“Cung thủ, nhắm vào phía sau trận hình đối phương mà bắn!”
“Cánh trái, tập trung thêm binh sĩ qua cánh trái, cẩn thận man kỵ tập kích.”
“Trường kích binh, qua binh dàn trận, mục tiêu chân voi. Ta nhắc lại, mục tiêu là chân voi!”
Bọn Đặng Hồng rút về thủy trại không bao lâu, quân Hán liền hứng chịu những đợt tấn công xối xả từ phía Lĩnh Nam. Không có nội gián gây bất ngờ,
cũng chẳng còn kỵ binh tạo tính đột biến thế nên lần này tên Cảnh Thư có thể nói đã phải dốc toàn lực ra chống chọi mới có thể phần nào ổn định
lại thế trận. May mắn là địa hình nơi đây cũng không phải quá rộng rãi
để voi chiến tung hoành, mà chỗ lý tưởng nhất, có tính địa lợi nhất thì
đã sớm nằm trong tay quân Hán nên tuy quân Nam có phần áp đảo hơn về sĩ
khí, Cảnh Thư vẫn có thể lợi dụng ưu thế của mình để kéo trận chiến lâm
dần vào thế giằng co dai dẳng.
Nói là nói như vậy, song quân Nam
đã nhìn thấy thắng lợi đến rất gần nên sức tấn công đã chẳng phải thứ mà bất kỳ tên tướng Hán nào dám coi thường. Lại thêm có hai thân ảnh trên
đôi voi chiến cao to ngoài xa không ngừng đánh trống cổ vũ nên bọn chúng càng thêm liều mạng, lớp này chết, lớp khác liền lao lên thay ngay.
Quân Nam cùng quân Hán lấy mạng đổi mạng, người này gục lên xác kẻ khác
khiến mặt đất vốn đã bị cày nát từ sáng sớm càng thêm trơn trượt lầy
lội, càng khiến đám binh sĩ vốn đã mệt bở hơi tai thêm phần khổ nhọc rất nhiều.
Điểm đáng mừng nhất mà Cảnh Thư có hiện giờ chính là hơn
hai ngàn binh sĩ vừa mới hoàn thành đổ bộ đang sắp xếp trận hình cùng
với mấy chiếc lâu thuyền chở đầy ắp đầu người đang cố gắng chen chân vào bến đậu ở sau lưng. Có được số lượng sinh lực binh đông đảo thế này làm hậu viện Cảnh Thư mới phần nào cảm thấy mình còn có cơ hội lật ngược
thế trận. Tất nhiên, đó là với điều kiện hắn phải tiếp tục thành công
kéo dài tinh lực của man tặc, mà điều đó cũng đồng nghĩa với… Cảnh Thư
không khỏi cắn răng cắn lợi, trong lòng giận thật giận, điều đó đồng
nghĩa với việc quân Hán cũng phải chịu tổn thất thật nhiều. Mà làm như
vậy tuy sau cùng hắn có giành lấy thắng lợi đi nữa thì cũng khó lòng
thoát khỏi cái tội làm hao tốn quân.
“Hừ, tức chết người mà!”
Cảnh Thư vung tay như muốn giải tỏa cơn giận, hắn đứng trên tường thủy trại
quan sát quân Hán đang vất vả chống trái đỡ phải mà trong lòng lúc này
vẫn vương vấn mãi. Cho đến bây giờ hắn vẫn còn không chấp nhận việc quân Hán đang chiếm lấy ưu thế lại bị đám man rợ kia đuổi dí chạy về, theo
hắn, tất cả những thứ này diễn ra là do đám Đặng Hồng quá mức nóng vội.
Nếu như ba tên nhóc con kia trầm ổn thêm một chút, cẩn trọng cùng mưu mô thêm một chút thì quân Hán cũng sẽ không bị rơi xuống tình thế bắt buộc phải đối đầu trực diện với voi trận, mà như thế cho dù đàn voi điên kia có xuất hiện đi nữa thì cũng chẳng thể tạo nên kết quả như bây giờ. Mà
nói đi cũng phải nói lại, hừ, Cảnh Thư âm trầm liếc về phía lòng sông
nơi lá cờ soái chữ “Mã” đang phất phơ, trong lòng có cỗ nộ khí không
cách nào tiêu giảm. Nếu như không phải lão già khốn khiếp kia xuất đầu
lộ diện làm tăng áp lực lên đám trẻ thì làm sao Cảnh Thư phải vất vả
nhấc tay xử lý chiến cuộc như bây giờ.
