Thanh Vũ bước đi ra ngoài, lúc này hắn cũng đã nói chuyện với Ngọc Trang xong, chủ yếu là dặn dò những lưu ý cần thiết. Mọi người lúc này cũng
đã tản đi, Ngọc Trang tuyên bố mình được Quang Minh Chi Thần ban phước,
cô còn miễn phí sử dụng một lần kỹ năng Quang Minh hồi phục lên tất cả
mọi người, làm mọi người không còn cảm giác được mệt mỏi, trực tiếp
chứng kiến được sức mạnh giống như Thần tích này, niềm tin của mọi người cũng đã tăng cao, trong lòng thầm nghĩ rằng ngày mai phải đến Quảng
Trường để nghe Thanh Vũ tuyên bố.
‘’Chuyện gì xảy ra vậy Thanh Vũ ca ca?’’
Lúc này, Diêu Hạo đi đến bên cạnh Thanh Vũ nói ra.
‘’Không có chuyện gì đâu đừng lo lắng.’’
Thanh Vũ trả lời.
‘’À mà, hai người cứ về nhà trước đi, ta còn có chuyện phải làm.’’
‘’Chuyện gì vậy? Để sáng mai không được sao?’’
Diêu Nguyệt hỏi.
‘’Không được, ta định đi độ hóa oan hồn kia, chuyện này phải làm càng nhanh càng tốt.’’
Thanh Vũ khoát tay.
‘’Vậy thì, chúng ta về trước, Thanh Vũ ca ca nhớ cẩn thận.’’
Diêu Nguyệt gật đầu, nhớ đến lúc bị oan hồn ám, đến giờ cô vẫn còn sợ hãi. Diêu Hạo ở một bên nói:
‘’Thanh Vũ ca ca đi cẩn thận nhé.’’
Hôm nay, khi biết có thế có oan hồn đang ở gần Ngôi Làng này, tất nhiên nó
sẽ ở nơi âm khi dày đặc nhất, chính là Nghĩa Địa, Thanh Vũ cũng đã hỏi
đường đi đến nơi đó, lợi dụng Quang Minh Linh Lực của mình, Thanh Vũ tự
tạo ra một bóng đèn phát sáng treo ở trên đầu.
Nghĩa Địa cách nơi này khá xa, vì là nơi chôn người chết nên không khí nơi rất âm u, xung
quanh là những cây xanh tươi, nó được người dân trong làng cho cái tên
là Tang Thụ vì nó chỉ phát triển xanh tốt gần nơi có người chết.
Thanh Vũ bước đi trong rừng cây, đạp lên những chiếc cành cây đã bị mục nát,
âm thanh liên tục vang lên, đây là lần đầu tiên hắn bước đi một mình
trong đêm tối, nhất là ở một khu rừng âm u như thế này, trong cơ thể
Thanh Vũ bắt đầu có cảm giác không quen, những cơn gió thổi các chiếc lá trên cây đung đưa làm vang lên những tiếc xào xạc, mang theo khí lạnh
của mùa Đông, nó chen lẫn vào các cây của khu rừng thổi mái tóc của
Thanh Vũ bay lên, mỗi lần như thế thì thân thể của Thanh Vũ đều nổi lên
một lớp da gà, cảm giác được trong cơ thể mình lạnh ngắt, hắn không thể
không sử dụng linh lực để bao quanh thân mình.
Thanh Vũ thuận
tiện bẻ đi một cành cây khô đang chắn trước mặt hắn, hắn nhìn thấy trước mặt mình là một nơi đất trống, trên đó bày chi chít ngôi mộ đã được sắp xếp gọn gàng, ngôi mộ không dưới một trăm. Thanh Vũ sử dụng linh lực
dồn vào hai con mắt, ngay lập tức, hai tròng mắt của hắn từ từ sáng lên, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng như ban ngày.
