Vô Phương luôn rất quý trọng da tóc của mình, do hành nghề chữa bệnh nên nàng đã quen giữ khoảng cách với người khác. Vì chưa từng có thân nhân
hay bạn đời, lại luôn thấy sợ hãi trước việc tiếp xúc với người sống,
thế nên khi lệnh chủ nhiệt tình đề nghị chải đầu cho mình, nàng không
chút do dự cự tuyệt ngay, “Đa tạ lệnh chủ, nhưng không cần đâu, khoảng
đường đó với ta chẳng là gì cả.”
Lệnh chủ rút tay lại, có phần
thất vọng, “Ta quên mất cưỡi mây khác với đi bộ, chỉ có bị người phàm
liên lụy mới mệt thôi. Gã Diệp Chấn Y kia đúng là phiền toái mà…” Chàng
nhỏ giọng lầm bầm: “Lạc mất rồi không rảnh nợ hơn sao, vì sao còn phải
tốn sức tìm làm chi.”
Vô Phương không định giải thích với chàng,
có giảng đạo nghĩa và trách nhiệm thì chưa chắc chàng đã hiểu. Nhớ lại
quãng đường xa xôi của bọn họ ban đầu, vừa đến rìa Hãn Hải thì Ly Khoan
Trà liền xuất hiện, chắc hẳn lúc đó lệnh chủ cũng đã rõ mười mươi hành
tung của họ rồi.
Nàng nghiêng đầu hỏi chàng: “Lần đó ở núi Tuyết
Đột là lần đầu lệnh chủ thấy ta sao? Thật ra ta luôn có cảm giác ngài
luôn ở gần ta.”
Chuyện đã đến nước này, lệnh chủ cảm thấy không
cần phải giấu giếm nữa, chàng vỗ đùi khoe: “Nương tử à, cái đó gọi là
thần giao cách cảm đấy. Ta nói thật với nàng nhé, ngay từ lúc nàng đặt
chân lên Hãn Hải thì ta đã đứng ở đằng xa nhìn nàng rồi. Dọc đường từ Ô
Kim Sát Thổ đến Phạn Hành Sát Thổ có rất nhiều yêu quái, nàng lại dẫn
một người một chim không được bao nhiêu đạo hạnh, ta thật sự không yên
tâm nổi. Sau khi suy nghĩ mãi, với lại dù sao gần đây cũng không có
chuyện gì làm, thế là ta quyết định ra khỏi thành đi đón nàng luôn. Bảy
cửa khẩu có Chư Hoài đóng chiếm, ở rìa Hãn Hải còn có Câu Xà, đều là yêu quái ăn thịt người. Ta lo nàng sợ nên đã tới trước đánh đuổi chúng đi,
như vậy nàng mới có thể bình an đến được Phạn Hành, trở thành tân nương
của ta. Nàng nhìn đi, mẫu phái mạnh một lòng một dạ âm thầm ra tay giúp
đỡ hôn thê như ta đây bây giờ khó tìm lắm đấy. Phải xuất sắc như nương
tử mới xứng có trượng phu ưu tú cỡ ta.”
(*Chư Hoài)
Đoạn đầu nói nghe rất ngọt, Vô Phương quả thật cũng thấy hơi cảm động. Nhưng đến nửa sau lại dần thấy sai sai, nàng đến Sát Thổ đâu phải để gả cho
chàng, ai gặp phải một nam tử chẳng rõ nguồn gốc lại mang tiếng xấu vang dội muốn kết hôn với mình chắc hẳn cũng sẽ thấy nhức đầu như nàng. Còn
cả câu cuối nữa, nàng cảm thấy mình đúng là rất tốt, nhưng chàng đâu có
ưu tú, nghe chẳng lọt lỗ tai tí nào.
Nàng nghi ngờ đưa mắt nhìn
chàng, thấy vậy lệnh chủ nói ngay: “Nương tử à, nàng đừng nhìn ta như
thế, ta sẽ không nhịn được mà cho rằng nàng yêu ta đấy.”
Vô Phương thở dài, nhìn sang chỗ khác.