“Mã Viện a Mã Viện, ngươi
vẫn cứ như vậy, vẫn cứ thích cái kiểu nhìn người bằng nửa con mắt, vẫn
cái cốt cách cao ngạo đè nén lên kẻ khác. Tên khốn nạn, khinh người quá
đáng!” Hắn rủa thầm.
Quân Hán ngã đau ở phía đám Đặng Hồng quả
thực là một cái tát trời giáng đập vào toàn bộ bố trí của Cảnh Thư,
khiến hắn không thể không cấp tốc thu gom số binh lính còn sót lại để bổ khuyết. Nghĩ đến bao nhiêu công lao của mình bỗng chốc gặp nguy cơ đổ
sông đổ bể, máu nóng trong lòng hắn càng bốc lên cao hơn.
“Giết!!!”
“Chúng mày xông lên, quăng đám chó Hán này xuống sông đi!”
“Hô, hô, hô…”
Trong lúc Cảnh Thư mải miết suy nghĩ, quân Việt, đi đầu là Đào Đô Thống, nhờ
vào địa hình ẩm ướt cùng mép núi cao nơi bờ sông mà thành công phá toan
cánh phải của quân Hán. Theo sau đó bọn họ từ bên phải tràn vào chém
giết túi bụi khiến quân giặc lúng túng chống đỡ vô cùng cực khổ
“Mẹ nó, mau nổi cờ lệnh Lý Bá bổ sung cánh phải, chẳng lẽ chuyện này cũng
phải đợi bản tướng nhắc nhở?” Cảnh Thư gầm lên, trong đầu hắn làm sao
nghĩ đến việc không có lệnh của mình thì làm quái gì có tên nào dám cả
gan mạo xưng lệnh trạng?
“Sát, đẩy chúng ra ngoài!!!!”
Nhận được quân lệnh, Lý Bá liền tức tốc kéo quân ra cứu. Tên Hán tướng xuất
thân Khương tộc này quả thực cũng có phần dũng mãnh tuyệt luân. Cây lăng nha bổng trong tay của hắn chẳng khác gì một con thú dữ có sức tàn phá
khủng khiếp không hề kiêng nè đối thủ sử dụng là gươm hay là giáo, là
đao hay là khiên vẫn cứ mạnh mẽ phá nát chúng khiến quân Việt không thể
không lui tránh. Từ đó quân Hán cũng tìm được chút cơ hội thở dốc, hùa
lên giành lấy lại phòng tuyến cũ.
“Đáng tiếc, tên điên kia quá
trâu chó đi, bằng không ta đã có thể phá nát chúng.” Đào Đô Thống bị đẩy lùi về sau hiển nhiên có chút không vui, thế nhưng trong lòng của chàng cũng khá là bất đắc dĩ.
“Không sao, anh đừng nóng vội.” nàng
Thục cười nói. Ngạc nhiên thay tuy lúc này thế công của quân Việt gặp
phải trở ngại không nhỏ, vậy mà nàng vẫn không hề có chút nào lo lắng,
không hề có chút nào mất bình tĩnh. Vẫn giọng hết sức trấn tỉnh nàng
bảo:
“Quân Hán chỉ đang giãy chết mà thôi, ngày hôm nay chúng ắt phải bại chẳng thể nghi ngờ.”
“Đợi thêm chút nữa, một chút nữa thôi là có thể nổi trống phản công rồi…”
Trái ngược với nàng, lúc này Cảnh Thư vẫn một mực cho rằng quân Hán vẫn
đang nắm lấy thế chủ động. Một mặt hắn không ngừng tự nhủ với bản thân
phải hết sức bình tĩnh kìm chế, một mặt khác hắn lại không thể không
luôn mồm hỏi:
“Lữ Húc đâu? Vì sao ta cho phát tín hiệu từ nãy đến giờ vẫn chưa có mặt?”