Thanh Vũ đưa hai con mắt nhìn một vòng quanh các Ngôi Mộ, nhìn thấy những tia âm khí còn
đọng lại nhưng đã khá loãng, chứng tỏ rằng có một âm hồn đã từng ở nơi
đây sinh sống và hấp thụ âm khí từ các ngôi mộ, không biết vì nguyên
nhân gì mà âm hồn đã vội vàng di chuyển, bỏ lại ngôi nhà của mình, cách
di chuyển của nó thật nhanh, giống như bị một thứ gì đó làm sợ hãi, bằng chứng rằng những tia âm khí bị đánh ra xa về nhiều phía, để lại một
khoảng trống giống như một lối đi không tồn tại âm khí.
‘’Oan hồn đã đi mất.’’
Thanh Vũ nói với hai người đang ngồi đối diện, đó chính là Diêu Nguyệt và Diêu Hạo.
‘’Một thứ gì đó đã kinh động nó làm nó sợ hãi và di chuyển thật nhanh để chạy ra xa thứ đó, thời gian nó di chuyển cách đây không lâu, theo ta suy
đoán thì nó có lẽ bị luồng ánh sáng khi nãy dọa sợ.’’
‘’Thật tốt quá, nếu nó đã chạy mất thì chúng ta không cần lo lắng về nó nữa.’’
Diêu Nguyệt cười híp mắt, vỗ tay nói ra.
‘’Đúng vậy, nhưng chúng ta không biết nó có còn trở lại hay không và khi nào nó sẽ trở lại.’’
Diêu Hạo suy tư một lát rồi gật đầu.
‘’Dù sao chúng ta cũng phải đề phòng một phen, vậy bây giờ hai người cứ dựa
theo Quang Minh Thánh Điển mà tu luyện đi.’’ Thanh Vũ nói ra.
‘’Nếu lần sau gặp chuyện như vậy thì sẽ có năng lực tự vệ.’’
Thanh Vũ trở lại phòng của mình, hắn ngồi trên chiếc giường, bắt đầu dựa theo những gì Quang Minh Thánh Điển viết mà tu luyện, đây là lần đầu tiên
hắn tu luyện trừ lần hấp thụ Tu Luyện Ấn Kí.
Hắn cảm nhận được
một vầng Mặt Trời màu hoàng kim đang tỏa ra ánh sáng mạnh mẽ chiếu rọi
cả thân thể hắn, đây chính là nguồn cung cấp Linh Lực, vì là Giáo Hoàng, công pháp tu luyện của hắn tất nhiên khác hẳn mọi người, hắn tu luyện
ra chính là một viên Mặt Trời màu hoàng kim tỏa ra ánh sáng tinh khiết
của Linh Lực cấp 5.
Thanh Vũ từ từ tu luyện, hấp thu những tia
linh lực mỏng manh xung quanh mình vận chuyển qua từng cái tế bào rồi bị vầng Mặt Trời màu hoàng kim đó hấp thu, vầng Mặt Trời từ từ to lên mà
mắt thường không nhìn thấy được. Đây là cách tu luyện của Quang Minh
Giáo Đình, hấp thu linh lực chuyển hóa thành Quang Minh Linh Lực rồi
dwmCjRzg ngưng tụ với nhau, cho đến khi một vầng Mặt Trời được ngưng tụ
hoàn tất thì sẽ đạt đến bình cảnh, sau đó ngưng tụ được vầng Mặt Trời
thứ hai sẽ tăng lên cảnh giới cao hơn.
Lúc này, bên ngoài ngôi
làng, phía xa xa chính là một cánh đồng hoang vắng, cỏ cao đến tận nửa
người trưởng thành, gió thổi vù vù, có một thân ảnh đang lở lững giữa
không trung, thân ảnh ấy mờ nhạt, hai con mắt đỏ như một ngọn đèn.
“Ta sẽ trở lại!”
“Khặc khặc!”
Thân ảnh đưa hai con mắt của mình nhìn về phương hướng của ngôi làng, giọng
nói băng lãnh, kèm theo tiếng cười đầy dữ tợn. Đây chính là âm hồn đã
chạy trốn khi nhìn thấy ánh sáng của Ngọc Trang tỏa ra. Thân ảnh lơ lững bay về một phía, hòa cùng với làn gió lạnh ngắt, thân ảnh từ từ biến
mất nơi xa.
