Mị lực của Vệ Hằng là không thể nghi ngờ, đây vẫn là
lần đầu tiên Nhiễm Diên nói chuyện với một người nam nhân vui vẻ sảng
khoái đến vậy, nghe y giảng giải về phong thái cảnh sắc núi non sông
nước của các quốc gia, không khỏi có chút mong đợi được trải nghiệm.
"Thế nhân luôn nói Sở quốc là nơi man di, nghe đến lời của Thái tử, tựa hồ lại là tán dương?"
Nước Sở từ lâu đã lệch khỏi quỹ đạo của Trung Nguyên, năm đó khi Chu Thiên
tử phân phong lập quốc, chỗ đó đều là dã nhân chưa khai hoá, thời gian
trôi qua, đến nay Sở quốc lại trở thành cường quốc, chưa từng chịu nhiều lễ nghĩa ước thúc, Sở Tử cũng là người đầu tiên có gan xưng Vương.
Suy nghĩ của Nhiễm Diên không câu nệ khuôn sáo, cho nên thái độ của nàng
đối với Sở quốc là khâm phục, có điều những người khác có thể không cho
là như vậy, ngay cả Quý Thịnh lúc nói đến Sở quốc, cũng đều mang thái độ khinh thường miệt thị.
"Lời nói cũng không bày tỏ hết được sự
tán thưởng, Sở Tử trị quốc có câu, đảo man di ngày xưa hiện nay còn
cường thịnh hơn so với các tiểu quốc ở Trung Nguyên, không quá mấy năm,
tất yếu sẽ xâm nhập vào Trung Nguyên."
Điểm này, Nhiễm Diên hiển
nhiên đồng ý, hiện tại Sở quốc vốn đã cường thịnh, đối với Trung Nguyên
như nước với lửa, cả hai bên đều chướng mắt nhau, qua mấy năm nữa khẳng
định là sẽ bốc lên chiến hoả."
"Nghe nói Vân Mộng Trạch của Sở
cực kỳ đẹp, đáng tiếc thân ta tại Yến Cung, nếu không thật muốn được đi
ngắm nhìn vẻ bao la hùng vĩ ấy....."
Vệ Hằng nghiêng đầu trông
lại, nữ tử đứng ở ven hồ có dung tư nghiên lệ tuyệt mỹ nhất thế gian,
làn gió ôn nhuận phất tới, làm mấy sợi tóc rủ xuống trán nàng tung bay,
một đôi mắt đẹp trong suốt như nước hồ thu nhu hoà, lại lộ ra tia bi
thương khiến người thương tiếc.
"Phu nhân...."
"Ân? Thái tử gọi ta?"
Nhiễm Diên đột nhiên quay đầu, ngón tay mảnh dài vén lên tóc đen bên má, lông mày khẽ nhếch, không cười nhưng lại như cười.
Đối diện với đôi mắt sáng ngời quá mức như thế, khiến Vệ Hằng có một loại cảm giác choáng váng kỳ lạ.
Thời điểm Quý Thịnh tới quả thực không tốt, từ phía xa xa chỉ thấy ven hồ có tuấn nam mỹ nữ đang nhìn nhau, đẹp đôi tựa tranh vẽ, hắn rất ít khi
thấy Nhiễm Diên có thể cười nhẹ nhàng vui vẻ đến như vậy, bất luận là
trước đây hay vẫn là hiện tại, nàng luôn đem bản thân che dấu quá sâu.
Mà hắn, có lẽ chỉ là người xấu chiếm đoạt nàng mà thôi.
Hành lang bên hồ gió thổi đưa hương, đem vương bào huyền điểu của hắn thổi
rung động, tiếng ngọc bội leng keng, Quý Thịnh chưa bao giờ có một khắc
nào cảm thấy thất bại như hiện tại, nơi mềm mại nhất trong lòng dành cho nữ nhân kia, giờ đang bị chua xót cùng không cam lòng ăn mòn, cho dù
năm đó Nhiễm Diên liên kết với Trọng Tuyên vu hãm hắn, cũng không khiến
hắn cảm thấy mất mát như lúc này.
Bởi vì nữ nhân hắn yêu thích sao có thể là hạng người bình thường, dù cho nàng có muốn giết hắn, hắn cũng vui vẻ chịu đựng.
"Đại Vương, Phu nhân qua đây."
Cung nhân bên người đúng lúc nhắc nhở một câu, Quý Thịnh bừng tỉnh chặt đứt
suy nghĩ nhìn mỹ nhân dã lệ đang đi tới, phong tư yểu điệu diễm dật, váy dài hoa lệ bay theo làn gió, trong mắt đẹp quang hoa lưu chuyển, lại
không giấu được nét xa cách nhàn nhạt nơi đáy mắt.