Nếu như lúc này có ai khiến Cảnh Thư mong mỏi nhất thì đó chính là tên Lữ
Công Lượng. Với tình thế cài răng lược dai dẳng thế này, trong tình
trạng cả hai phe đều đã dốc hết sức lực ra đôi co như vậy thì đội kỵ
binh của Lữ Húc hoàn toàn có thể sắm tròn vai như một đòn hiểm sắc bén
nhất để kết liễu quân Nam. Vậy mà Cảnh Thư đã phái hai, ba tên thám báo
đi tìm hắn mà mãi vẫn chẳng thấy bất kỳ tín hiệu nào báo về.
“Báo!!!!! Phục Ba công có lệnh!!!!!”
Ngay lúc Cảnh Thư đang mòn mỏi trông mong kỵ binh thì từ phía bờ sông có
tiếng gọi vọng lên. Vừa nghe thấy hai chữ Phục Ba, trong lòng Cảnh Thư
đã cảm thấy chán ghét. Hắn quay đầu nhìn tên truyền lệnh binh do quá vội vã mà rớt thỏm xuống sông đang vội vàng bì bõm lội lên, khóe miệng lộ
ra vẻ không vui cố tình không thèm để ý đến quân lệnh. Vừa vặn lúc này
mấy tên thân vệ cũng hứng khởi hô lên:
“Chủ công, mau nhìn, kỵ binh của ta quay về!!!!”
Tiếng hô quát ong ong ngay tức thì khiến ý định muốn vung roi trút giận của
Cảnh Thư khựng lại. Cùng với rất nhiều binh lính xung quanh, tên trung
lang tướng vội vã mỉm cười quay lại nhìn Hán kỵ đang hối hả tiến ra khỏi con đường nhỏ, thậm chí nhiều tên trong số chúng còn vung vẫy vũ khí hò reo:
“Kỵ binh đã về. Kỵ binh đã về.”
“Hoan hô, hoan hô.”
“Phen này man tặc chết chắc!!!!!”
Bọn chúng sung sướng, bọn chúng reo hò, bọn chúng điên dại. Ngay cả tên
Đặng Hồng đang nghiến răng nghiến lợi thu thập lại binh sĩ hay tên Mã
Phòng đang bận rộn chỉ huy thân vệ khiêng Lưu An lên thuyền cũng tỉnh
táo hẳn lên. Nhiều tên Hán binh khi nãy mới vừa bị dí chạy liền hậm hực
xoay trái quay phải cố tìm kiếm vũ khí cho mình. Toàn bộ thủy trại chớp
mắt được bao trùng bởi bầu không khí hết sức sục sôi.
Tiếc thay,
trớ trêu thay, hận thay, cái bầu không khí sục sôi này theo Hán kỵ càng
lúc tiến lại càng gần liền tựa như nước sôi đun quá độ mà tiêu tán đi
đâu mất. Bởi vì Hán kỵ không phải đang hối hả lui lại để bảo vệ thủy
trại, cũng không phải tích cực hiếu chiến muốn vây giết Vua Việt, mà lại đang như chó nhà có tang bị Thánh Thiên dí theo sát đít, bị lùa như lùa vịt trở về. Đã thế, nực cười thay bọn chúng còn không ngừng điên cuồng
cầu cứu:
“Mau mau cứu mạng, mau mau cứu mạng Vương tướng quân, mau mau cứu mạng Vương tướng quân….”
“Vương tướng quân gặp nguy hiểm, cứu mạng, đừng cản đường, mau mau cứu mạng a.”
“Cứu chúng tôi với, man quân có bẫy, cứu chúng tôi.”
“CÁI GÌIIIII???????”
