Trong Tề quốc biên cảnh đại doanh, có một khu vực riêng biệt mở cho đội tuyên truyền mới được chọn.
Các loại thanh âm bài vè bắt đầu ở trong này vang lên.
“Có ai có thể đọc tốt một đoạn nhiễu khẩu lệnh này?” Có quan lại cân nhắc
phần thưởng bạc ngân trực tiếp dùng vật chất kích thích.
“Miệng
nói chân, chân nói miệng, miệng nói chân yêu chạy chân, chân nói miệng
yêu bẻm mép. Quang nói chuyện bất động chân, quang động chân bất động
miệng, không bằng không dài chân cùng miệng.”
“Thiên cũng khóc,
địa cũng khóc, cha cũng khóc tới mẹ cũng khóc. Trận Tấn đô cần vương
đánh thua, mười vạn hảo hán quay đầu lô*…” (*đầu lăn trên đất)
“Địch nhân tàn sát bừa bãi oán nhập địa, Vũ quốc kiêu ngạo hận ngập trời.
Người ngoài nhẫn được ta bất nhẫn, quốc hữu tương trợ tâm tương liên…”
Đây đều là Ngô Minh an bài nhân thủ chọn lựa binh sĩ nhanh mồm nhanh miệng. Đương nhiên đầu óc vụng về không thể đi vào, chuyên tìm những người trí nhớ tốt kia, cùng có biểu hiện can đảm.
Ngô Minh tự mình cầm lên thanh gậy trúc, để binh sĩ học theo.
Trận doanh mấy vạn người, tìm ra mấy trăm người thích hợp tuyên truyền tự
nhiên dễ. Còn có thưởng cho tiền, rất dễ liền gộp đủ hai trăm người làm
thành đội tuyên truyền.
Không nên xem thường việc tuyên truyền
văn nghệ đơn giản như vậy, cái này tại thế chiến thứ hai ở thế giới kia, đã từng giúp đỡ một cái quân đội tạo thành tăng cường tín ngưỡng.
Quân đội tiến hành huấn luyện đội hình dội ngũ khắc khổ, mục đích chủ yếu
không chỉ là kỷ luật nghiêm minh, trọng yếu hơn chính là… Thay lý niệm
trong đầu.
Động tác đều nhịp, điệu bộ kín kẽ, hòa tan cá tính cá
nhân, nổi bật chủ nghĩa tập thể phía sau, một cái từ mấu chốt nhất chính là thay lý niệm.
Dân chủ không cần phải đề xướng ở trong chiến
tranh trong quân đội. Một cái đội quân chưa thay đổi lý niệm, sức chiến
đấu tất nhiên chịu kém.
Loại thay lý niệm này khác biệt với
truyền tẩy não cùng từ ngữ tương quan kia, thế nhưng phía sau ẩn chứa
lực ảnh hưởng tâm lý là nhất trí.
“Tiến nhập cảnh nội sau nước
Tấn, cũng muốn tăng chửi bới Vũ quốc, tuyên truyền Tề; Tấn liên minh.
Khuyếch đại nội dung Tông Trí Liên hành động hãn quốc trừ gian.” Ngô
Minh hướng đám người Dương tướng quân giải thích: “Hơn nữa tại trong
nước Tấn, còn muốn triệu tập người nước Tấn mất đi gia viên cùng đi hát
bài vè, tốt nhất là dùng phương thức ức khổ tư ngọt*. Bắt quân lính tản
mạn Vũ quốc tiến hành đấu nhóm, triệu mở đại hội đồng thời tố khổ, hình
thành một loại không khí.” (*thành ngữ này có nghĩa là nhớ lại nỗi đau
bị áp bức và bóc lột trong xã hội cũ)
Thủ pháp nhuộm đẫm tinh
thần của thế giới kia. Đem Dương tướng quân bọn người nghe choáng váng.
Bọn họ kinh nghiệm phong phú, đã dần dần ý thức được tác dụng của loại
tuyên truyền này.
Trước đây binh sĩ xuất chinh, mặc dù là việc
quân khó giữ được bí mật, cũng sẽ không nói cho binh sĩ hạ cấp là muốn
đối với người nào đánh trận.
Thẳng đến lúc hai bên quân đối chọi
lên chiến trường, binh sĩ song phương mới như là đêm tân hôn tân lang
tân nương gặp nhau vậy, lần đầu tiên biết đối phương.
