"Ngày xửa ngày xưa, vũ trụ hư vô mịt mờ, không tồn tại một thứ gì cả.
Thậm chí, khởi nguồn và là căn nguyên của cả vũ trụ này, là sự tồn tại
cũng không tồn tại. Vũ trụ này, lúc bấy giờ chỉ là một cái hồ chứa đầy
sự hỗn mang và vô định. Bên trong nó tràn đầy sự hỗn loạn, không có một
vật gì có thể ở bên trong nó.
Chất chứa bên trong cái hồ này, chỉ có sự không tồn tại."
" Một ngày, có một người xuất hiện, tạo dựng nên thế gian vạn vật, đó chính là Thần Sáng Thế."
"Không phải Thiên Chúa ạ!?"
Một giọng trẻ con cất lên hỏi. Đó là một đứa bé, ước chừng khoảng 9 tuổi,
tuy nhiên trên mặt hắn cùng cả cơ thể hắn, thì lại chỉ bằng với một đứa
bé 6 tuổi mà thôi. Hơn nữa, đứa bé này, có một điểm đặc sắc chính là màu tóc hắn phân ra thành hai màu rõ rêt. Nửa bên phải là màu trắng, nửa
bên trái là màu đen.
Tên đứa trẻ này là Trần Ngọc Lâm.
Mộ Dung Nguyệt mỉm cười, ngẩng đầu khỏi 1 cuốn truyện cổ tích nói:
" Không phải. Chúng ta đang kể về truyện Sự Tích Vạn Vật Thế Gian. Giờ thì, im lặng đi nhóc, để cho cô kể chuyện."
Trần Ngọc Lâm nằm xuống, ngẩng đầu nhìn lên những tia sáng trong hình dạng
những làn sương phun trào ra từ trong cuốn truyện, dần dần hóa thành
hình dạng của một vị thần xinh đẹp đến vô cùng, đẹp đến độ, không thể
phân ra được, là nam, hay rốt cuộc là nữ, là gái hay là trai, già hay
trẻ.
Thậm chí, còn không có rõ ràng đến cùng, đó là người, hay là thiên sứ thiên thần nữa.
Có lẽ, đây chính là hình ảnh của thần linh.
Mộ Dung Nguyệt kể tiếp, hai tay phất lên, những làn sương lại thay đổi....
" Lúc đầu, trong vũ trụ không có gì cả. Rồi một ngày, một giọng nói uy nghiêm mà vĩ đại vang lên.
Giọng nói đó nói:
"Ta tồn tại."
Ngài liền tồn tại. Lời nói của Ngài, là mệnh lệnh. Lời Ngài nói, vạn vật
không dám không tuân theo. Ngài nói một câu, để cho vũ trụ tạo thành
nguyên tố cơ bản nhất của vạn vật trong vũ trụ này. Đó, là sự tồn tại.
Ngài đã tạo ra Sự Tồn Tại, bởi vì Ngài chính là Sáng Thế Thần.
Kế đó, Ngài nói:
" Cần có một cái gì đó, nâng đỡ vạn vật, là điểm tựa cho mọi thứ. Cho
toàn bộ mọi vật ta sẽ sáng tạo ra một điểm đặt chân. Cho nên, hãy có mặt đất."
Mặt đất liền xuất hiện dưới dạng một đại lục to đến vô
cùng. Nhưng, ngay lúc đầu tiên mặt đất xuất hiện, nó tan vỡ ra thành
muôn ngàn mảnh nhỏ."
Trần Ngọc Lâm ngẩng lên hỏi:
" Tại sao mặt đất lại tan vỡ ạ!?"
Mộ Dung Nguyệt trả lời, ngón tay phất phơ thành hình dáng một đại lục nhỏ đang từ từ tan vỡ:
" Bởi vì, không có trọng lực. Đất đá liên kết với nhau nhờ vào trọng lực. Thuở ban sơ, trọng lực chưa tồn tại, cho nên đất đá không thể liên kết
lại được, nên chúng vỡ ra thành muôn ngàn mảnh nhỏ hơn."
