Phía sau ánh chiều tà le lói là màn đêm đang lặng lẽ kéo đến.
Ánh đèn đường ở khu vực ngoại thành trước nay luôn mờ mờ không rõ, lúc này
anh nghiêng đầu nhìn cô, ngũ quan như ẩn như hiện trong không gian tranh sáng tranh tối, chỉ có đôi mắt ấy vẫn lóe sáng, rất rõ ràng.
Kiều Nhân nhìn chằm chằm đôi mắt kia, đáp một tiếng.
Đẹp thì đúng là đẹp, có điều... "Anh không phải là anh giai nhỏ mà?"
Chỉ dựa vào tuổi tác thì vẫn có thể miễn cưỡng xếp Kỷ Hàn Thanh vào nhóm
đó, nhưng nếu xét cả vai vế thì anh cách xa ba chữ "anh giai nhỏ" hơn
mười vạn tám nghìn dặm.
Kiều Nhân mở album ảnh trong điện thoại ra, tiện tay ấn vào một tấm hình đưa tới: "Kiểu này mới là anh giai nhỏ."
Ánh sáng bên trong xe hơi mờ, tuy độ sáng của màn hình điện thoại đã được
tự động điều chỉnh về mức tối nhất nhưng liếc nhìn sang vẫn cảm thấy có
chút chói mắt.
Kỷ Hàn Thanh theo bản năng nheo mắt, sau đó khi nhìn rõ người trong hình càng cảm thấy chói mắt hơn.
Anh có ấn tượng với người này.
Hiện tại wechat của Kiều Nhân đang để ảnh đại diện của anh ta, đổi qua đổi
lại mấy lần, có điều lần nào cũng chỉ là đổi từ một tấm ảnh này thành
một tấm ảnh khác, từ kiểu nhắm mắt sang kiểu mở mắt.
Có thể thấy, cô đặc biệt chấp niệm với người đàn ông này.
Kỷ Hàn Thanh nắm chặt tay cô sau đó kéo xuống, tay Kiều Nhân và cả điện
thoại đều bị giam ở trên ghế, anh nhẹ nhàng hừ một tiếng:
"Đừng có nhắc đến hắn trước mặt anh."
Nghe anh nói vậy, đột nhiên Kiều Nhân thấy hứng thú, hai mắt sáng lên: "Anh biết anh ta à?"
"Không quen biết."
Kiều Nhân nhất thời thất vọng, cô vốn nghĩ, nếu như Kỷ Hàn Thanh biết, nói
không chừng còn có thể xin chữ ký giúp cô... Kiều Nhân hít mấy hơi liên
tiếp, giọng điệu cũng trở nên uể oải:
"Ngày trước em làm ở tạp
chí giải trí, luôn muốn đi phỏng vấn anh ta một lần, đáng tiếc vẫn chưa
tìm được thời cơ thích hợp, em sẽ không phải ở đây xem ảnh."
Kỷ Hàn Thanh: "Ha ha." (Tự dưng tưởng tượng ra điệu cười nhạt của chú Kỷ thấy buồn cười =))))))))
Còn muốn tìm thời cơ thích hợp?
Cô nằm mơ đi.
Kiều Nhân nói chuyện cũng biết dùng đầu óc, biết nhắc tới người đàn ông khác là không được, đặc biệt là lúc ở bên cạnh người đàn ông đang là bạn
trai đương nhiệm của mình. Cô thấy tốt nhất là nên chuyển đề tài:
"Thật ra em cũng không phải đặc biệt thích anh ta."
Nhưng dáng người đẹp thì từ trước đến nay luôn dễ lấy được hảo cảm của người
khác, huống hồ người được xem là một nửa thần tượng của Kiều Nhân này
còn chưa từng có scandal nào, là một người nổi tiếng có nhân cách tốt
đối với giới phóng viên bọn họ.
Có điều những câu này không thể
nói trước mặt Kỷ Hàn Thanh được, sau khi lảm nhảm mấy câu, Kiều Nhân thu lại điện thoại thuận tiện xóa ảnh của anh giai nhỏ kia đi.
Để tỏ rõ thành ý của mình, cô trực tiếp xóa luôn album ảnh của thần tượng đó, cũng không chớp mắt cái nào mà xóa luôn:
"Em xóa hết rồi."
Dù sao cô cũng đã sao lưu lại rồi, giữ trong máy tính mấy trăm cái ảnh.
