Mọi người kinh ngạc, Đường nữ tướng còn muốn có thể thua? Nàng dù sao cũng
là nhân vật có kinh nghiệm chiến trường lâu năm chứ? Đương nhiên giai
đoạn cuối cùng, tình huống Đường nữ tướng điều binh khiển tướng giật gấu vá vai mọi người cũng là tận mắt nhìn thấy.
Có thể là ba vị
tiểu tướng tương đối có tài hoa? Rất nhiều người ý thức được khả năng
này. Nhìn hướng về lều vải Hồng Phương ánh mắt trở nên trịnh trọng lên.
Cũng không biết ba vị tiểu tướng là điều phối vận trù thế nào, dù sao ba ý của mỗi cá nhân khả năng sẽ không nhất quán.
Kỳ thực mọi người tại đây bên trong chỉ có Hồng lão nguyên soái rõ ràng,
vừa nãy điều binh khiển tướng không thể là ba vị tiểu tử này liên thủ.
Ba vị tiểu tướng này lòng dạ không thấp. Liên thủ? Không ở tại chỗ tranh
đoạt ầm ĩ lên liền đã không sai, vừa nãy điều binh khiển tướng khẳng
định là tuyển chọn một người trong đó đơn độc chỉ huy.
Hồng lão nguyên soái vừa bắt đầu liền để ba người cùng tiến lên, cũng có ý
vị suy tính để bọn họ hợp tác. Nhưng vừa xem thủ pháp điều binh khiển
tướng ban nãy, không giống như là hợp tác. Phong cách hai lần đều không
giống nhau, hẳn không phải là thành tựu của cùng một người.
Dựa
theo hai cái thủ pháp điều binh khiển tướng cũng như cương mãnh không
tiếc bỏ qua tính mạng bộ hạ này đến xem, Hồng lão nguyên soái suy đoán
hẳn là hai người Triệu Bạch cùng Triệu Khởi.
Có người rõ ràng sự
tình lập tức nói: “Huyền võ nữ tướng luôn luôn không lấy chiến lược quân sư làm sở trường, bại bởi ba vị tướng quân liên thủ cũng là có thể
thông cảm được.”
“Nói chính vậy a.” Mọi người một trận phụ họa.
Nhưng cũng có người lo lắng, nhưng là bên đội Huyền Vũ Hoàng hai cục đều thua, không khỏi trên mặt khó coi.
Cũng còn tốt Huyền Vũ Hoàng nhưng vẫn là vừa nói vừa cười: “Ha ha, Đường nữ tướng thua? Lần này có thể phạt rượu.”
Lúc này Đường nữ tướng chính lại đây, vội vã lấy ra chung rượu trên bàn của bản thân, tạ lỗi nói: “Mạt tướng hổ thẹn với kỳ vọng của hoàng thượng,
thua trò chơi. Lấy chén này uống làm hình phạt.”
Trong lòng nàng
xác thực có chút băn khoăn. Chủ động thỉnh cầu lại chiến bại, mặc dù là
trò chơi cũng không còn mặt mũi. Cũng còn tốt đối diện là ba vị tướng
lĩnh. Trong lòng còn muốn có thể dễ chịu một điểm.
“Cũng không
phải sao, chúng ta chính đang nói đây.” Huyền Vũ Hoàng lời nói tùy ý,
mỉm cười gật đầu nhìn Đường nữ tướng uống cạn rượu trong chén, quay đầu
nhìn hướng về Ngô Minh nói: “Chu thống lĩnh cũng nên ẩm một chén mới
phải.”
“Hoàng thượng nếu mở ra kim khẩu, vi thần không nghĩ uống cũng phải uống.” Ngô Minh trả lời.
Mọi người nghe lời này sợ hết hồn. Cái này có thể có điểm cảm giác không khách khí a.
Huyền Vũ Hoàng nhưng nửa điểm cũng không tức giận: “Ha ha, ngươi nếu là có
bản lĩnh nhường Đường nữ tướng giúp ngươi uống, cũng là không sao.”