Cảnh Thư quả thực như bị sét đánh ngang tai, trong tình thế hắn đang cần kỵ
binh tới yểm trợ, nào ngờ kỵ binh không những không giúp mà còn nện cho
hắn một đòn giòn giã. Không chấp nhận được sự thật Cảnh Thư rướn người
ra ngoài tường trại vận khí rống to:
“HỒ NGÔN LOẠN NGỮ!!!!!! ĐỨNG LẠI!!!!!”
Tiếng rống của hắn tuy rất dũng mãnh, xong lại như đá bỏ biển chẳng có chút
tác dụng gì với đám kỵ binh lao nhanh. Thậm chí bọn chúng còn bất chấp
tất cả tông thẳng vào cánh trái của quân Hán, phá hỏng thật nhiều cự mã
cũng như khiến bộ binh Hán hoảng sợ tản mát ra tứ tung trong ánh mắt
trợn tròng, mồm miệng há hốc của quân lính xung quanh. Chỉ đến khi hơn
ngàn Hán kỵ xới tung nền đất để lọt thỏm vào thủy trại chúng mới thần
hồn nát thần tính hớt hoảng dừng lại.
Ý thức được hành động này
của mình chính là trọng tội nên bọn chúng cũng không dám ngồi yên trên
lưng ngựa mà vội vã bò lòm còm xuống đất. Hai tên quân hầu đi đầu lập
tức đỡ lấy một kẻ mang giáp giáo úy với tóc tai rũ rượi, tay phải quặt
què đưa ra khóc lóc:
“Trung... trung lang...Lữ tướng quân đã bất
hạnh quên mình, Vương tướng quân hiện đang bị thương nặng. Mong trung
lang tha mạng, mong trung lang tha mạng, xin ngài hãy cứu lấy Vương
tướng quân…”
“D… dạ thưa… Lữ trung lang đã hoăng rồi ạ, Vương giáo úy bị thương nặng cần được cứu giúp…”
“A!!!!” Cảnh Thư như không tin được vào lỗ tai của mình, hắn hốt hoảng nhìn kỹ
tên phế nhân bên dưới. Vừa nhận ra đó quả thực là Vương Quảng, Cảnh Thư
liền mất sạch sức lực bủn rủn ngã hẳn ra đất.
“A…. Làm sao, làm sao lại như vậy?”
“Giết!!!!!!!!!!”
“Giết, Lĩnh Nam tất thắng. Hoan hô!!!!”
Trong lúc Cảnh Thư còn đang bần thần, Thánh Thiên cũng đã ung dung xuất hiện
cùng Vua Bà song song vây lấy quân thù. Hai nhánh quân vừa nhìn nhau đã
hiểu, chẳng cần bất kỳ một câu hiệu lệnh nào cũng đồng loạt hét vang tạo thành thế gọng kìm mạnh mẽ bóp nát thế trận vốn đã sớm bị đả kích sĩ
khí trầm trọng mà tê liệt, vụng về. Quân Hán lúc này thật sự đã mất đi
toàn bộ chiến ý, chúng chỉ mong mỏi mau chóng thoát lui lên thuyền chứ
chẳng còn màn đến việc đánh chặn thế công hung hãn của quân Việt. Chỉ
chớp nhoáng sau đó, thế trận của quân Hán đã lung lay gần như sụp đổ.
Bấy giờ chẳng cần ai tuyên bố hay nhận xét, mọi người đều đã nhận ra:
quân Hán đã thua!
“Phò mã gia, phò mã gia, mau đánh kim thu binh thôi.”
“Phò mã gia, chúng ta rút lui đi, còn núi sợ gì không có củi đốt.”
Quân Hán đại bại trên bờ, dàn tướng lĩnh trên lâu thuyền hoàn toàn nhìn rõ.
Bọn họ liên hồi kêu gào khuyên lấy Lương Tùng mau ra lệnh cho quân lính
rút lui để tránh tổn thất không đáng. Thế nhưng lúc này tên phò mã nhà
Hán đã hoàn toàn phát ngốc. Hắn dùng hết trí thông minh của mình cũng
không sao nghĩ ra vì lẽ nào tình thế đang hết sức thuận lợi lại biến
chuyển đột ngột như vậy. Điều này chẳng khác gì một cây chùy nặng đang
điên cuồng giáng vào đầu hắn.
