"Anh không sợ!" Nghe thấy lời này của Tiếu Bảo Bối giống như đang đứng ở góc độ của anh mà suy nghĩ cho anh, trong mắt Diêm Soái liền lóe lên
vui vẻ.
Nhưng rất nhanh, vui mừng trong mắt anh nháy mắt liền trở thành thất vọng.
Bởi vì Tiếu Bảo Bối nói cho anh: "Anh không sợ tôi sợ! Đến lúc đó bọn họ nói tối không biết giữ gìn, có lỗi với Kiều Trác Phàm thì làm sao giờ?" Khi nói đến ba chữ "Kiều Trác Phàm" kia, hai tay thả hai bên đùi Tiếu
Bảo Bối không tự giác nắm chặt lại.
Đúng vậy, cô không thể để Kiều Trác Phàm hiểu lầm được!
Hiện tại anh đã đưa thỏa thuận ly hôn cho cô, nếu anh lại hiểu lầm cô
nưa, vậy đời này chẳng phải thật sự đến cả mặt mũi cũng không gặp được
hay sao?
Hơn nưa, lúc này cô thật sự không thể lưu lại Diêm Soái!
Ngoại trừ sợ người khác sẽ hiểu lầm bọn họ ra, Tiếu Bảo Bối càng muốn
nhân lúc cha không ở nhà mà lén ra ngoài hiệu thuốc mua chút đồ.
Nếu Diêm Soái ở trong này thì cũng chỉ gây trở ngại cho cô thôi!
"Bảo Bối, em cũng thật tuyệt tình!" Nghe thấy một hồi lời nói của Tiếu
Bảo Bối, trên mặt Diêm Soái liền hiện lên sự thất vọng. Vấn đề là, Diêm
Soái anh lại vẫn quyết một lòng với người phụ nữ tuyệt tình này, đây mới là việc khiến Diêm Soái đau đầu.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt cô cũng không phải thật sự khỏe, Diêm Soái chỉ có thể nói: "Được, em đa nói như vậy thì anh trước sẽ không vào! Nhưng nếu vẫn có chút nào không thoải mái liền gọi điện nói cho anh một tiếng.
Tuy anh không hiểu y lý nưng ít nhất anh cũng sẽ đưa em đến bệnh viện
trong thời gian ngắn nhất!"
Diêm Soái nói một hồi cuối cũng cũng khiến trên mặt Tiếu Bảo Bối lộ ra nụ cười.
Tuy không biết có phải xuất phát từ tấm lòng thật hay không nhưng Diêm
Soái rốt cuộc nhìn thấy cũng thoải mái trong lòng một chút. Sau đó anh
liền theo như lời anh nói, lái ô tô