Yến Thập Tam tỉ mỉ nhìn rễ
cây, chỉ thấy Kim Dực Tử có bảy đạo Lôi Ngân, tuy bảy đạo Lôi Ngân này
rất nhỏ, nhưng lại siết chặt, như muốn giết chết đi rễ cây vậy.
Vào lúc này, Yến Thập Tam mới hiểu lý do tại sao mà hắn gieo Kim Dực Tử,
trải qua suốt ngàn vạn năm nhưng lại không phát triển. Đó là bởi vì ngay vào thời điểm Kim Dực Tử phát triển, thì đều khiến cho vạn vật phải đố
kị, khiến cho lão tặc thiên giáng lôi kiếp xuống. Kim Dực Tử này đã được trăm vạn năm rồi, nó có tổng cộng bảy lần phát triển, và cũng đúng bảy
lần gặp phải lôi kiếp dẫn đến thất bại, nhưng cuối cùng thì Kim Dực Tử
vẫn còn sống, vào thời điểm mười vạn năm trước, đã sinh ra một cành mới!
Hiện tại, Yến Thập Tam đã hiểu tại sao mà Kim Dực Tử lại khiến cho người
khác phải thèm thuồng rồi, trải qua bảy lần ăn lôi kiếp của lão tặc
thiên thì nó cũng đã nhận ra được, nếu như nó muốn trở mình, thì cần uẩn dược lực, thu liễm lại, nếu không, thời cơ chưa đến, thì lại bị lão tặc thiên giáng lôi kiếp nữa.
Trải qua bảy lần lôi kiếp thì đã sinh
trưởng ra một cành Kim Dực Tử 15 vạn năm có được dược lực, mặc dù đã thu liễm lại, nhưng nó vẫn ngạo nghễ thiên hạ, không sợ bất kì gì cả, dù
sao thì nó cũng là một cây dược tổ lâu đời nhất mà. Cho dù không trở
thành tiên dược, nhưng vẫn là cực phẩm trong cực phẩm.
Yến Thập
Tam thì thầm với Kim Dực Tử nói:"Năm đó, ta gieo ngươi xuống, hôm nay di tích lại mở ra, tương lai sẽ có rất nhiều cường giả tới nơi này, chỉ sợ đến lúc đó, ngươi đã bị người khác mang đi rồi. Hiện tại, ta sẽ mang
ngươi đem đi, ta sẽ cho ngươi một chỗ an thân mà sinh trưởng."
Kim Dực Tử tựa như có thể nghe thấy những gì mà Yến Thập Tam nói, lá cây
rung sào sạt tỏ vẻ đồng ý. Dù sao thì nó cũng là một cây Dược Tổ, sớm đã có linh tính rồi.
Yến Thập Tam thấy Kim Dực Tử tỏ vẻ đồng ý thì hắn liền cẩn thận từng li từng tí mà đào gốc Kim Dực Tử lên, đem vào trong hộp.
Đào xong Kim Dực Tử, Yến Thập Tam nhìn về phía sương mù lộ ra nụ cười.
Đối với trận pháp trước mắt, Yến Thập Tam rất quen thuộc, cho dù là Lục Vô
Ông có tinh thông trận pháp thì cũng không bằng Yến Thập Tam. Cái trận
pháp này, không phải là thứ để che bảo vật gì cả, mà là do một vị Thiên
Tôn của Linh Lung Cổ Triều về sau bố trí xuống.
Linh Lung Cổ
Triều có một vị Thiên Tôn tinh thông trận pháp, có thể nói là vô địch
thiên hạ, vào lúc ấy, Yến Thập Tam đã hỏi vị Thiên Tôn này, rằng pháp
trận của hắn đã đạt tới cảnh giới gì rồi. Sau đó, vị Thiên Tôn này tiện
tay bẻ lấy ba nhánh cây, thi triển Huyền Thuật, ghim ba nhánh cây xuống
đất.