Kiều Nhân thầm khen mình thật cơ trí, vừa muốn thu lại điện thoại đang đưa
cho Kỷ Hàn Thanh xem thành quả, liền nghe thấy anh nhẹ nhàng cười một
cái, "Trông anh không hào phóng như vậy sao?"
"..."
Kiều
Nhân còn chưa kịp phản ứng, mãi mấy giây sau, cô nhìn thấy trong tầm mắt Kỷ Hàn Thanh là màn hình điện thoại vừa tự động tắt đi mới phát hiện
ra.
Vội lấy lại điện thoại bật lên xem, trên màn hình khóa cũng
là hình ảnh nam thần tượng của cô, vừa nãy tâm tư cô bay bổng nên không
chú ý tới.
Kiều Nhân cúi đầu tiếp tục mở album ảnh ra, "Em lập tức đổi ngay."
Đổi xong hình nền rồi, Kiều Nhân đổi toàn bộ thành hình một con rồng, lúc
ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Hàn Thanh cuối cùng thấy khuôn mặt anh không còn
cảm xúc gì khác thường nữa.
Đâu chỉ là không hào phóng, quả thực là hẹp hòi muốn chết.
Kiều Nhân nhìn chằm chằm người đàn ông vừa khởi động xe lần nữa và chuyên
tâm lái xe, đang định thu hồi tầm mắt lại, khóe miệng anh hơi nhếch lên, nói: "Nếu hôm nay anh không rảnh thì em định quay về kiểu gì?"
"Thuê xe."
Nhận ra mình nói không đủ rõ ràng, Kiều Nhân lại bổ sung một câu: "Em định
lên mạng đặt xe... Có điều bên này hẻo lánh quá, xe riêng cũng không
nhiều."
App cũng mở ra rồi, tiền chuẩn bị xong hết, kết quả tìm mãi không có xe.
Ngón tay Kỷ Hàn Thanh hơi dùng sức nắm chặt tay lái, vì dùng sức nên khớp
xương hơi nổi lên, Kiều Nhân nhìn thấy mà không hiểu vì sao, mãi tới tận khi nghe thấy anh hỏi: "Xem tin tức chưa?"
"... chưa ạ."
Anh nâng mắt, liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Kiều Nhân lập tức mở app tin tức trong điện thoại ra, cô cũng không cần phải kéo xuống đã dễ dàng nhìn thấy tin tức mà Kỷ Hàn Thanh muốn cô xem.
Trên tiêu đề viết rất rõ ràng "Cô gái đêm khuya thuê xe, bị tài xế cướp
của giết người."
Ngón tay Kiều Nhân chuyển động, sau đó hơi run run mở ra những tin tức liên quan.
Hầu như đều là tin về sự cố thuê xe.
Nhẹ là cướp của, nặng thì mất luôn cả mạng. Kiều Nhân xem đến mức da đầu tê dại, tóc gáy dựng lên, cô nuốt nước bọt, đột nhiên vui mừng vì hôm nay
mình đã không gọi xe.
"Ở bộ phận của em có người đang chạy tin này đấy. Thứ hai em có thể hỏi cô ấy tình huống cụ thể một chút."
Kiều Nhân không nói lời nào.
Lúc xe dừng lại dưới đèn đỏ ở giao lộ, Kỷ Hàn Thanh quay đầu nhìn cô, thấy phản ứng của cô thì nở nụ cười: "Sợ à?"
Sợ thì khẳng định là sợ, tuy rằng cô có học Taekwondo mấy năm, nhưng lỡ
tội phạm có vũ khí, cô cũng chỉ có thể ngồi im chờ chết thôi.
"Lần sau gọi thẳng cho anh."
Kiều Nhân gật đầu, gật xong lại nghĩ đến một vấn đề: "Lỡ như anh không rảnh thì sao."
"Chỉ cần em nói sợ, anh đương nhiên sẽ rảnh."
Khóe miệng Kiều Nhân cong lên.
Đó là lúc anh có mặt ở Bắc Thành.
Nếu như đi công tác ở nơi khác, có khi hoa hiên vàng cũng nguội* cả rồi anh mới tới đón cô được.
(Hoa hiên vàng cũng nguội: là một cách nói của người Trung Quốc xuất phát từ thơ văn cổ, giải thích cụ thể ra thì khá dài dòng. Đại khái cũng giống
như khi người Việt Nam nói là "Chờ tới mùa quýt sang năm")
Kiều Nhân chớp mắt một cái, Kỷ Hàn Thanh liền hiểu cô muốn nói gì: "Nếu như anh không ở đây, có thể gọi người khác tới đón em."
