Đáng thương Ma Âm Cốc, liền chỉ còn lại một nhúm võ giả cặn bã.
Nếu không tại sao nói Ngô Minh bẫy người đâu? Tại thời điểm đánh lén Tuyên
vương tử, Mặc vương tử, nhất định phải đem rất nhiều đặc thù Ma Âm Cốc
bày ra ở ngoài sáng, còn bốc lên một cái tên gọi Thủy nhi gì đó.
Đặc biệt tại Tuyên vương tử binh bại như núi đổ thời điểm, nàng còn vận
dụng hết lực lượng huyền khí thổi ma âm đầu độc nhân tâm, dẫn đến gần ba mươi nghìn kỳ tập quân chém giết lẫn nhau.
Mọi người đều biết
Tiêu Nhược Dao là một thiên tài, nhưng ai có thể biết nàng cùng Ma
Âm Cốc đối chiêu trong lúc đó, không chỉ giết chết nhiều cao thủ, thậm
chí đoạt bảo vật trấn phái của đối phương, còn học được ma âm bí truyền? Kết quả là, hết thảy mũi nhọn tự nhiên đều chỉ hướng về Ma Âm Cốc.
Dưới tình huống này, đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy, Ma Âm Cốc có rất nhiều
dấu hiệu muốn tạo phản. Đừng nói Huyền Vũ hoàng, liền ngay cả Tề vương
nhìn thấy tình báo, đều muốn hoài nghi có hay không Ma Âm Cốc là bị Tiêu Nhược Dao xúi giục, trợ giúp Tề quốc hãm hại Vũ quốc.
Vừa vặn nhiều cao thủ Ma Âm Cốc xong đời, không có gia chủ, hơn nữa bí tịch đã hiến cho Tàng Kinh Các Vũ quốc Tam Thánh Tông.
Làm một người cai trị có lòng nghi ngờ rất nặng, Huyền Vũ hoàng tự nhiên
không chút khách khí bỏ qua Ma Âm Cốc miếng gân gà vô bổ này.
Đương nhiên không thể nào dùng thế lực Vũ quốc tiêu diệt Ma Âm Cốc, bằng
không không khỏi lưu lại đánh giá không êm tai. Cho nên hắn không chút
khách khí mượn cái cớ giang hồ báo thù, đem Ma Âm Cốc xóa tên.
Bất quá với côn trùng trăm chân, đến chết vẫn còn giãy dụa, Ma Âm Cốc chung quy vẫn là để lại một số dư nghiệt.
“Cầm thanh, đêm nay là bước thứ nhất để chúng ta phục hưng Ma Âm Cốc!” Một cái
chàng thanh niên mặc đồ đen nói khẽ với mấy vị đồng bạn bên người: “Bốn cái đứa nhóc con này, chính là nhân vật then chốt 《 thánh đấu sĩ 》 ẩn
táng!” (giống như biệt danh Tiêu lão, Cầm lão, thanh ở đây chỉ thế hệ trẻ)
Hắn lấy miếng vải đen bịt mặt, đeo phía sau lưng lấy chính là một cây tiêu. Chính như Tiêu lão, Cầm lão bọn họ, đám người trẻ tuổi này xưng hô với
nhau cũng như vậy.
“Tiêu thanh, chúng ta đều hiểu! Tuy rằng lần
này khả năng đắc tội Vũ quốc, nhưng chúng ta ra tay gọn gàng nhanh
chóng. Tin tưởng sẽ không lưu lại sơ sót!” Một vị mặc trang phục đồng
dạng, nhưng phía sau là một chiếc cầm thu nhỏ.
Bên cạnh hai người mấy vị thủ hạ cũng là dùng sức gật đầu. Mấy người đều là y phục dạ hành, dùng cái khăn đen che đậy bộ mặt.
Tiêu thanh cùng Cầm thanh đánh lén bình nguyên trên đỉnh ngọn núi hiện tại.