Chàng vẫn chưa từ bỏ ý định, lại giơ tay lên, “Kỹ thuật chải tóc của ta tốt
lắm đó, hồi đấy lứa tượng đầu tiên vẫn còn nhỏ, mỗi ngày đều tới xếp
hàng tìm ta nhờ buộc tóc giùm đấy. Ta biết chải đến mười tám kiểu tóc
lận, nương tử có muốn thử không?”
Vô Phương gần như có thể hình
dung ra cảnh tượng đó, lệnh chủ vừa làm cha vừa làm mẹ một tay cầm lược, một tay vén tóc, miệng còn ngậm trâm gài, trước mặt là đội ngũ đứng đợi chải đầu dài không thấy điểm cuối… Hình ảnh đó chẳng hiểu sao lại khiến người ta thấy chua xót.
“Ngài nặn nhiều tượng đất thế làm gì vậy, để chúng làm thuộc hạ à?”
Thịnh tình không được đáp lại, lệnh chủ đành luồn lược vào mũ tự chải cho
mình hai cái, “Không phải, ta không cần thuộc hạ. Lúc mới đến Phạn Hành
Sát Thổ một mình ta rất cô đơn, nên mới nặn ít tượng đất để bầu bạn.
Nương tử cũng thấy rồi đấy, kỹ thuật nặn tượng đất của ta có thể nói là
xuất thần nhập hóa rồi. Lần sau đến mùa sen đỏ trên Kính Hải nở, ta sẽ
dẫn nàng đi cùng, để nàng hiểu được kỹ thuật thượng thừa của ta.” Kết
quả vị hôn thê lại chẳng chút hứng thú, bĩu môi đi ra ngoài.
Hành vi của con người ta đôi khi rất dễ bị đồn thổi lung tung, vị trước mặt
nàng đây là một ví dụ, ở Ô Kim Sát Thổ gần như đã mặc định chàng có tội
ác tày trời. Sau này chung đụng nhiều hơn, Vô Phương dần phát hiện ngoài việc chàng hơi ngốc ra thì những tiếng xấu kia đều có thể tìm được lời
giải thích hợp lý: khắp thành toàn tiếng trẻ khóc vì đám tượng đất non
của chàng cần chăm sóc; tượng đất bỏ trốn tự dưng lăn đùng ra chết, ấy
là vì sau khi rời Yểm Đô sẽ không còn được chàng cung cấp nên linh lực
cạn kiệt, hoàn toàn không phải lỗi ở chàng. Ô Kim Sát Thổ cách Phạn Hành quá xa, nghe nhầm dẫn đến đồn bậy cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng mấy nữ
yêu nhận ân huệ của chàng lại còn cắn ngược lại chàng mới là ghê tởm
nhất.
“Ngài có nghĩ tới việc chỉnh đốn núi Cửu Âm không? Đám nữ
yêu đã dụ dỗ bắt cóc tâm huyết của ngài ấy, chẳng phải cũng nên bị trừng phạt sao?”
Chí hướng của lệnh chủ lớn hơn chuyện đó cơ, “Trên
đời này có nỗi đau gọi là lực bất tòng tâm, ta chỉ cần nặn được tượng nữ thì có thể khiến bọn họ nếm được tư vị đó ngay thôi.” Nói tới đây chàng lại chường mặt tới hỏi nàng: “Thế nương tử này, bao giờ nàng động phòng với ta?”
Lão yêu quái mặt dày chịu không thấu này, hở tí là Vô
Phương lại bị chàng chọc giận muốn phát điên, đang yên ổn nói về đám nữ
yêu thế mà cũng kéo tới chuyện động phòng cho được. Cứ như động phòng là căn nguyên có thể giải quyết được mọi vấn đề vậy, chỉ cần có thể động
phòng thì nguy cơ của Yểm Đô liền dễ dàng được giải quyết gọn.
Mắng chàng, nàng không tìm được từ ngữ thích hợp, cơ mà mắng cũng vô ích,
nên chỉ có thể lờ đi thôi. Nàng xoay người ngồi xuống gờ đá trước động,
tuyết vẫn còn rơi, bông tuyết bay lả tả, ngồi lâu đúng là thấy hơi lạnh.