“Không… không… không thể nào…”
“Phò mã gia, xin hãy bình tĩnh lại đi. Chúng ta hãy rút lui thôi.” Một tên tướng sợ hãi chạy lại ôm lấy Lương Tùng mà kêu gọi.
“Không, tránh ra. Chúng ta phải tử chiến. Đúng! Chỉ cần chúng ta đánh bại đám
này thì man tặc sẽ mất hết. Khi đó ta sẽ chiến thắng, sẽ chiến thắng,
khi đó công lao trời biển này là của ta, của ta! Ha ha ha, ha ha ha!”
Nói đến đây hắn liền điên cuồng cười to:
“Nổi trống, chấp pháp đội tiến lên, kẻ nào dám lùi giết không tha. Ha ha ha ha”
Tùng tùng tùng tùng!!!!!!!
“Ha ha ha, trống tốt, trống tốt Ha ha ha!!!”
Đợi hắn vừa dứt lời tiếng trống dồn liền ngân nga không ngớt. Thế nhưng
trái ngược với tràng cười điên dại của Lương Tùng, đám tướng lĩnh xung
quanh lại chết lặng. Bởi vì tiếng trống này bắt nguồn từ rất nhiều những chiếc thuyền nhỏ thoi đưa theo hàng cỏ lau bên bờ sông tiến ra lao tới
bọn họ. Đây là tiếng tín hiệu phản công của thủy quân Lĩnh Nam.
“Ha ha ha, xông lên, xông lên. Bản phò mã phải là người kiến tạo nên bất
thế công huân, phong Hầu. Ta muốn phong Hầu.” Lương Tùng như bị điên.
“Cầm hắn xuống, minh kim. Thu binh!!!” Đến lúc này Mã Viện cũng không thể
đứng yên được nữa mà phải quát lên gọi binh lính đè tên phò mã gia xuống đất.
Trong tiếng gào rú của Lương Tùng, Mã Viện nghiến răng nhìn về phía quân Nam. Lần này quân Hán chiến bại không chỉ hủy hoại tinh
thần của tên phò mã gia mà còn khiến nhiều bố trí của Phục Ba sụp đổ. Vì thế lão đành phải thu binh bảo toàn lực lượng cho mình cũng như lần nữa đánh giá lại sức mạnh của kẻ địch.
Thế nhưng dù Mã Viện có làm gì đi nữa cũng không tài nào thay đổi được tình thế ngày hôm ấy.
Hôm ấy, quân Hán đại bại. Hơn vạn tên hăng hái lên bờ, lúc về tới đại doanh chỉ còn chưa tới sáu ngàn người, trong số đó Hán kỵ tinh nhuệ đã hoàn
toàn sụp đổ.
Hôm ấy, một mảng lớn nội gián của quân Hán bị bắt
gọn. Lý Man, Hồ Bá tuy may mắn trốn thoát nhưng đám người khác thì đen
đuổi hơn nhiều. Đầu của chúng cùng với đầu lâu đám Chương Vũ, Lữ Húc,
Rây Phiên, Na Nhung… bị cắm lên cọc cao cho quân Hán bên kia sông nhìn
lấy, ngày ngày chịu đựng sự thóa mạ cùng mổ xẻ của đám quạ đói, thân xác mãi mãi không thể vẹn toàn.
Hôm ấy, quân Nam thắng lớn một trận, từ đó tạo thành cơ sở vững chắc cho những bước đi tiếp phía sau của vua, tôi Trưng Châu.
Cũng là ngày hôm ấy, bên bờ sông Đốc đầy sóng gầm cùng dãy núi Ba hùng vĩ,
hình ảnh hai vị Vua sóng vai bên nhau cưỡi voi ra trận một lần nữa trở
thành huyền thoại trong tim mỗi người dân Việt. Nó tựa như lá cờ Lĩnh
Nam vĩnh viễn tung bay mạnh mẽ, mãi mãi trường tồn không thể phai nhòa,
mà bóng cờ lại bao trùm lên vô vàn xác giặc ngoại xâm.