Thực sự Kiều Trác Phàm lo lắng rất nhiều
thứ, nhưng mà nhìn bộ dạng gật đầu như giã tỏi của Tiếu Bảo Bối, cuối
cùng anh vẫn thỏa hiệp với cô.
“Kiều Trác Phàm, anh tốt quá!” Bỏ
lại những lời này, Tiếu Bảo Bối vội vàng chạy về phía quầy bán đậu hũ
thúi, “Ông chủ, cho cháu một phầu đậu hũ thúi!”
Cách đó không xa, vang lên giọng nói dịu dàng của Tiếu Bảo Bối.
Mà Kiều Trác Phàm thì vẫn nhìn chằm chằm vào quầy chao với người đến người đi tấp nập, trong mắt vẫn còn chút ghét bỏ!
Nhưng mà Tiếu Bảo Bối thì đã cầm lấy hũ đậu hũ thúi hoắc kia, khuôn mặt của
cô đang phùng mang trợn má lên, hiển nhiên là mới vừa rồi không biết cô
đã nhét bao nhiêu miếng đậu hũ vào trong miệng rồi, đang nhai rất hăng
say.
Mà Kiều Trác Phàm nhìn khuôn mặt tròn trịa kia của cô, chỉ có thể bất đắc dĩ móc một sấp tiền ra, đưa cho chủ quán đậu hũ thúi.
“Chuyện này...” Chủ quán nhìn chằm chằm vào một sấp tiền lớn đột nhiên xuất
hiện ở trước mặt, bày tỏ sự vô lực. Mặc dù đã gặp được những vị khách xa xỉ, nhưng mà chưa từng gặp người nào xa xỉ như vậy.
Cô gái nhỏ
kia vừa rồi chỉ kêu mấy miếng đậu hũ thúi, nhưng mà người đàn ông này
lại đưa cho ông số tiền còn nhiều hơn số tiền ông kiếm trong một năm.
Bây giờ, chủ quán cũng không biết làm sao.
Mà Kiều Trác Phàm nhìn bộ dạng có chút do dự của ông ta, lập tức lẩm bẩm: “Chẳng lẽ còn không đủ?” Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.
Nói xong anh lại móc vì tiền của mình ra lấy một xấp nữa, lại một lần nữa
kín đáo đưa cho vị chủ quán này: “Nhiều tiền mặt như vậy rồi, nếu nhiều
hơn thì không còn nữa!”
“Kiều Trác Phàm, nhanh lên đi chứ!” Đầu kia, Tiếu Bảo Bối còn đang hối thúc.
Lần này Kiều đại thiếu không còn tâm tư đâu mà hỏi thiếu bao nhiêu nữa, mà
trực tiếp bỏ lại một cái danh thiếp, rồi nói với chủ quán: “Nếu như vẫn
không đủ, trực tiếp tới địa chỉ ở trên này tìm tôi là được!” Sau khi bỏ
lại những lời này, Kiều đại gia nghênh ngang đuổi theo Tiếu Bảo Bối.
Bỏ lại chủ quán đang sững sờ tại chỗ với hai sấp tiền ở trên tay.
- - Đường phân cách - - Die^n dan & le^ê quy/y do^nn .
“Kiều Trác Phàm, cái này thực sự ăn rất ngon. Anh có muốn nếm một miếng nhỏ
không, chỉ một miếng nhỏ thôi mà!” Thực ra bây giờ Tiếu Bảo Bối lại vừa
muốn chia sẻ mùi vị tuyệt với của món đậu hũ thúi này với Kiều Trác Phàm lại vừa lo lắng dạ dày của anh sẽ không chịu nổi.
Nhưng mà khi cô vừa đưa miếng đậu hủ này tới trước mặt anh thì vẻ mặt anh lại đầy sự ghét bỏ: “Em ăn đi, thúi chết được!”
Kiều Trác Phàm thề, tối nay trở về nhất định phải kêu Tiếu Bảo Bối đánh răng, hơn nữa phải đánh mười lần mới được!
“Điều này chỉ có thể xem như anh không có lộc ăn. Mấy miếng cuối cùng này, em sẽ ăn hết!” Tiếu Bảo Bối hừ hừ, sau đó cầm lấy miếng đậu hủ mà vừa rồi
Kiều Trác Phàm khinh khỉnh bỏ vào trong miệng của mình.
Lập tức cái miễng nhỏ của cô lại chóp chép nhìn vô cùng vui vẻ!
Nhưng mà khi đi ngang qua cửa hàng bán quần áo nam có tên là ‘MG’ thì Tiếu Bảo Bối dừng bước lại.
Vốn đang ăn rất vui vẻ, cái đầu nhỏ của cô ngúc ngoắc, lúc này trong lòng có chút không được thoải mái.
Đây cũng là do khi đi ngang qua chỗ này cô liền nhớ tới ngày hôm đó khi mà
cô và Kiều Trác Phàm trở mặt, lúc đó cô chạy tới chỗ này, đi quanh quẩn ở trước cửa của cửa hàng này, còn khiến cho nhân viên ở cửa hàng này cầm
chổi xua đuổi đi.
Nghĩ tới bộ dạng hung thần ác sát của nhân viên kia, Tiếu Bảo Bối khẽ bĩu môi một cái.
Mà Kiều Trác Phàm đi được mấy bước, mới ý thức được cô nhóc này đang tụt
lùi ở phía sau không đi theo. Anh cũng chỉ có thể dừng bước lại, đi tới
bên cạnh.