Trần Ngọc Lâm gật đầu, Mộ Dung Nguyệt kể tiếp:
" Thần Sáng Thế nhìn tác phẩm của mình tan vỡ vào trong không gian. Ngài giơ một ngón tay lên, nói tiếp:
"Luật lệ. Nên có luật lệ, quy định cách vạn vật hành động."
Từ lúc đó, vũ trụ chính thức bước vào giây đầu tiên của dòng thời gian bất tận. Bởi vì trước lúc đó còn chưa từng tồn tại thời gian.
Cũng
một khắc này, đất đá bị vỡ tan ra từ mảnh đại lục đầu tiên, bắt đầu co
cụm lại dưới sức hút của trọng lực. Hàng tỉ năm trôi qua như một cái
nháy mắt, chúng biến thành những hành tinh, những viên thiên thạch,
những thứ mãi đi tìm kiếm mà không bao giờ tìm thấy, thứ mà ngày nay
chúng ta gọi là sao chổi.
Và, Sáng Thế tiếp tục tạo ra Nước.
Nước hóa thành sông, hồ, ao biển. Nước biến thành mây bay trên bầu trời, nước biến thành hơi nước ở trong không khí, nước chảy trong lòng đất,
nước hóa thành băng thành những hành tinh nước. Từ khoảnh khắc nước được tạo ra, nó đã định là vật liệu sống cho muôn chủng.
Ngài lại
tiếp tục tạo ra lửa, chiếu sáng đêm đen. Một khắc này, mặt trời bùng lên ngọn lửa cháy rực rỡ, mặt trăng phản chiếu cũng sáng lên ánh sáng lấp
lánh màu bạc. Lửa thấm vào trong đất, hóa thành dung nham, hóa thành núi lửa, hóa thành địa hỏa.
Rồi đến gió, cây và cỏ được tạo ra. Một
chốc này, bỗng chốc toàn thế giới tràn ngập màu sắc, gió thổi, mây phun, cỏ cây hoa lá tốt tươi như thiên đàng chốn trần gian.
Chỉ là, quá im lặng.
Cho nên, Ngài tạo ra động vật. Đầu tiên là những sinh vật bơi lội trong làn nước, và đến những loài chạy trên mặt đất, và kế đó là những loài bay
trên bầu trời.
Và, Ngài sáng tạo ra loài người. Loài người yếu
đuối, không có móng vuốt như loài muông thú, không có thể bay như loài
chim trời, không thể phun lửa như loài rồng loài phượng, cũng không thể
sống thọ trăm triệu năm như Ô Quy Huyền Vũ.
Nhưng họ có trí khôn, chẳng mấy chốc những tòa nhà lầu nóc, cung điện đền đài của họ bao phủ, họ phi hành trên bầu trời, họ độn địa, họ ngụp lặn trong nước. Họ sáng
tạo, sáng tạo và sáng tạo, họ đem đến cho thế giới này một màu sắc hoàn
toàn mới mẻ.
Ngắm nhìn thành quả của mình khắp toàn vũ trụ, Ngài buột miệng thì thầm:
"Tốt."
Nhưng...
Cũng giống như Ngày và Đêm, Ngon và Dở. Nếu không có cái gọi là Ngày, thì
cũng sẽ không có cái gọi là Đêm, không có đồ ăn ngon, thì cũng không có
khái niệm đồ ăn dở. Để cho cái "Tốt" được tạo ra, cần phải có một thứ
đối lập với nó được tạo thành."
Mộ Dung Nguyệt nhìn Trần Ngọc Lâm, hỏi:
" Cháu có biết đó là cái gì không!?"
Trần Ngọc Lâm ngẫm nghĩ, cười:
" Sự xấu xa!!!"