Có vẻ như nhận ra được điều gì đấy nên lệnh chủ mãi chẳng nói gì. Nàng bất giác ngoái đầu nhìn, chàng đặt lược trên đầu gối, trên miếng vải trống
hoắc chỉ có cái lược cộng hộp sáp mỡ cho nàng bôi mặt, trong tay nải của chàng chỉ chứa mỗi hai thứ đồ này.
Sao đi nữa thì chàng quả thật cũng đã hết lòng hết dạ vì mình, bị từ chối thẳng thừng như vậy đúng là cũng hơi đáng thương. Nghĩ vậy, Vô Phương đành đứng dậy đi tới ngồi
cạnh chàng, “Làm phiền lệnh chủ, chải đầu cho ta đi.”
Nàng quay
lưng lại, suối tóc dài tựa gấm hơi óng ánh trong ánh sáng ảm đạm của sơn động. Sung sướng đến ngất ngây, lệnh chủ rón rén đưa tay ra sờ sờ, tóc
của hôn thê đẹp quá, làm người ta nhớ đến gió mát mùa xuân lướt qua giữa ngón tay ấy.
Giống như chàng nói, tay nghề chải tóc của chàng
cũng ngon lành như kỹ năng nặn tượng vậy. Mới đầu Vô Phương còn rất lo,
sợ chàng kéo tóc làm đau mình, thế nhưng động tác của chàng rất êm, trừ
thỉnh thoảng phát ra tiếng nuốt nước bọt cái *ực* thì quá trình chải tóc khá là mượt mà.
Chàng chải cho nàng kiểu tóc nguyên bảo*, trông
vừa gọn gàng vừa đáng yêu. Chải tóc xong chàng đưa tay vẽ một vòng tròn, trước mặt Vô Phương xuất hiện một huyễn kính dập dềnh sóng nước, chàng
nói: “Nương tử nhìn xem có hài lòng không?”
(*Hình ảnh.)
Nàng hơi nghiêng đầu, nhìn hai lọn tóc mai rũ hai bên mà ngạc nhiên với khả
năng sáng tạo của lệnh chủ, “Yểm Đô toàn là nam giới, sao ngài lại biết
chải kiểu tóc của nữ vậy?”
Lệnh chủ đắc ý khoe: “Phạn Hành Sát
Thổ có rất nhiều nữ yêu, ta thấy bọn họ toàn chải kiểu tóc này, ta sửa
đổi một chút rồi chải thử cho đám tượng.”
Nói vậy chàng cũng dụng tâm đấy, Vô Phương chưa từng thử búi tóc như vậy bao giờ, cảm thấy vô
cùng mới mẻ. Tóc được búi lên khiến hoa tai trở nên rất nổi bật, nhẹ
đong đưa bên cần cổ trắng ngần, trông hệt một bức họa trước kia nàng
từng trông thấy.
Phái nữ thích đẹp vốn là chuyện thường tình, đôi khi còn có thể ngắm nhìn bản thân tới nửa buổi cũng không chán. Trong
huyễn kính phản chiếu một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, nàng đưa tay vuốt
tóc, lệnh chủ đen thui đứng sau lưng nàng cũng chen vào trong huyễn
kính. Nàng mỉm cười, đang định nói cảm ơn thì dưới mũ trùm bỗng lộ ra
nửa gương mặt, chiếc mũi anh tuấn, viền môi đẹp đẽ, và cả làn da sáng
bóng trẻ trung… Nàng chớp mắt, ngạc nhiên đến độ lông măng dựng cả lên,
xoay phắt người lại nhìn. Nhưng mọi thứ trong kính tựa như ảo ảnh, lệnh
chủ vẫn là lệnh chủ trước giờ, dưới mũ trùm vẫn tối thui không nhìn
thấu.
Lệnh chủ *ý* một tiếng, “Nương tử sao thế?” Trông thấy nàng giương mắt nhìn mình thì vô tội hỏi: “Chẳng lẽ nương tử không thích tay nghề của ta sao?”
“Không không…” Trong lòng nàng rối bời, không
hiểu nửa gương mặt chợt xuất hiện kia nghĩa là gì. Chàng truy hỏi nhưng
nàng chỉ lơ đễnh đáp hùa theo, “Tay nghề của lệnh chủ rất cừ, đa tạ.”Lệnh chủ đứng bên cạnh cười thỏa mãn, “Nương tử đừng khách khí, chỉ cần nàng đồng ý thì sau này ngày nào ta cũng có thể chải tóc cho nàng.”