“Cục cưng, bị làm sao vậy?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn
đang ỉu xìu của cô, Kiều Trác Phàm có chút lo lắng không biết làm sao.
Die^n dan & le^ê quy/y do^nn .
“Có chỗ nào không khỏe hả? Anh đã nói với em rồi, đừng ăn cái gì thúi thúi kia, nhưng mà em vẫn
nhất định không chịu nghe lời! Bây giờ thì tốt rồi, bụng bị đau rồi đúng không?”
Kiều Trác Phàm vừa nói những lời này, thì tay cũng định cướp đi hũ đậu hũ thúi ở trên tay của Tiếu Bảo Bối.
Hiển nhiên anh đã hiểu lầm vẻ mặt buồn bực kia của Tiếu Bảo Bối là do thứ không hợp vệ sinh này dẫn tới.
Nhưng mà khi anh định đưa tay ra cầm lẫy hũ đậu hũ thúi đi, thì Tiếu Bảo Bối
vội vàng giơ tay ra, giữ chặt lấy hũ đậu hũ thúi của mình.
“Kiều Trác Phàm, đừng cướp đồ ăn của em! Anh muốn ăn thì tự đi mua đi...”
“Em là đồ không có lương tâm, anh lo lắng em ăn thứ này sẽ bị đau bụng! Mau đưa nó cho anh...”
“Không đưa...” Hai người ở trước cửa hàng bán quần áo ‘MG’ bắt đầu tranh cãi ầm lên.
Mà ngay lúc này, nhân viên bên trong cửa hàng cũng nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài vội vàng đi ra.
Thật không may người này lại chính là người mà lần trước đã cầm cây chổi
đuổi Tiếu Bảo Bối đi. “Các người đang làm gì ở chỗ này?” Mới đầu giọng
nói của người này không thân thiện chút nào. Nhất là khi nhìn thấy hũ
đậu hũ thúi mà hai người này đang tranh giành, sắc mặt của cô ta càng tệ hơn.
Nếu như thứ kia bị đổ xuống ở đây, thì đoán chừng hôm nay
doanh số của cửa hàng của bọn họ lại bị giảm đi. Mà bởi vì như vậy đơn
hàng của cô ta sẽ không có. dfien ddn lie qiu doon Tiền hoa hồng tháng
này cũng sẽ ít đi.
Chỉ nghĩ tới điều này thôi cô ta đã cảm thấy rất đau đầu rồi.
Vừa lúc đi ra tới cửa nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt đẹp trai của Kiều Trác
Phàm, trong nháy mắt vẻ mặt khó chịu của cô ta liền biến mất không thấy
tăm hơi đâu.
Thành thật mà nói, lần đầu tiên cô ta nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy.
Hơn nữa, người đàn ông này cũng rất cao to, khí chất cũng không tệ, quả
thật là so với những ngôi sao Hàn Quốc còn đẹp hơn nhiều.
Mà người như vậy cũng chính là bạch mã hoàng tử trong mộng của cô ta.
Vốn đang vô cùng chán ghét hai người này, trong nháy mắt trong mắt của cô ta hiện lên vẻ si mê đối với người đàn ông.
Còn Kiều Trác Phàm ở bên này, căn bản không ý thức được người phụ nữ kia
đang nhìn cái gì. Bởi vì tất cả sự chú ý của anh đều tập trung ở trên
người của Tiếu Bảo Bối. Hơn nữa anh còn đang suy nghĩ xem làm sao để
Tiếu Bảo Bối đồng ý bỏ đi hũ đậu hũ thúi kia!
Nhưng mà ngay khi
Kiều Trác Phàm đang vẫn còn suy tư về vấn đều này thì Tiếu Bảo Bối lại
đột nhiên buông lỏng hũ đậu hũ thối vốn đang nắm chặt ở trong tay, sau
đó vội vàng trốn ở sau lưng của Kiều Trác Phàm, đôi bàn tay nhỏ bé của
cô cũng níu chặt lấy vạt áo của Kiều Trác Phàm.
“Sao thế?” Kiều
Trác Phàm phát hiện ra Tiếu Bảo Bối trốn ở sau lưng anh, tuyệt đối không chỉ đơn giản là xấu hổ không thôi, bởi vì thậm chí anh còn cảm thấy bàn tay nhỏ bé của cô dường như còn đang run rẩy.
“Kiều Trác Phàm,
cô ta rất đáng sợ!” Mặc dù đã qua một thời gian rồi, nhưng mà những
người hung dữ với cô thì cô lại luôn có ấn tượng rất sâu sắc.
Nhìn cô ta lao ra như vậy, cô lại lo lắng có khi nào cô ta lại cầm cây chổi rồi xua đuổi cô đi giống như lần trước không?
“Đáng sợ?” Kiều Trác Phàm nghe được những lời này của Tiếu Bảo Bối thì có
chút khó hiểu. Sau đó anh không thể ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ bán
hàng của cửa hàng quần áo ở trước mặt. dfien ddn lie qiu doon
Sau đó người phụ nữ kia thấy Kiều Trác Phàm đang nhìn mình thì vội vàng vén mái tóc, khiến cho mình trở nên đáng yêu và xinh đẹp hơn một chút.
Nhưng mà cô ta lại không hề biết rằng, những hành động của cô ta khi lọt vào
mắt của Kiều đại thiếu thì trở thành bộ dạng... Õng ẹo làm dáng.
Đối với loại phụ nữ như vậy, Kiều đại thiếu đã nhìn thấy không ít rồi.