Vị Thiên Tôn này kiêu ngạo nói, chỉ bằng ba nhánh cây này,
hắn có thể biến khoảng cách 10 trượng thành trăm dặm, hơn nữa, nếu không có người nhổ ba nhánh cây này đi, thì đại trận này, ngàn vạn năm sau
vẫn còn nguyên. Lúc ấy, vị Thiên Tôn này còn tự tin, đắc ý giải thích
cho Yến Thập Tam về đại trận này.
Lúc đó, chỉ là trong lúc nhàm
chán nên kiếm chuyện để nói thôi, Yến Thập Tam cũng không quan tâm gì
mấy, đám người Linh Lung Cổ Triều cũng bơ luôn, ai lại ngờ được, trăm
ngàn vạn năm sau, chính hắn lại đi đến được nơi này, và bị dính vào cái
đại trận ấy!
Đoàn người Lục Vô Ông đi không nhanh cũng không
chậm, Lục Vô Ông thì đi phía trước để mở đường, trưởng lão và hộ pháp
thì phía sau. Trước mặt trưởng lão và hộ pháp chính là Cổ Tâm Minh, mặc
dù địa vị hắn không được cao lắm, nhưng so với Thang Nhàn thì vẫn cao
hơn, bất quá, Thang Nhàn là một người thông minh, hắn cứ bám sát đít Lục Vô Ông, Lục Vô Ông thì cũng không đuổi hắn.
Cứ đi đà thế, Cổ Tâm Minh lại lọt về phía sau cùng, đang đi, đột nhiên có một cái bóng xuất
hiện trước mặt hắn, cái bóng đó cách hắn không xa lắm, nằm ngay phía bên trái trước mặt hắn, mà hắn nhìn cái bóng ấy lại thấy rất quen, rất
giống với tên Yến Thập Tam mà hắn căm hận.
Lúc đầu, Cổ Tâm Minh
còn cho là mình hoa mắt, thế nên hắn cũng không quan tâm, cứ tiếp tục đi về phía trước, nhưng đi không được bao lâu, thì hắn lại thấy thân ảnh
của Yến Thập Tam đang đi bên trái hắn, rất nhanh lại biến mất. Vào lúc
này, Cổ Tâm Minh nhìn thấy rất rõ ràng, một chút cũng không sai, đúng là Yến Thập Tam, nhìn hắn giống như đang mất phương hướng trong đại trận
này vậy.
Nhìn thấy thế, Cổ Tâm Minh không khỏi cuồng hỉ, cái này
đúng là thiên đường có mắt ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại
tới. Cổ Tâm Minh không khỏi lộ ra bộ dáng dữ tợn.
Cổ Tâm Minh bắt đầu nổi lên ác tâm, tốc độ dần chậm lại, cùng đoàn người kéo xa khoảng
cách. Hắn muốn mình là người đi sau cùng, hắn cố ý giảm tốc độ lại, còn
về đám người kia, thì bọn họ vì một lòng hướng về phía trước, thế nên
cũng không phát hiện Cổ Tâm Minh dần tuột lại phía sau.
Vừa đúng
lúc thân ảnh của Yến Thập Tam hiện ra, sau đó lại bị sương mù che lại,
Cổ Tâm Minh ngay lập túc ra tay mà không cần suy nghĩ, thoáng cái giơ
tay chụp thẳng vào hướng đó, tốc độ Cổ Tâm Minh cực kì nhanh, hắn rõ
ràng là muốn giết Yến Thập Tam.
Cổ Tâm Minh vừa xông vào sương mù thì nhìn thấy Yến Thập Tam ngay, hắn nhìn thấy Yến Thập Tam dường như
đang mất phương hướng, đang bấn loạn tìm đường ra.
-"Hắc, hắc,
hắc..." Nhìn thấy Yến Thập Tam, Cổ Tâm Minh không khỏi cười ám muội, nội tâm vô cùng đắc ý. Mọi chuyện đều là do tên súc sinh này gây ra, hôm
nay, hắn phải giết chết tên súc sinh này.