Đã nhìn thấy chưa nhỉ? Hẳn là thấy rồi! Nhìn đôi mắt đầy vẻ kinh hoàng
thất thố kia của nàng, nói không chừng đêm nay còn nằm mơ thấy dung nhan tuyệt thế của chàng, từ đó không cách nào kiềm chế mà yêu chàng ấy chứ.
Những lời lần trước lệnh chủ nói với nàng không hoàn toàn là giả, tộc của
chàng quả thật chỉ được để lộ diện mạo trước người thật lòng với mình,
nhưng chàng có thể chi phối chuyện đó theo ý mình, lúc cần lộ miệng thì
sẽ lộ, lúc cần hở mắt thì sẽ hở. Nếu một phát để lộ hết cả thì nàng sẽ
không chịu nổi, phải từ từ theo tuần tự, đợi đến khi nàng thích ứng rồi, phán đoán của chàng chắc chắn sẽ thành sự thật.
Dĩ nhiên nếu bàn về chuyện thật lòng thì Ly Khoan Trà đã đủ tư cách nhìn thấy chàng từ
lâu rồi, có điều chàng đã dựng lớp che chắn trùm lên thiên nhãn của cậu
ta. Không phải người thân mật nhất thì vẫn chớ nên biết nhiều quá. Sau
lưng ai cũng có một chuyện xưa chưa nói, mà chuyện của chàng lại khá
phức tạp, nếu bại lộ tất cả thì sẽ làm phiền cuộc sống hạnh phúc sau
này.
Người trong sơn động không có ý định cởi áo tụt quần, song
người ngoài sơn động lại cóng đến độ gần tắt thở rồi. Ly Khoan giậm chân hỏi Cù Như: “Mi nhìn xem bọn họ nói chuyện sao rồi? Chúng ta vào được
chưa?”
Cù Như run lẩy bẩy, song vẫn bình thản nói: “Thủ đoạn của
lệnh chủ nhà ngươi quá kém, còn tưởng rằng khi về sẽ gặp phải cảnh không nên nhìn, kết quả lại lãng phí thời gian vào việc chải tóc.” Cô nàng
rướn mình vào trong nhìn một chút, đoán chừng tạm thời sẽ không có tiến
triển gì mới, thế là ôm bó củi đi vào sơn động.
Đốt lửa trong
trời băng đất tuyết, lại còn có đồ ăn uống, thật sự là chuyện rất thỏa
mãn. Bọn họ ăn rồi ngủ một giấc, đến khi phương Đông lấp ló đường trắng
thì chuẩn bị lên đường đến đỉnh Tụ Quật, Phì Di đã ở ngoài động chờ sẵn
rồi.
Tuyết đã ngừng rơi, chân đạp tuyết đọng kêu *bồm bộp*, cái
lạnh dần thấm vào ruột gan. Phì Di từ trên cây hạ xuống, thân rắn rơi
thẳng vào đống tuyết *ầm* một phát rồi biến thành vị công tử áo xanh, bò ra khỏi hố tuyết đi lên chào hỏi: “Chào các vị, qua đêm ở rừng băng
thoải mái chứ?”
Mọi người chỉ đáp cảm ơn, bày tỏ không muốn hàn huyên nhiều, có thể lên đường ngay.
Đỉnh Tụ Quật đúng như cái tên của nó, do chín mươi chín hang động tạo
thành*. Đường lên đỉnh núi rất nhiều chông gai, vì cửa hang được che
giấu rất kỹ nên chỉ chút sơ sẩy sẽ bị rơi vào ngay. Có điều đỉnh núi
cũng không cao chót vót lởm chởm đá như đã tưởng tượng, xung quanh Nhược Mộc là một khoảnh sân cực lớn được mài thành hình bát quái, ở mỗi
phương vị lại có ngọn núi đá, tương ứng với hào âm và hào dương*. Leo
lên nấc thang cuối cùng, rốt cuộc toàn cảnh của đỉnh Tụ Quật cũng hiện
ra, và cây Nhược Mộc trong truyền thuyết cũng đập thẳng vào tầm mắt mọi
người.