"..."
Sao lúc nãy cô không nghĩ ra nhỉ.
Quả nhiên tình yêu khiến người ta mù quáng, phụ nữ đang yêu đều không có trí thông minh.
Kiều Nhân tự an ủi mình có lẽ người khác cũng giống như mình vậy, lại nhìn
thấy Kỷ Hàn Thanh nhếch môi, thấp giọng lờ mờ nói ra một chữ:
"Ngốc."
Kiều Nhân: "..."
Ngày hôm nay hiếm khi không tắc đường.
Lúc Kỷ Hàn Thanh dừng xe ở quán trà Vĩnh Hòa mới là bảy giờ bốn mươi phút,
màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, cuộc sống về đêm của người Bắc Thành
bắt đầu.
Kiều Nhân ở trong xe phiền muộn không muốn xuống, hết
sức kéo dài thời gian, tới tận tám giờ năm phút cô mới mang theo tâm
trạng đầy chờ mong gọi điện cho Tống nữ sĩ.
Điện thoại vừa kết nối, cô liền hỏi: "Mẹ, tám giờ rồi, mẹ đã ăn xong về nhà chưa?"
"Chờ con gái mà, dù có mười giờ tối mẹ cũng đợi được."
Được rồi, đúng là hoàn toàn không có đường trốn mà.
Kiều Nhân cúp điện thoại, bởi vì không biết Tống nữ sĩ tính toán điều gì,
lúc cô đi vào quán trà ngay cả mí mắt cũng cảm thấy căng thẳng.
Kỷ Hàn Thanh đi theo ngay sau cô vài bước chân, không nhanh không chậm.
Tiếng bước chân truyền vào tai cô, tần suất không lớn, âm thanh nhẹ nhàng.
Kiều Nhân đi mấy bước, thực sự không chịu được phải quay lại liếc nhìn
Kỷ Hàn Thanh: "Nếu không... Hay là anh đừng vào?"
Anh cúi đầu nhìn cô: "Tại sao?"
"Bên trong hình như đều là mấy cô bác ngang tuổi mẹ em, "Kiều Nhân há miệng nói liều, "Anh vào có vẻ không thích hợp."
Vừa dứt lời, đúng lúc không khéo, cửa phòng bao bên cạnh bị mở ra. Tống nữ sĩ mang theo phong thái xinh đẹp đứng ở ngay cửa.
"Bảo bối, rốt cục con tới rồi..."
Con gái đứng ngay trước mặt, Tống nữ sĩ không lập tức chú ý đến Kỷ Hàn
Thanh. Bà mở rộng cánh cửa ra, cười tươi như hoa hướng dương, tao nhã
lại mang theo mấy phần xảo quyệt: "Surprise!"
Mí mắt Kiều Nhân càng nháy mạnh hơn.
Cô nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra vẫn giống như đang nằm mơ. Không phải là
cảnh tượng trong mơ, mà là người đang đứng trước mặt cô chưa tới hai mét thật không thể tin nổi.
Kiều Nhân trợn tròn mắt, sau đó lại tiếp tục tròn mắt, khóe miệng cử động mấy lần mới nói được thành câu:
"Mẹ, mẹ gọi con đến đây..."
"Mẹ biết con thích Tiểu Hàn, ngay cả ảnh đại diện Weibo cũng dùng ảnh cậu
ấy. Hôm nay tình cờ gặp được, vì thế nên mẹ gọi con tới cho con niềm vui bất ngờ!"
Tống nữ sĩ rõ ràng cực kì hài lòng đối với kế hoạch của mình, giọng còn mang theo vẻ nhẹ nhàng không hợp với tuổi tác của mình.
Nhưng Kiều Nhân nghe xong không cảm thấy nhẹ nhàng chút nào, tầm mắt cô hơi
chếch sang bên trái. Còn chưa kịp rời đi liền nghe thấy anh "Ồ" một
tiếng lành lạnh.
Kiều Nhân nghĩ thầm, xong.
Người khác ít
nhất còn lén lút sau lưng bạn trai mình giở trò, lần này cô hay rồi,
ngay trước mặt bạn trai mình, quang minh chính đại biểu diễn một màn...
"hồng hạnh vượt tường".
SPOIL Chương 49:
"Hôm nay là thứ bảy, có cho em tiền làm thêm giờ không?"