"Đại Vương." Vệ Hằng đứng ở bên cạnh Nhiễm Diên đạm nhiên hành lễ.
Thần sắc Quý Thịnh thong dong phất tay, biểu tình tuỳ ý lại hiển lộ uy nghi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào vị hảo hữu lâu năm này, trong không khí sinh ra một cỗ áp lực vô hình, làm Vệ Hằng ở đối diện giật mình.
"Tử Hằng không cần đa lễ, không biết vườn ngự uyển này của Bổn Vương có thể so sánh được với lang lâm Vệ quốc chăng?"
Hắn vừa nói, vừa đi đến trước mặt Nhiễm Diên, đại chưởng dưới tay áo rộng
trực tiếp cầm lấy tay nhỏ của nàng chơi đùa thưởng thức ở trong lòng bàn tay, hơi hơi tăng thêm lực đạo, vô cớ làm Nhiễm Diên ăn đau, nàng đột
nhiên ngước mắt nhìn về Quý Thịnh, chỉ thấy môi mỏng tuấn mỹ chứa ý cười lạnh lùng âm lệ.
Nhiễm Diên có chút khó hiểu, không biết là ai chọc phải tên biến thái này, tay nàng cũng sắp bị hắn bóp nát rồi!
"Vệ cung tất nhiên là không bì kịp với sự rộng lớn của Yến cung....."
"Đại, Đại Vương! Nơi này gió lớn, chúng ta vẫn nên nhanh chóng hồi Trường Hoa Điện thì hơn!"
Thật sự là đau không chịu nổi, Nhiễm Diên bức thiết phải đánh gãy lời nói
của Vệ Hằng, đôi mắt nhỏ tội nghiệp vừa tức lại sợ nhìn Quý Thịnh, sợ
hắn nếu tiếp tục dùng thêm một phần lực nữa, thì tay nàng sẽ bị phế mất.
Quý Thịnh không chút để ý cười cười, mục ưng thâm thuý tràn ngập ôn nhu,
làm trò đem Nhiễm Diên ôm vào lồng ngực, thân hình cao lớn cơ hồ đem
nàng bé nhỏ che đậy.
"Thái tử khó có dịp được nhập Yến cung, A Diên không muốn ở lại bồi sao?"
Tư thế hai người quá mức thân cận làm Vệ Hằng trố mắt, chỉ có điều y không hề hay biết dưới động tác thân mật này cất giấu bao nhiêu phong ba, may mà Nhiễm Diên thông tuệ, đối với tính khí thay đổi thất thường của Quý
Thịnh nàng ít nhiều có thể đoán được vài phần.
Thằng nhãi này hiển nhiên là ghen tị a!
"Khụ khụ, thiếp bỗng nhiên cảm thấy thân thể có chút không khoẻ, vẫn nên trở về cung đi thôi."
Nhiễm Diên cười miễn cưỡng, ngọc dung nghiên lệ lộ ra chút sắc trắng bệch,
nếu cứ tiếp tục ở đây, sợ rằng không chỉ tay nàng muốn đứt, đến eo nàng
cũng mau bị hắn véo nát.....Tê ~ đau!
Vệ Hằng kinh ngạc nhìn mắt
Nhiễm Diên bỗng chốc phiếm hồng, hơi nước mê mang mờ mịt, chỉ cảm thấy
trái tim nảy lên một cỗ chua xót, ấn đường ôn nhã hơi nhíu lại, hướng
Quý Thịnh khom người hành lễ nói: "Nếu Phu nhân không khoẻ, Đại Vương
vẫn nên đưa Phu nhân hồi cung, Hằng cũng đến lúc phải rời đi."
"Nếu vậy, lần này liền chậm trễ Tử Hằng."(??)
Trong lời nói của hắn uy áp càng sâu, nặng nề cười, ở trong ánh mắt trong
sáng của Vệ Hằng, đem Nhiễm Diên chặn ngang bế lên, mang theo một đoàn
cung nhân hầu hạ mênh mông cuồn cuộn rời khỏi.
Vệ Hằng đứng ở
hành lang Ngọc Lập cung, thật lâu vẫn giật mình đứng ở chỗ cũ, trong gió còn truyền đến tiếng nói buồn bực của Nhiễm Diên, lộ ra vài phần ý cười bất đắc dĩ, theo sau đó là tiếng Quý Thịnh rống giận, giống như thú lọt hố.
"Ai! Ngươi lại phát điên cái gì....."
"Câm miệng!"
Không biết vì sao, Vệ Hằng bỗng nhiên muốn bật cười, hắn vẫn là lần đầu tiên
nghe thấy Quý Thịnh thất thố rống giận như thế, vị Yến Vương vẫn luôn
biết khống chế bản thân này, tựa hồ không còn máu lạnh giống như trước
kia.