(*Tụ Quật có nghĩa là nhiều hang hố tụ lại với nhau.)
(**Nét hào: những nét ngang liền hoặc ngang đứt tạo ra Bát Quái, nét ‘一’ là hào dương, nét ‘–‘ là hào âm.)
Vô Phương không khỏi thán phục một hồi, nàng đã đi từ Đông đến Tây của Sát Thổ trải dài mười nghìn do tuần, song cho đến giờ chưa từng thấy qua
cái cây nào như vậy cả. Thân cây đỏ thẫm mà hoa cũng đỏ thẫm, phiến lá
rất nhỏ hợp lại tạo thành tán lớn màu xanh biếc. Rễ cây mọc ngoằn nghèo
tỏa khắp tám hướng, nhìn vô cùng mạnh mẽ. Nhưng cái cây này lơ lửng giữa không trung chứ không hề chạm đến đất bùn. Thì ra cái gọi là ‘cây không có rễ’ chính là không dính ngũ hành, sống phục thuộc vào trời đất.
Phì Di híp mắt nhìn hoa trên cây, tính toán đến lúc trái chín còn cần bao
nhiêu thời gian, Ly Khoan đứng cạnh nhìn quanh bốn phía thì cười giễu
cợt: “Đế Hưu đâu? Chẳng phải nói có nhân trụ sao?”
Dĩ nhiên Đế
Hưu đang ở gần đó, nhưng nó lại có một tật xấu đó là dậy khá trễ. Nên
hôm qua khi bọn họ nói muốn nghỉ ngơi một đêm mới lên núi, Phì Di rất
tán thành.
Nó liếm liếm đầu lưỡi, “Bây giờ không thấy hắn không
có nghĩa là hắn sẽ không xuất hiện. Chẳng phải các ngươi muốn bẻ một
nhánh sao, tốc chiến tốc thắng đi.”
Vô Phương nghe thế thì toan
tiến lên, nhưng mới bước được một bước thì bị lệnh chủ kéo lại. Chàng
nói quá nguy hiểm, bảo Ly Khoan đưa nàng và Cù Như qua một bên, còn mình thì buộc chặt áo choàng đen, đi tới chỗ Nhược Mộc.
Tuyết đọng
trên đỉnh núi chỉ còn lại một lớp mỏng, trước đó hẳn đã có người tới xúc bớt, lệnh chủ đi rất nhẹ, chỉ để lại chuỗi dấu chân mờ mờ. Chàng từng
bước tiến tới gần, cuối cùng cũng đã đến dưới gốc đại thụ. Ngẩng đầu lên nhìn, thân của thần thụ tỏa ra một quầng sáng như vòng sáng sau lưng Bồ Tát.
Lệnh chủ có kiến thức rộng nên cũng không xa lạ gì với
Nhược Mộc, hồi bé thòm thèm còn đến trộm quả, sau đó phát hiện có thứ
khác ngon hơn, cảm thấy quả Vô Sầu cũng chỉ đến thế mà thôi, thế là liền quẳng nó ra sau đầu luôn. Nay về chốn cũ lại chẳng có bất cứ hồi tưởng
nào, chàng chỉ muốn bẻ lấy một cành tặng cho hôn thê chàng làm quà thôi.
Chàng giơ tay áo lên bày tư thế có thể nói là phong nhã rồi tự giác nhìn ra
sau, dáng vẻ thần bí luôn có thể khiến phái nữ mê đắm. Chàng gần như còn uốn người liếc mắt đưa tình với Vô Phương, muốn nàng nhớ kỹ hình ảnh
đầy ý thơ này. Nhưng ngay lúc chàng sắp chạm đến nhánh cây, một lưỡi dao đầy sát khí chợt quét ngang qua, nếu không phải chàng nhanh chóng đỡ
được thì e là đầu đã bị gọt xuống rồi.
Nhân trụ gào một tiếng, âm thanh như truyền đến từ tâm trái đất, khiến mặt đất rung lên không
ngừng. Phì Di sợ hãi nấp sau lưng Vô Phương, chỉ về phía trước, “Nguy
rồi, vừa nhắc đã đến kìa.”