“Vi thần cũng không có ý định này, hơn nữa trong lòng cảm giác mình bồi
trên một chén rượu cũng là không đúng.” Ngô Minh chậm rãi nói.
“Ý này tựa là không muốn uống rượu sao?” Trên mặt Huyền Vũ Hoàng giả vờ
biến sắc. Nhưng người quen thuộc Huyền Vũ Hoàng như là Hồng lão nguyên
soái cùng Bành đại tổng quản đứng ở phía sau lại biết. Cái này cũng
không có nghĩa là tức giận, mà là một loại thói quen của hoàng thượng
muốn đối phương dẫn xuất ra lời giải thích.
Bất quá một đám thần tử, tướng quân chu vi vẫn là trong lòng căng thẳng, không dám thở mạnh.
Có người thầm nghĩ Chu Chỉ Nhược không nên ỷ vào thánh sủng, liền như con thiêu thân muốn nói ra lời nói gở chứ?Chỉ thấy Ngô Minh hết sức ngồi thẳng chỉnh trang tư thế một chút, nghiêm
túc nói: “Tuy rằng Đường nữ tướng cùng vi thần giao hảo, nhưng song
phương cũng không có quan hệ thuộc về quyền chức trên dưới. Đường nữ
tướng thua, vi thần không nên gánh trách nhiệm mới phải.”
“Ha ha. Điểm ấy trẫm đương nhiên hiểu được.” Huyền Vũ Hoàng nói: “Trẫm chẳng
qua là cảm thấy các ngươi đều là nữ tử. Hai vị nữ tử bại trận, cái này
có phải là cho thấy nữ tử thống quân không bằng nam tử? Vì lẽ đó trẫm
nhường ái khanh ngươi cũng ẩm một chén, nhưng còn có dị nghị nào sao?”
Ngô Minh bưng chén rượu đứng lên, ống tay áo phất một cái ngửa cổ đem một
chén rượu uống vào, trên mặt hơi nổi lên đỏ ửng, tựa hồ không thể kháng
tửu lực dừng lại một chút mới nói: “Nữ tử bại trận. Đồng nhục tiếp rượu, tuyệt không hai lời.”
“Tốt ——” Huyền Vũ Hoàng vỗ án khen hay.
Trên bàn rượu bên dưới mọi người lập tức phối hợp đồng thời cùng kêu hô lên hảo, bầu không khí nhất thời sôi nổi.
Có người tâm tư mẫn tiệp thầm nói: Huyền Vũ Hoàng làm thật là lợi hại,
cư nhiên lấy ra một chiêu khiến Chu Chỉ Nhược uống rượu để che dấu thất
bại của bản thân.
Hai vị huyền võ nữ tướng bại trận, lại có Huyền Vũ Hoàng nói như thế. Cái này ở trong lòng mọi người sản sinh một loại
cảm giác nữ tử trên việc chỉ huy quân trận không ăn thua. Dĩ nhiên là
làm nhạt đi việc Huyền Vũ Hoàng dùng người không đúng dẫn đến không
khí Hoàng Phương bại trận bi thương.
Đương nhiên người thứ hai ra trận là do bản thân Đường nữ tướng chủ động thỉnh cầu, nghiêm ngặt mà
nói không thể xem như là Huyền Vũ Hoàng tuyển chọn sai người. Hắn cũng
không thể đả kích tính tích cực của đối phương.
“Bất quá…” Ngô Minh rõ ràng ở bên trong tiếng hoan hô của mọi người lại nói.
Đừng nha. Chu Chỉ Nhược ngươi không thể ỷ vào bản thân xinh đẹp như hoa,
liền dám ở trước mặt Huyền Vũ Hoàng ăn nói linh tinh. Một ít người tâm
địa tương đối mềm mỏng nghe được thanh âm của nàng, nhất thời trong lòng sốt ruột lên.
Mọi người đều nhìn Ngô Minh.