-"Cổ đường chủ!" Vừa
nhìn thấy Cổ Tâm Minh, sắc mặt Yến Thập Tam không khỏi đại biến, không
cần suy nghĩ, hắn lập tức co giò chạy, phóng vào trong sương mù.
-"Ha, xem ngươi trốn đi đâu!" Cổ Tâm Minh nở nụ cười u ám, cũng đi theo vào sương mù.
Yến Thập Tam liều mạng bỏ trốn, cứ một lần rồi lại một lần nhảy vào trong
sương mù, mà Cổ Tâm Minh thì lại không thể nào đuổi kịp được Yến Thập
Tam, cứ thoáng một lát, thì lại thấy hành tung của Yến Thập Tam thì hắn
liền đuổi theo.
Yến Thập Tam giống như đang mất phương hướng trong sương mù, không thể xác
định được phương hướng, chạy tán loạn khắp nơi, mà Cổ Tâm Minh thì cũng
tức giận luôn, hắn mấy lần xém bắt được Yến Thập Tam thì lại bị sương mù cản trở, để Yến Thập Tam đào tẩu.
Yến Thập Tam chạy tán loạn
trong sương mù, mà Cổ Tâm Minh thì lại muốn giết Yến Thập Tam, nên cứ
bám sát theo hắn. Cứ như thế vài chục lần, Yến Thập Tam rốt cuộc cũng
không chạy không nổi nữa, hắn thở hổn hển, ngực đập phập phùng, đứng tại một đoàn sương mù.
-"Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?" Lần này
Yến Thập Tam thực sự chạy không nổi nữa rồi, hai chân hắn run lên, từng
bước từng bước lùi về phía sau, gấp gáp thở.
-"Ngươi nói xem, ta
muốn làm gì đây?" Thấy Yến Thập Tam thực sự chạy không nổi nữa, Cổ Tâm
Minh cũng không vội vàng giết hắn ngay, trở giò mèo vờn chuột, vừa cười
vừa đi tới.
-"Ngươi, ngươi, ngươi giết ta, không sợ bị tông chủ cùng trưởng lão bọn họ phát hiện sao?" Yến Thập Tam kinh hoảng nói.
Cổ Tâm Minh u ám nói:"Hắc, phát hiện sao? Thằng nhóc, nơi này là Cách Ly
Trận, nếu tông chủ cùng các vị trưởng lão cách chúng ta 10m, thì tức là
bọn họ cách chúng ta hơn trăm dặm, chỉ sợ ngươi có hô khan cả họng thì
cũng không có ai nghe thấy ngươi kêu đâu! Hắc, giờ thì ngươi có thể
thoải mái hét thảm thiết rồi nhé!"
-"Tông chủ cùng trưởng lão bọn họ sẽ phát hiện thi thể của ta, đến khi mà truy tìm hung thủ, thì ngươi sẽ không thể nào thoát được." Yến Thập Tam nói.
Cổ Tâm Minh u ám nói:"Ngươi cứ yên tâm, chờ ta giết ngươi xong, ta sẽ hảo hảo đem thi
thể của ngươi bỏ vào Túi Càn Khôn, nói không chừng khi ra khỏi đây, ta
sẽ cho thi thể của ngươi hóng gió một chút, mỗi một ngày, ta sẽ bầm
ngươi ra một ít, đem cho chó ăn! Hắc, còn về phần có nghi ngờ hay không
thì ngươi chớ lo, tiểu súc sinh, nơi này chính là di tích, một hai người mất tích thì cũng là chuyện bình thường, nơi đây vô cùng nguy hiểm,
không một ai dám chắc sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."
-"Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, đây là có ý mưu sát đệ tử đồng môn, đây, đây, đây
là tử tội!" Yến Thập Tam bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, chậm rãi lùi về
phía sau.
-"Hắc, không có ai biết, tại sao là tội chết. Tiểu súc
sinh, chịu chết đi, ta sẽ cho ngươi một cái chết nhanh chóng." Cổ Tâm
Minh nhào tới.
-"Giết người rồi!" Yến Thập Tam hét lên một tiếng, cũng không biết lấy lực lượng từ đâu mà hắn thoáng cái nhảy vào trong
sương mù.
