sống được. Lúc này, giải thoát duy nhất đối với hắn chỉ có cái chết
mà thôi.
“Chủ nhân…”
“Chủ nhân…”
Đám thân vệ của
hắn cũng xám ngoét mặt mày nhìn nhau, rồi cùng gật đầu rút gươm lên đặt
trên cổ. Chủ tướng tử trận, bọn hắn nhất định cũng phải theo sau.
May thay, có lẽ ông trời còn chiếu cố bọn hắn. Ngay lúc Giả Tông vừa định
xuất lực thì từ một góc vây, trận hình quân Nam liền bị đục ra một
khoảng trống.
“Vũ Nho, Vũ Nho. Mau theo ta thoát thân!!!!”
Đậu Huân vung thương, mũi thương trắng như bạch long bay nhảy đánh bật
thanh đao trong tay Phương Nghĩa ra xa, miệng mở rộng cố hết sức gào to.