Mộ Dung Nguyệt gật đầu:
" Đúng vậy!!! Cùng lúc với cái "Tốt" được hình thành, cái "Ác" cũng đã xuất hiện.
Một khắc này, thế gian tràn ngập hỗn loạn.
Đê hèn, tham lam, lười biếng, phản bội, căm hận, thù hằn, cùng lúc xuất
hiện trong tâm trí mỗi người, và, từ đó có kẻ ác, những kẻ mà thế giới
không thể tha thứ được sinh ra đời.
Nhưng, cũng có những người,
tâm linh họ tràn ngập bởi sự vị tha, lòng bao dung, sự dũng cảm, bất
khuất, chính nghĩa, tình cảm, họ, là những người sẽ trở thành những anh
hùng sẵn sàng đứng lên chống lại những kẻ ác.
Một lúc này, thế
giới bị phân ra thành ba nửa. Một là những gì tà ác nhất, những kẻ sa
đọa đến tận cùng không gì không dám làm. Nửa kia, là những người sẵn
sàng đứng lên bảo vệ công lý, chống lại kẻ ác nhân, những anh hùng.
Và cuối cùng, là những người kẹt ở giữa, không xấu, cũng chẳng ác.
Sáng Thế nhìn vào thế gian này, lòng tràn đầy đau xót. Thế giới lúc bấy giờ, kẻ mạnh là vua, còn những kẻ yếu, có khi còn chẳng có nổi một lý do để
mà tiếp tục sống. Không, họ chỉ đơn giản đang cố tồn tại. Cho nên, Sáng
Thế cho họ một lý do.
Một thứ gì đó, giống như những người kẹt ở giữa, vừa xấu xa đến tột cùng, lại vừa tốt đẹp đến tận cùng.
Nó, vừa là con quỷ tà ác nhất trong số những cái "xấu xa". Nó thủ thỉ thầm
thì những lời ngon tiếng ngọt, nó tạo ra những huyễn cảnh đánh lừa chúng sinh, nó tạo ra một tương lai đẹp đẽ cho những kẻ yếu ớt tiếp tục chịu
đựng cuộc sống đáng nguyền rủa của họ.
Cũng là nó, lại là vị
thiên thần đẹp đẽ nhất thế gian. Nó khiến cho con người bước tới, nó dìu dắt con người, nó dựng dậy con người sau những lần họ gục ngã.
Nó, là con quỷ và cũng là thiên thần cuối cùng trong số những cái "Tốt" và cái "Xấu" được tạo ra. Nó vừa tốt, cũng vừa xấu.
Cho nên, nó phải được Sáng Thế thả ra một mình. Nó nằm đó, chờ đợi được thả ra ngoài, bởi vì nó biết thời khắc đó cuối cùng cũng sẽ tới.
Sáng Thế nói:
" Hãy có, cho cả những kẻ yếu, cùng những kẻ mạnh, cho cả kẻ ác, kẻ xấu, và những kẻ ở giữa. Hãy có Hi Vọng cho tất cả bọn họ."
Hết chuyện.
"
Trần Ngọc Lâm hứng thú, nhìn Mộ Dung Nguyệt hỏi:
" Vậy, những từ ngữ là nguồn gốc của thứ sức mạnh mà mỗi khi cô kể chuyện về những người có thể phi thiên độn địa, một đấm phá vỡ núi sông ư?!
Cháu thích những câu chuyện đó lắm."
" Không hẳn, còn có nhiều loại nữa. Nhưng những từ ngữ là những thứ mạnh
mẽ nhất. Giờ thì ngủ đi nhóc. Và khi nhóc đến trường, nhớ đừng kể cho ai những câu chuyện mà cô kể cho cháu."
Trần Ngọc Lâm choàng chăn lên cười:
" Cháu biết rồi. Chúc cô ngủ ngon."
Mộ Dung Nguyệt đứng dậy, đi ra cửa, ngoái đầu lại:
" Ngủ ngon, nhóc con."