Cổ Tâm Minh không chút do dự, nhảy vào trong sương mù,
kêu:"Tiểu súc sinh, ngươi an tâm lên đường đi, ta sẽ móc tim của
ngươi...!"
Cổ Tâm Minh còn chưa nói hết thì lập tức dừng lại!
Vào giờ phút này, đâu còn sương mù gì nữa, tất cả đều thay bằng một mảnh
trời quang! Một tí sương mù cũng không có, vào lúc này, có hơn mười cặp
mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn!
Tông chủ Lục Vô Ông, bảy vị đại
trưởng lão, Chu Ngân Tuyết, hộ pháp, đều nhìn vào Cổ Tâm Minh, động tác
phi tới giết người của Cổ Tâm Minh thoáng cái cứng lại, nụ cười tàn nhẫn của hắn cũng dừng lại theo!
Mà vào lúc này, Yến Thập Tam đã đứng bên cạnh đám người hộ pháp, bình tĩnh nhìn Cổ Tâm Minh, tỏ vẻ như ta
đây không biết chuyện gì cả.
Vào lúc này, Cổ Tâm Minh biết mình đã xong rồi, chắc chắn xong! Hắn trúng kế Yến Thập Tam rồi.
Không sai, hắn đã trúng kế Yến Thập Tam, Yến Thập Tam dựa vào việc mình tinh thông trận pháp này, thế nên hắn đã dẫn dụ Cổ Tâm Minh! Chờ đám người
Lục Vô Ông đi ra khỏi đại trận, thì Yến Thập Tam cũng đứng sát ranh giới đại trận, giả bộ như không thể trốn thoát được.
Cổ Tâm Minh thì
lại không biết đây là bẫy do Yến Thập Tam bày ra, cứ nghĩ là Yến Thập
Tam chắc chắn sẽ chết dưới tay hắn, bị thù hận che mờ mắt, trong lòng
tràn ngập ý định muốn giết chết Yến Thập Tam!
Nhưng Cổ Tâm Minh
nằm mơ cũng không nghĩ ra là bọn hắn đã đứng sát bên ranh giới đại trận, mỗi một câu hắn nói ra, đều đã được đám người Lục Vô Ông bên ngoài đại
trận nghe thấy hết.
Vào giờ phút này, sắc mặt Cổ Tâm Minh trắng bệch, xong cả rồi, hắn đã xong rồi!
-"Chỉ là ba cành cây khô, nhưng lại biến khoảng cách 10 trượng lại thành trăm dặm, đây đúng là thứ mà Tông Sư Đại Trận để lại!" Lục Vô Ông bình tĩnh
nói. Nhổ ba cành cây được cắm phía dưới lên, sương mù liền bị tiêu tán,
vào lúc này, mọi người mới phát hiện ra Triệu lão đứng canh giữ bên
ngoài chỉ cách bọn họ chỉ mười trượng. Nhưng vừa rồi, Lục Vô Ông bọn hắn lại phải đi cả trăm dặm.
-"Cổ đường chủ, ta cùng ngươi không thù không oán, thế nhưng ngươi lại muốn giết ta! May mắn là ta nhanh chân
rời khỏi sương mù này, bằng không, ta thật sự bị chết oan trong tay
ngươi rồi!" Lúc này, Yến Thập Tam bình tĩnh nhìn qua Cổ Tâm Minh mà nói.
Hiện tại, bảy vị đại trưởng lão cùng hộ pháp có mặt tại đây đều nhìn qua Cổ
Tâm Minh, những gì mà Cổ Tâm Minh nói vừa nãy, tất cả bọn họ đều nghe rõ cả, vào lúc này, Cổ Tâm Minh muốn nói dối cũng không được nữa.
-"Cổ Tâm Minh, ngươi thân là trưởng bối, lại muốn sát hại đồng môn, phải bị
tội gì đây?!" Đại trưởng lão trong bảy vị trưởng lão lạnh lùng nói.