Phượng Thiển
cười tủm tỉm chỉ vào đầu: “Đúng vậy, nhìn nhiều bộ đẹp mắt như vậy,
chẳng lẽ ngươi không cảm thấy chọn cái này vứt cái kia rất đau lòng
sao?"
Đau lòng?!
Quân Mặc Ảnh đỡ trán, đáy mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ.
"Có khoa trương như vậy sao?" Hắn xoa đầu Phượng Thiển, tùy tay chỉ vài bộ
cho nàng: "Trẫm nhìn mấy bộ này đều rất tốt, đừng vì loại việc này mà
phiền lòng. Không có người quy định ngày thường sẽ không được mặc cái
gì, nếu thích, lúc trở về vẫn có thể tiếp tục mặc, được không?"
"Kỵ trang đương nhiên phải mặc khi ở trên lưng ngựa mới thể hiện tư thế oai hùng hiên ngang khí khái chứ." Phượng Thiển mếu máo, tuy rằng chỉ có
thể bất đắc dĩ nhận lấy đề nghị của nam nhân này, trong lòng vẫn không
khỏi cảm thấy đáng tiếc.
Đều do nam nhân này, nếu hắn không sai người ta làm nhiều như vậy thì tốt rồi.
Cũng do thượng y cục, bọn hắn không làm y phục xinh đẹp như vậy thì tốt rồi.
Phượng Thiển không nói gì nhìn trời, quên đi, hiện tại nàng đang tự làm mình phát điên.
"Chỉ bằng thân thể nhỏ bé này của nàng, còn muốn thể hiện tư thế oai hùng
hiên ngang." Tầm mắt của Quân Mặc Ảnh đảo qua từ trên xuống dưới người
nàng, cuối cùng nhếch môi, bật cười: "Huống chi, sao trẫm không biết
Thiển Thiển biết cưỡi ngựa?!"
Phượng Thiển vốn định trả lời hắn một câu chuyện này ngươi không biết thì hơn.
Nhưng giây tiếp theo, đột nhiên nàng nở một nụ cười sáng lạn: “Ta không biết
ngươi có thể dạy mà, nếu thật sự không dạy ngươi liền mang ta cùng cưỡi. Dù sao võ công ngươi cao, cưỡi ngựa giỏi, khẳng định có thể chiếu cố ta thật tốt, đúng không?"
Quân Mặc Ảnh nhíu mắt phượng lại: “Muốn trẫm dạy?!"
"Ừ ừ!!!"
Phượng Thiển bị ánh mắt cổ quái của hắn nhìn sợ tới mức rụt cổ, cuối cùng lại vẫn không sợ chết nghênh đón.
Quân Mặc Ảnh nhếch môi, cúi đầu cười: “Nhiều năm thế này, trẫm còn chưa làm
sư phó cho ai." Hắn ôm thân thể của nàng, giọng nói từ tính kia đã khiến Phượng Thiển mặt đỏ tai hồng, càng không nói đến hơi thở ấm áp phả
thẳng vào bên tai nàng, làm cho nàng cảm thấy mềm nhũn.
"Muốn trẫm tự thân xuất mã, phải trả giá rất cao."
Vừa dứt lời, Phượng Thiển còn chưa kịp phản bác, bỗng dưng đôi môi liền bị nam nhân ngăn chặn.
Quân Mặc Ảnh giữ gáy nàng, đầu ngón tay xen kẽ giữa những sợi tóc của nàng, lời lẽ giao triền, tương cứu trong lúc hoạn nạn.
Đánh lén?
Nửa ngày, thẳng đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Thiển đỏ bừng, thân
mình mềm mại đổ vào ngực Quân Mặc Ảnh, đến mức thở dốc, mới rốt cục được hắn ân xá buông ra.
"Vật nhỏ, đây mới là một phần phí nhỏ." Quân Mặc Ảnh cắn tai của nàng cười khẽ, mắt phượng lóe lên ánh sáng hớp hồn
người, giống như không cẩn thận một cái, có thể bị hắn hút sạch.
Phượng Thiển suýt nữa liền bị lạc không tìm thấy phương hướng.