Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 505: Chương 176.2


trướctiếp

Tuy anh cũng không phải thích ăn lắm nhưng mỗi lần thấy cũng nhịn không được muốn thử vài miếng.

Giống như mỗi lần nhìn thấy người khác ăn đá bào, bạn cũng sẽ nghĩ muốn được thử một miếng...

Cho nên khi nãy sau khi tham gia buổi tụ họp của đoàn xã trong trường xong, vừa nhìn thấy dưa vàng trong tủ lạnh anh liền nhịn không được nữa.

Hơn nữa còn bị Đàm Duật bắt gặp!

Đàm Tam lúc này cũng có chút sợ hãi bị đánh.

Nhưng anh phát hiện, dường như Đàm Duật có chuyện gì đó không muốn người khác biết.

Nếu không thì khi nãy rõ ràng anh đã phát hiện anh ăn vụng dưa của mình, thế nhưng không thèm để ý?

Nếu dựa theo tính tình trước kia của Đàm Duật thì chắc chắn không đánh đến mặt mũi anh bầm dật thì không tha.

Lúc này, Đàm Tiểu Tam biết bản thân gặp may thì nên dừng lại.

Nhưng lòng hiếu kỳ giống như móng vuốt của mèo con vậy, cứ gãi gãi trong lòng anh!

Khiến cho Đàm Tiểu Tam hoàn toàn không kìm nén được.

Vì thế Đàm Tiểu Tam lại cắn thêm vài miếng dưa vàng, sau khi vứt phần vỏ còn thừa vào thùng rác liền bước nhanh đến bắt kịp Duật Tiểu Gia.

"Anh, anh có chuyện gì sao?"

"Anh không có việc gì, buồn ngủ thôi! Thằng nhóc thối này, đi theo anh làm cái gì?" Đàm Duật có chút không kiên nhẫn.

"Em chỉ cảm thấy trông anh có vẻ có tâm sự thôi!" Đàm Tiểu Tam phô ra gương mặt tươi cười, tiếp tục không biết xấu hổ tiến đến gần hơn.

"Anh có tâm sự thì liên quan cái rắm gì tới mày?" Duật Tiểu Gia nghĩ đến việc miếng dưa vàng của mình đã rơi vào trong miệng con hàng này, vừa nghĩ liền muốn đánh cậu chàng. Nhưng tên nhóc thối này vẫn đến gần anh, đây không phải không có việc gì liền muốn kiếm chuyện sao?

"Anh, có tâm sự gì anh có thể nói ra nha! Có thể anh không biết, ở trường em được xưng là thiên sứ nhỏ hóa giải ưu phiền đấy! Anh nhanh nói với em đi, em nhất định sẽ giúp anh tiêu tan nỗi buồn!"

Đàm Tiểu Tam vẫn không buông tha mà lải nhải đằng sau Đàm Duật.

Lúc này Đàm Duật người ta cũng đã vào phòng ngủ, thế nhưng anh vẫn dán đằng sau đi vào cùng.

"Thiên sứ? Anh thấy không khác thiên c*t là mấy! Cút ngay..." Đàm Duật bị cậu chàng quấn lấy đến nổi lửa. Nhưng nếu vào lúc này mà đánh nhau thì khẳng định sẽ đánh thức Cố Niệm Hề.

Đánh thức Cố Niệm Hề cũng không sao, mấu chốt là lúc này Đàm thiếu còn ở nhà.

Nếu để ông phát hiện hai anh em này ở nhà còn không hòa thuận như vậy, đến lúc đó Đàm Duật liền phải ăn đánh.

Cho nên Duật Tiểu Gia đang kìm nén bực tức vẫn quyết định sáng sớm mai lại tính sổ với thằng nhóc thối này sau!

Ngay tại lúc Duật Tiểu Gia nghiêm mặt muốn đuổi tên nhóc thối thường xuyên khiêu chiến điểm mấu chốt của sự nhẫn nại của anh đi thì lại bị cậu chàng phát hiện một vấn đề: "Không đúng nha anh trai, sao miệng của anh lại sưng thành hình dạng này?"

"Ừ?" Đàm Duật bị hỏi vấn đề này vốn lúc đầu sửng sốt. Nhưng ngay sau đó anh lại vội vàng che kín miệng mình.

Mà Đàm tam vừa nhìn thấy động tác của anh, vừa kinh ngạc vừa sủng sốt: "Anh, có phải anh ăn phải cái gì có độc không?"

Khi nãy ở dưới đại sảnh dưới tầng ánh sáng có chút kém nên Đàm Tiểu Tam nhìn không rõ.

Nhưng ở phòng của Đàm Duật thì ánh đèn thật sự vô cùng đẩy đủ. Không những Đàm Tiểu Tam thấy được vết sưng đổ trên môi Đàm Duật, anh còn thấy được vẻ mặt kinh ngạc khi bị anh phát hiện ra khi nãy.

"Không phải!" Đàm Duật liên tục nhắc nhở bản thân: Bình tĩnh! Bình tĩnh mới là tính mạng của mày! Ngàn vạn lần đừng để thằng nhóc


trướctiếp