Nguyên bản chính là đệ tử thân truyền của Tiêu lão cùng Cầm lão Ma Âm
Cốc. Hai người đã gần đến tuổi nhi lập, tu vi võ học nhưng bởi vì tu luyện ma âm mà tiến bộ rất chậm. Chỉ có khoảng trên dưới tứ tinh. (khoảng gần 30 tuổi)
Hai người mang tới chừng mười cái thủ hạ càng thêm không ăn thua, cũng chỉ có thể lặng lẽ dựa vào bóng đêm đánh lén bình nguyên trên đỉnh ngọn
núi. Bởi vì không còn sức lực đế làm việc lớn, còn tìm Tiêu Nhược Dao
báo thù càng là không chút suy nghĩ qua.
“Chúng ta đều cởi xuống vũ khí của mình, miễn cho tiết lộ nội tình.” Tiêu thanh đi đầu gỡ xuống vũ khí sau lưng, giao cho một vị đồng bạn vóc người thấp bé: “Phủ*
thanh, ngươi đến thu cẩn thận.” (*cái chĩnh; cái vò một loại nhạc cụ cổ)
Người khác cũng là nghe theo đều tháo xuống.
Phủ thanh mau mau cung kính mà thu cẩn thận mười mấy thanh nhạc khí được dùng làm vũ khí của bọn họ.
“Đêm nay, việc then chốt của chúng ta là bắt được bốn cái tiểu tử kia. Như
vậy mới có thể ép hỏi ra tin tức chúng ta muốn.” Tiêu thanh lần nữa căn
dặn mọi người.
Mọi người gật đầu tán thành, biết đối với mấy đứa trẻ này không thể hạ sát thủ.
Sở dĩ bọn họ đối với “Thánh Vực” tại bình nguyên trên đỉnh ngọn núi nơi
này cảm thấy hứng thú, là bởi có thủ hạ gặp may đúng dịp xen lẫn trong
đám cô nhi, biết được có bộ thư tịch 《 thánh đấu sĩ 》thần kỳ.
Nghe nói đây là bí mật bất truyền, trong đó ghi chép bảo điển tám mươi tám chòm sao cực phẩm.
Tuy rằng không biết cái gì gọi là tám mươi tám chòm sao, có điều Tiêu thanh cùng Cầm thanh liền cảm thấy nghe tới thật là lợi hại.
Mặc dù
hai người cũng kỳ quái, thứ tốt như vậy vì sao tìm mấy cái tiểu tử bảo
quản mà không có đại cao thủ hộ vệ. Nhưng đã như chó mất chủ, gánh vác
trọng trách phục hưng môn phái khiến bọn họ không có lựa chọn khác, liền tranh thủ vận khí mèo mù đụng phải chuột chết đi.
“Chúng ta đi
ép hỏi bảo vật, Phủ thanh, ngươi có thể nhất định phải trông nom tốt cho bằng hữu của chúng ta.” Trước khi đi, Tiêu thanh còn cẩn thận căn dặn
một thoáng.
“Ta liền ở ngay đây. Ai còn có thể đoạt đi?” Phủ thanh cười hì hì, tự tin gõ gõ ngực: “Trừ phi là ma nữ.”
Tuổi Phủ thanh vẫn tính là trẻ tuổi, cho nên pha trò khá nhiều.
Tiêu thanh cùng Cầm thanh mấy người cũng hi vọng bầu không khí đoàn đội
không cần quá mức ngột ngạt. Lập tức phụ họa nói: “Chỉ sợ là ngươi bị
ma nữ xinh đẹp mê hoặc hồn, làm cho không giữ nổi mấy anh bạn này.”
Bọn họ vẫn luôn đem binh khí nhiều năm bên người gọi là gia hỏa, là bởi vì
binh khí bộ tộc Ma Âm Cốc chính là nhạc khí, có hai mặt công dụng. Chỉ
đơn thuần nói binh khí không khỏi khuyết thiếu đi ý nghĩa, vẫn thân
thiết gọi là bạn sẽ thích hợp hơn.