A? Nguyên lai là đánh bọn họ a…
Ngô Minh làm như thế. Chính là để binh sĩ biết phương hướng chiến đấu của bọn họ là đúng đắn.
“Chúng ta muốn cho binh sĩ biết, chúng ta vì sao mà chiến.” Ngô Minh chính khí nghiêm nghị mà đem tay vung lên: “Chiến hỏa vì sao mà đốt, thu diệp vì
sao mà rơi, thiên tính không thể đoạt, trong lòng chúng ta cũng có nghi
hoặc. Giận quyền vì ai cầm? Hộ quốc an bang trừng phạt kẻ gian, đạo pháp tự nhiên trừ tâm ma. Chiến không nghỉ mà họa không ngừng. Chúng ta vì
sao mà phải chiến?!”
Ngô Minh ngay cả tạo hình thái sơn áp đỉnh vẫn không khom lưng cũng đều bày ra.
Đám người Dương thống lĩnh, Dương tướng quân không khỏi kịch liệt chấn
động, cảm khái nói: “Tiêu quân sư xuất khẩu thành thơ, lần này ngôn ngữ
quá mức tuyệt diệu! Chúng ta để binh sĩ biết vì sao mà chiến, gắn bó như môi với răng Tấn; Tề liên minh.”
Cuối cùng ta cũng mở ra hình
thức vương bát khí* a, Ngô Minh trong lòng thầm thoải mái. Kỳ thực cái
này liền là bản dịch của trailer hùng miêu nhân chi mê mở màn cho đại
lục ma thú thế giới**, được xưng là bài dịch hùng tráng được khen ngợi
điển hình nhất. Nghĩ không ra tại thế giới này, cơ bản đối ứng tình
huống như vậy. (*王八之气模式 – khí chất bá vương) (*đoạn trailer của game
World of WarCraft phiên bản mở rộng Mists of Pandaria)
Chỉ là đám người Dương thống lĩnh trong lòng tuy rằng cảm khái Tiêu Nhược Dao lợi
hại. Nhưng đồng thời cũng thầm hừ nhẹ: Tiểu nha đầu quả nhiên ưa thích
làm chút thủ đoạn nhỏ. Nói một chút hát một chút loại đồ chơi cho nữ nhi ở nhà này, dời đến trong quân doanh chẳng phải là trò đùa sao?
Cái bá vương khí gì đó do Ngô Minh tự tự huyễn hoặc bản thân mình, ở trong
mắt bọn họ, đều biến thành thiếu nữ mềm mại giả vờ cường thái độ. Căn
bản không có cái gì anh hùng hào khí, có chẳng chỉ là khiến nam tử càng
cảm thấy một loại mỹ cảm thú vị.
Dương tướng quân tự nhiên đem tình huống bẩm báo thế tử.
Bọn họ ở thời đại này, vẻn vẹn nghĩ cái tuyên truyền này đại để cũng có hữu dụng, nhưng nghĩ tựa hồ không cần tiêu hao nhiều khí lực như vậy.
Thế tử tại trong trướng không khỏi ngạc nhiên, cùng Tông Trí Liên thương lượng sau, quyết định tùy ý để Ngô Minh chơi đùa đi.
Biểu hiện ưu tú của Ngô Minh trước đây làm cho bọn hắn lòng tin, cho nên lần này sau khi biết rõ thi thố chọn người cũng không có nguy hại. Cũng
liền tùy vào nàng.
Vận thiếu quân lương, ven đường mua sắm đồ ăn
loại cử động lực độ lớn này, thế tử còn dám dành cho nàng độ tín nhiệm
cao, huống chi là đội tuyên truyền đánh bài vè?
Kỳ thực bọn họ căn bản nghĩ không ra, phương thức này sẽ có hiệu quả tinh thần phi thường to lớn.
Đầu óc con người rất đặc biệt, rất dễ tẩy não. Sinh hoạt tại trong một cái
hoàn cảnh lớn. Từ từ cũng sẽ bị ảnh hưởng dần tạo thành quan niệm cố hữu phi thường vững chắc. Dù cho người khác nghĩ điều đó là hoang đường,
nhưng đối với những người từng bị thanh tẩy đầu óc kia, cũng sẽ cảm thấy chuyện như vậy là đương nhiên, hợp tình hợp lý.
Trái lại thế tử
cảm thấy buồn chán, tại trong trướng trong lúc rãnh rỗi, cũng cầm hai
mảnh trúc bản đánh tới đánh lui, thậm chí có lúc hăng hái tới nỗi cũng
hát lên mấy câu.