Hôm nay, chính là một buổi sáng đẹp trời, vào giữa
buổi sáng có những tiếng cười đùa của trẻ nhỏ, những tiếng nói của dân
làng, đột nhiên từ trong Ngôi Làng xuất hiện một dòng người, dòng người
này bước chân vững vàng đi về một phia, trên mặt mang hiện lên vẻ thành
kính, làm cho mọi người trong làng hiếu kì.
“Này, tiểu huynh đệ, mau đi theo chúng ta a, Thanh Vũ đại nhân có chuyện muốn tuyên bố.”
Giữa dòng người yên lặng này, có tiếng nói của một tên thanh niên vang ra
làm cho mọi người xung quanh nhìn lại, chính là tên hôm qua đã tích cực
quảng bá hình ảnh miễn phí cho Thanh Vũ. Trên mặt tên thanh niên mang
theo vẻ thành kính nói ra:
“Thanh Vũ đại nhân chính là người thay thế cho Quang Minh Chi Thần nha, cỡ nào cao quý, cỡ nào mạnh mẽ.”
“Thanh Vũ, chính là người đã vào làng ngày hôm qua phải không?”
“Nghe đồn rằng người này chính là phép thuật thông thiên, chỉ cần phất tay là có thể trị bệnh.”
Có người nói đương nhiên có người nghe, và người nào đó nghe được tên thanh niên nói chuyện thì lập tức xông lên hỏi.
‘Đúng vậy a, không những phất tay chữa bệnh, ta còn nghe đồn rằng Thanh Vũ đại nhân còn biết nhiều phép thuật khác nữa.”
Tên thanh niên thấy có người hỏi lập tức hưng phấn trả lời, khoa tay múa
chân, hắn thật sự phục rồi, đêm hôm qua hắn đã tận mắt chứng kiến cảnh
tượng Thần Thánh đó, trong lòng hắn đã kính ngưỡng Quang Minh Chi Thần
đến tột cùng, lập tức trở thành Tín Sứ, tất nhiên hắn đã trải nghiệm cảm giác được Quang Minh Chi Thần ban phước.
Người bên cạnh nghe hắn nói như vậy, không khỏi hiếu kì, nói ra:
“Ta cũng phải đi xem mới được!”
‘Vậy mới đúng chứ, nào huynh đệ, chúng ta đồng hành thôi!”
Tên thanh niên tiến lại gần khoát tay lên người kia, rồi họ cùng đi với
nhau. Nhưng không ai chứng kiến trong hai con mắt thanh niên hiện lên
một vệt tinh mang, con ngươi mang đầy trí tuệ đã bị che lấp bởi bề ngoài của hắn.
Quảng trường nằm ở trung tâm của Ngôi Làng, nó được xây để trở thành nơi thông báo các thông tin của Vương Triều, hiện này
Vương Triều loạn lạc, nghe nói quan viên ở đây trên đường trở về ngôi
làng đã bị sát hại, bây giờ trưởng làng chính là người quản lí ngôi làng này.
Quảng trường khá rộng, khoảng 40m vuông, dư sức chứa hàng
ngàn người, từ sáng sớm nhiều người cũng đã chờ đợi ở đây, đột nhiên
trong quảng trường truyền đến tiếng kinh hô.
“Là trưởng làng, Lưu Úc!”
Theo mọi người nhìn lại, đó là một người đàn ông khoảng chừng 40 tuổi, khuôn mặt kiên nghị, trên người khoát lên một bộ đồ đơn giản, cơ bắp cuồng
cuộng hiện lên dọc theo cánh tay, mái tóc và hai con mắt màu đen. Bước
chân của ông ta chững chạc đi đến quảng trường, khi đi ngang qua thì mọi người nhanh chóng chào hỏi, ông ta gật đầu nói ra:
“Không cần để ý đến ta, ta đến đây xem náo nhiệt mà thôi!”