Những binh khí này là món đồ
quý trọng phát huy hiệu quả ma âm, quả thực chính là nửa cái mạng của
mỗi cá nhân Ma Âm Cốc. Nếu không phải là sợ bại lộ thân phận, ai cam
lòng giao cho người khác a? Giờ khắc này cùng chung hoạn nạn đại
nghiệp phục hưng, chỉ có thể cân nhắc đề phòng tạm thời nhượng đồng bạn
bảo quản.
Đặc biệt Phủ thanh luôn luôn nhát gan người lại nhu
nhược, Tiêu thanh thủ lĩnh trẻ tuổi nếu không phải không còn người nào
có thể dùng. Bằng không chắc chắn sẽ không dẫn hắn đi ra. Lúc này cũng
là sắp xếp hắn trông giữ vũ khí một chút.
Tiêu thanh dẫn đầu mười mấy người rời đi xa, Phủ thanh dùng bao vải bọc một đống lớn gia hỏa
dựa vào một thân cây ngồi xổm xuống. Rầm rì thầm nói: “Chính là không
tín nhiệm ta, không phải là tinh cấp thấp một chút sao? Ta có thể so với không ít người trong các ngươi có thời gian nhập môn sớm hơn…”
Đang nói nhỏ. Phủ thanh đột nhiên cảm thấy gáy mát lạnh.
“Hả?” Phủ thanh sờ sờ sau cổ quay đầu lại nhìn sang. Là gió đêm buốt lạnh hay sao? Xung quanh rừng cảnh cành cây hơi chập chờn, trong đêm tối càng
nùng nửa bóng người cũng không nhìn thấy.
Trong lòng hắn có chút chột dạ, rụt cổ một cái muốn tìm cái địa phương gọn gàng sạch sẽ ngồi xuống.
Cái cảm giác mát mẻ sau cổ đột nhiên lại tới, lần này Phủ thanh cảm thấy
không đúng, phốc một cái nhảy lên đến, quay đầu lại nhìn chăm chú.
Chỉ thấy bên cạnh đại thụ vừa nãy mình dựa vào đang đứng một cái bóng cô
gái mặc áo trắng, tóc tai bù xù, cũng không nhìn thấy rõ khuôn mặt, chỉ cảm thấy nàng thật giống như cả người bất định lúc ẩn lúc hiện.
“Quỷ, quỷ, nữ, ma nữ…” Mặc dù thân là nhân vật giang hồ, Phủ thanh cũng dựng ngược lông tơ cả người, miệng lắp bắp nói không rõ ràng.
Hắn liền cảm giác hai chân của mình như bị đổ chì vậy, nghĩ muốn chạy trốn rồi lại không chạy nổi.
” Trường dạ mạn mạn —— Vô tâm thụy miên —— ” Âm thanh âm trầm của một cô gái tại bên tai Phủ thanh không ngừng vang vọng.
“…” Phủ thanh trợn tròn cặp mắt, cả người thành cái chổi lông gà đang xù lên yên lặng run rẩy không ngừng.
Thanh âm nữ tử lơ lửng không cố định, căn bản không giống như là âm thanh
người sống có thể phát ra, tại nửa đêm bên ngoài rừng rậm thâm trầm làm
người sởn cả tóc gáy: “Tiểu nữ cho là chỉ có mình ngủ không được nguyên
lai công tử ngươi cũng ngủ không được “
“Ta, ta không phải là công tử…” Phủ thanh nhanh muốn khóc lên.
Tuy rằng thanh âm nữ tử có một loại ôn nhu thùy mị, tựa hồ có loại thanh
linh của mỹ nữ kia. Nhưng là một mực âm u khủng bố, tại trong rừng đêm
lúc đó như càng có một loại ma lực nào đó tựa như đâm thẳng vào nhân
tâm, lệnh trái tim nhỏ Phủ thanh run rẩy không thôi. (chưa xong còn
tiếp…)