Phối hợp thế tử trung tính thanh âm, trái lại rất có điểm ý vị nhận người nghe.
Lục Hữu Dung cùng Kim Ngân bà bà ở trong lều ngay sát vách thế tử, cũng đưa đến tác dụng bảo hộ nhất định. Nhưng Kim Ngân bà bà nhưng không biết
thân phận chân thật của thế tử.
Hai vị bà bà còn nhỏ giọng thầm
thì, Ngân bà bà nói: “Cô nương sát vách này lớn lên thật là xinh đẹp a,
so với Tiêu Nhược Dao kia còn có vài phần hơn. Còn hát một điệu dân gian thật là dễ nghe, sợ là muốn gả vào vương thất.”
Kim bà bà gật
gật đầu nói: “Ngươi không chú ý Tông Trí Liên mỗi ngày hướng trong lều
nàng chui vào sao? Mặc dù không có qua đêm, nhưng người nào nhìn mà
không đoán ra?”
“Tông Trí Liên kia sợ là mơ ước vương vị Tấn vương.”
“Người này cũng không phải xấu, bởi vì thân phận con vợ kế sẽ luôn cùng chủ tử chúng ta đồng bệnh tương liên. Nếu là ngày sau may mắn đăng điện, cũng
sẽ không phụ bạc chủ tử cùng cha khác mẹ của chúng ta.”
“Chính là hắn cả ngày hướng trong màn cô nương chui, khó tránh…”
“Cái này thì có gì? Tên nam nhân nào mà không như vậy. Trai tài gái sắc tình đầu ý hợp, chỉ cần hắn đãi chi lấy lễ*, liền không coi là thiếu lễ
phép.” (*đối xử lịch sự)
Tiếp theo, hai vị bà bà cùng nhau than một tiếng: Tuổi trẻ thật tốt a…
Ngô Minh thỉnh thoảng nghe được thế tử chơi đùa bài vè sau, một phách ba gõ nhớ tới hẳn là để thế tử học chút đàn cầm, liền xúi giục nói: “Ngươi
nếu như đóng giả nữ nhân, dù sao cũng phải có chút tài nghệ gì a? Bằng
không ai tin ngươi có thể câu dẫn người này?”
Tông Trí Liên ở bên bị Ngô Minh chỉ vào liền co đầu lại, rất có cảm giác nằm cũng trúng thương.
Thế tử trái lại ngượng ngùng cười: “Ta biết đánh đàn làm ca.”
Được rồi, Ngô Minh bừng tỉnh, thời đại này tương tự với thế giới cổ đại kia. Cái gọi là quân tử lục nghệ, lấy Tề vương, Tề phi tài đức sáng suốt,
thế tử nếu không biết chơi cầm mới lạ.
Ngô Minh cười nói: “Hôm nào tìm cái cầm tranh gì đó, cho ngươi đánh đàn làm ca, làm ra điểm hình dạng ca cơ mới có thú vị.”
“Thú vị?”
“Ách… Nói lỡ miệng…”
Mục Thanh Nhã, Hỗ Vân Kiều đám người đang ở luyện võ nhàn hạ, cũng chơi lên bài vè.
Không nghĩ tới là, Mục Thanh Nhã tuy rằng sở trường về liên linh chi âm,
nhưng luyện trúc bản chỉ tính ở mức bình thường, cũng không có thiên phú đặc thù. Mà Hỗ Vân Kiều dĩ nhiên vừa học liền biết, mồm miệng lanh lợi
đồng thời còn thông minh, vè trúc bản đến vang động, còn như Ngô Minh
vậy bắn ra hoa*. (*các nàng xem phim Quan Xẩm Lốc Cốc của Châu Tinh Trì
sẽ biết thế nào là nói văng ra hoa, còn gọi là văng hóa)
“Sau này ngươi chính là tuyên truyền đại đội trưởng.” Ngô Minh làm ra bổ nhiệm.
“Ta mới không cần.” Hỗ Vân Kiều dùng sức lắc đầu: “Mang theo một đám đại nam nhân đi hát vè, nói ra đều nhận không ra người.”
“Vậy đến nước Tấn rồi, triệu tập một đoàn nữ tử làm tuyên truyền, thế nào?”
“A? Nữ tử?”
“Trong chiến loạn, tất nhiên có rất nhiều nữ tử trôi giạt khấp nơi. Ngươi liền huấn luyện các nàng trở thành người tuyên truyền, cung cấp cơm chỗ ở
còn có tiền tiêu vặt hàng tháng, sao hả?”