Ngô Minh chậm
chậm rãi nói: “Ý tứ của Hoàng thượng vừa nãy, khó tránh khỏi có ý hiềm
nghi nói nữ tử không thích hợp bày mưu nghĩ kế, chỉ huy chiến trận. Vi
thần không dám gật bừa.”
Ý tứ muốn phủ định lời nói của hoàng
thượng a, lá gan thật lớn. Chư vị đang ngồi không ít người trong lòng lo sợ, tự hỏi mình cũng không dám nói như thế.“Chẳng lẽ Chu thống lĩnh ngươi dự định ở trong trò chơi hành quân kỳ thử tài một lần?” Huyền Vũ Hoàng hỏi.
“Ha ha ha, ái khanh dám nói ra, trẫm làm sao có khả năng không đáp ứng?” Huyền Vũ Hoàng cười to.
Mấy người nghe ra điểm mặt mày.
Cái này vẫn là từ lúc bắt đầu đánh cờ, Huyền Vũ Hoàng lần thứ nhất sử dụng ái khanh cái từ ngữ định nghĩa này.
Những quân vương khác khả năng thuận miệng thường dùng lời nói này, nhưng
Huyền Vũ Hoàng có thể không giống. Hắn dùng từ thường thường có bao hàm ý nghĩa thâm sâu, đáng giá để các thần tử phỏng đoán.
Hồng lão nguyên soái ở bên niệp râu bạc trắng, dùng bữa uống rượu, lẳng lặng mà nhìn.
Trong lòng hắn thầm kêu: Hoàng thượng thật đúng là diễn một hồi trò hay.
Không biết cái Chu Chỉ Nhược này có hay không có sớm được thông báo. Nếu không có, vậy thì nàng cũng đúng là quá thông minh rồi!
Huyền Vũ Hoàng nhìn Ngô Minh, cũng là thầm nghĩ trong lòng: Chu Chỉ Nhược còn
muốn đúng là quỷ khôn khéo, đã biết ta muốn cho nàng lên. Năng lực
chuyển vòng như vậy khác nào cô nương nhà người ta giận hờn vậy đưa ra
thỉnh cầu ước chiến, còn muốn thật là có bản lĩnh, không hổ là nữ cố
vấn.
Nguyên lai từ vừa nãy bắt đầu, Ngô Minh liền nhìn ra dự định của Huyền Vũ Hoàng.
Thậm chí nàng cũng nghĩ đến, Huyền Vũ Hoàng có hay không cùng Hồng lão nguyên soái thông đồng qua.
Người thông minh tựa là cùng chung chí hướng như vậy, Ngô Minh cùng Hồng lão
nguyên soái cũng hoài nghi trong đó có hay không có thông báo.
Tất cả mọi người ở hiện trường, có năng lực nhìn rõ ràng toàn bộ chi
tiết nhỏ trong trò chơi một cách mạch lạc không vượt quá năm người. Ngô
Minh tự nhiên là một vị trong đó.
Thời điểm khi tuyệt đại đa số
người chỉ chú trọng kết quả trò chơi, Ngô Minh ở bên nhưng phân tích
liền minh bạch, đây là duyên cớ Huyền Vũ Hoàng phán định đối với Đường
nữ tướng tương đối nghiêm.
Điều này có ý vị gì? Người một nhà vì để công chính, có thể gia tăng độ khó?
Làm sao có khả năng? Đương nhiên là vì duyên cớ Huyền Vũ Hoàng vốn dĩ không muốn nhường Đường nữ tướng thắng!
Ngô Minh đứng dậy, đi vào bên trong lều cỏ tượng trưng Hoàng Phương.
Bên trong lều cỏ chỉ có một tấm quân án cùng một cái bàn trà, còn lại đều là giá binh khí.
Ngô Minh ngồi ở sau quân án, rất nhanh bên ngoài âm thanh bắt đầu trò chơi
đã truyền đến: “Hành quân kỳ ván thứ ba hiện tại bắt đầu! Lên đề ———— “
Lên đề tựa là ra đề bài. Ngoài trướng có lính liên lạc gấp gáp đi vào, quỳ một chân trên đất dâng một phần văn giản.