Mộ Dung Nguyệt cầm cuốn sách, cuốn sách từ từ hóa thành bột đen. Nàng đi
ra ngoài tựa vào thành lan can, nhìn xuyên qua chốn đô thị phồn hoa của
năm 2047 phía dưới, nàng nhìn thấu qua đến một bãi nghĩa trang, nơi đó
lẳng lặng nằm ba ngôi mộ.
Nàng nhớ lại nửa năm về trước, lần đầu
nàng gặp Trần Ngọc Lâm. Khi đó mẹ của hắn đang van cầu nàng hãy nhận
nuôi đứa bé này trước khi bị biến thành bột vụn, đi theo cha của hắn. Mộ Dung Nguyệt thở dài lắc đầu:
"Đứa bé khốn khổ!!!!"
Trần
Ngọc Lâm đang từ từ chìm vào giấc ngủ, chợt hắn mở to đôi mắt đỏ rực màu máu của mình, đôi mắt này nhìn thấu màn đêm, nhìn vào trên bức tường.
Trên bức tường treo một cái đầu của một con cá sấu, dài khoảng 3 mét,
nhồi bông.
Lúc này, hắn thấy cái đầu con cá sấu đó đang há ra,
ngáp dài một cái chẹp miệng vài lần rồi lại trở lại thành một cái đầu
nhồi bông. Rồi Trần Ngọc Lâm cũng ngáp một cái, quay người vào tường
chìm vào giấc ngủ. Hắn đã được cô Nguyệt nói rằng chuyện này là hoàn
toàn bình thường.
~~~~~~
"Oáppp...."
Trần Ngọc Lâm
ngáp dài một cái. Hình như là hắn lại ngủ quên mất lại ngủ quên trên xe
buýt. Chuyện này thi thoảng cũng xảy ra. Không biết hắn có nói mơ gì
không nữa.
Nếu có, đó là siêu xấu hổ. Vụ này sẽ theo hắn suốt những năm cấp 3 mất.
Hôm nay, cả lớp hắn đi tham quan một địa điểm khá nổi tiếng, rừng Cúc
Phương. Tương đối đặc biệt là lần này là tham quan ba ngày, hai đêm.
Đương nhiên là có giáo viên quản lý. Và khi nói giáo viên, có nghĩa là
rất nhiều giáo viên. Ba ngày hai đêm mà lại. Không quản lý thì đám học
sinh thể nào cũng có đứa đi hai về ba.
Dụi dụi mắt, hắn nhìn
quanh quẩn xung quanh. Lúc này mấy đứa ngồi cạnh hắn đang cười hì hì
chia sẻ với nhau mấy bức ảnh chụp mà hắn dự đoán là ảnh hắn ngủ há hốc
mồm nước dãi lòng thòng ra. Xem chừng lát nữa lại tốn một chút tiền để
mời mấy đứa này dăm ba ly nước ngọt và hi vọng tụi nó xóa dùm mấy bức
ảnh đi.
Trần Ngọc Lâm nhìn ra cửa sổ, nghĩ lại về giấc mơ, cảm
giác thật xa vời. Hắn không nhớ hắn từng được cô Nguyệt kể cho những câu chuyện đó, càng không nhớ cô nguyệt từng phun phì phì ra vài làn khói
phát sáng trong khi kể chuyện, cũng như không nhớ được rằng ở nhà hắn có cái đầu nhồi bông của con cá sấu nào.
Sự thực là, kí ức của hắn
về hồi còn bé rất mơ hồ. Cách đây tầm chín mười năm gì đó, một vụ tai
nạn xảy ra, và thế là hắn chỉ còn lại một mình. Trong lúc hắn còn đang
mơ màng, điều trị cái gọi là sang chấn hậu chấn thương thì cô Nguyệt đến với giấy ủy thác và nhận nuôi hắn.
Cũng có thể là do phải chịu tai nạn kiểu đó, thành ra Trần Ngọc Lâm trí nhớ về năm đó không được tốt cho lắm.