Hỗ Vân Kiều biết đây là chuyện rất tốt, liền vội vàng gật đầu đáp ứng.
Ngô Minh tại trong ba ngày, còn chuyên môn an bài người tạo một bộ xe lăn.
Đây là bản thăng cấp của cái xe lăn trong lúc hai chân đang bị huyền khí
cầm cố kia, có càng nhiều độc dược, chất ăn mòn, mê hương, binh khí, ám
khí hơn…
Tuy rằng so sánh với chiếc túi của Đóa Lạp A Mộng* không bằng, nhưng tuyệt đối cũng là đại sát khí. (*mèo máy Đô Rê A Mon)
Đương nhiên đây là kết quả Ngô Minh YY bản thân. Nàng còn đặc biệt lấy một
cái lông ngỗng đại vũ phiến, cho dù là Dương thống lĩnh nói có thể làm
cây quạt lông vũ ngày đó, nàng cũng không muốn.
Lấy thêm một bộ
áo choàng có khăn trùm đầu, đã che đậy dáng người càng ngày càng hình
chữ S, cũng thỏa mãn cảm giác nhận chức quân sư, nhất cử lưỡng tiện.
A, còn có một cái được, là hình tượng ở trong quân càng tăng lên một bước.
Thời đại này, càng là thần bí lại càng dễ kích khởi người cảm giác kính nể.
Đám binh sĩ nhìn tạo hình nữ tham quân ngồi luân xe tuần tra như vậy,
thường thường mà phẩy nhẹ quạt lông, tự nhiên để bên dưới nghị luận ầm
ỉ.
Khi biết được Tiêu Nhược Dao còn nhận chức quân sư, bọn lính rất có dáng vẻ tôn kính.
“Đó là nữ tham quân Tiêu Nhược Dao của chúng ta?”
“Không sai a.”
“Hắc, quần áo trên người nàng ăn mặc thật xinh đẹp!”
“Là người xinh đẹp.”
“Nhìn, nhìn, nàng tại đang nhẹ huy động quạt lông.”
“Có người nói nàng tạo cái hình tượng kia, được kêu là chỉ điểm giang sơn.”
“Nghe nói không? Cái chiếc luân xe kia chính là cửu thiên tiên khí, người
ngồi lên đều là trên thông thiên văn dưới tường địa lý.”
“Ta còn nghe nói Tiêu tham quân chúng ta là Cửu Thiên Huyền Nữ chuyển thế.”
“Nói xằng!”
“Ta nơi nào nói xằng?!”
“Cái gì Cửu Thiên Huyền Nữ, ta rõ ràng nghe nói nàng là Huyền Võ nữ thần!”
Hơn nữa có Ngô Minh tận lực an bài tuyên truyền, hình tượng của Ngô Minh
trong quân, không dám nói trực tiếp lấn át thống quân Dương tướng quân
cùng Tông Trí Liên người trên danh nghĩa cầm đầu, cũng tuyệt đối không
kém hơn chút nào.
Chí ít nếu bàn về nhân khí, nàng tuyệt đối là người được binh sĩ ủng hộ chọn ngón tay cái.
Đã nhiều ngày qua, đám người Dương thống lĩnh bận rộn trù bị các loại quân tư đến đầu não choáng váng. Bởi vì triệu tập quân đội không phải là
chuyện ngày một ngày hai, Ngô Minh nhìn thấy không ổn, thẳng thắn tiến
lên giúp đỡ.
Loại tốc độ này đã là kinh người. Một là thủ đô nước Tấn không chờ nổi, hai là Ngô Minh có an bài chung, giảm thiếu rất
nhiều việc tái diễn gom góp quân tư rườm rà.
Trong biên doanh nước Tề, mấy ngày tới một mảnh bận rộn.
Huyền vũ nữ tướng Ngụy Linh thủy chung tại trong doanh, thậm chí ngay trướng
bồng thế tử cách đó không xa bên cạnh, lại không có nửa điểm thanh âm.
Ngô Minh cùng Mục Thanh Nhã mọi người cảm thấy có điểm kỳ quái.
Hỗ Vân Kiều thậm chí trực tiếp bĩu môi ngạc nhiên nói: “Án theo kinh
nghiệm bình thường đến xem, nàng nên nhảy ra một trận châm chọc, sau đó
khiến Nhược Dao bẽ mặt mới phải, thế nào lại an tĩnh như vậy? Quái a…