Trong đám sương mù đen là Đế Hưu vừa
chạy tới, thân người cao hai trượng mọc đầu sói, lông tóc trơ trọi, hai
mắt đỏ như máu, một tay cầm dao phay, tay kia cầm xiên lớn, nom như
chuẩn bị đánh chén một bữa thỏa thích sau khi kết thúc trận chiến vậy.
Khác biệt kích thước khiến lệnh chủ trông có vẻ nhỏ bé hơn hẳn trước mặt nó, Đế Hưu khom mình nhìn chàng như nhìn con kiến, rồi như chợt nhớ ra
chuyện cũ, phụt mạnh hai hàng nước mũi trong vắt về phía chàng.
Vòng kim cương trên tay Vô Phương phát giác được khí tức tàn ác, lập tức vù
vù chấn động. Nàng dán mắt theo dõi tình hình, dự định tới lúc sẽ xông
lên giúp lệnh chủ một tay. Có điều lệnh chủ thật dễ tính, chàng dùng
pháp lực gột rửa thân thể rồi khoan thai bảo: “Mấy nghìn năm không gặp,
con gia súc nhà ngươi không tiến bộ chút nào cả, gặp khách không chào
hỏi tử tế mà trưng vẻ hung thần ác sát đấy cho ai coi hử?”
Vô
Phương cứ tưởng Đế Hưu không biết nói, ai ngờ nó lại mở miệng quát:
“Không được gây chuyện ở chỗ ta làm việc, muốn đánh nhau thì chờ dịp
khác.”
Lệnh chủ điềm nhiên nói: “Ta tới đây không phải để tìm
ngươi mà muốn lấy một khúc Như Mộc. Chúng ta xem như cũng quen biết nhau mấy nghìn năm rồi, có thể dĩ hòa vi quý đưa một khúc cho ta không?”
Đầu lưỡi to lớn của Đế Hưu thè ra giữa kẽ răng, nó giơ tay lên nhét lưỡi
vào lại rồi cười lạnh, “Bình sinh ta ghét nhất là bị lôi kéo nhận làm
người quen, Đế Hưu ta sống mấy nghìn năm, xưa nay không thích nói chuyện tình nghĩa.”
“Lần đầu tiên gặp một con gia súc nhân phẩm kém tệ
hại mà vẫn có thể nói như mình thanh cao lắm vậy đấy.” Lệnh chủ bật ra
một tiếng cười giễu rồi bỗng vung tay áo lên. Gió mây xuất hiện bất ngờ, áo choàng đen của chàng phần phật như cờ dẫn hồn, trong lúc Đế Hưu còn
chưa kịp phản ứng thì chàng đã nhanh như chớp đánh vào mặt nó.
Người to thì ngu, chó to thì đần, khổ người quá tạng đôi khi cũng chẳng tốt
lành gì cho cam. Đế Hưu bị đánh lén thì gắt gỏng, “Ra tay nhân lúc người ta chưa chuẩn bị thì không phải là hảo hán!” Vừa dứt lời nó chống tay
xuống đất nắm chặt, trong chớp mắt đá dưới chân núi liền biến thành màu
đỏ, từng mảng màu đỏ lẫn màu đen bay ào về phía nhóm Vô Phương đứng cách đó mấy trượng.
Bị thi khí của nhân trụ đánh trúng sẽ không có cơ hội sống, cũng may lệnh chủ đã kịp thời nhảy đến hóa giải thế công của
nó. Năm nghìn năm trước lệnh chủ đánh nhau khắp uế thổ mà không bại trận nào, bây giờ như vừa tìm lại được nhiệt huyết đánh đấm khi đó. Cuối
cùng Đế Hưu không địch lại từng đợt tấn công mạnh mẽ của chàng, bị đánh
bật ngửa rơi xuống trên bậc đài phía trước gốc Nhược Mộc.
“Dừng
tay!” Đế Hưu đặt xiên nĩa trước ngực, chắp tay xin tha: “Lệnh chủ của
Phạn Hành danh bất hư truyền, ta không đánh lại ngươi, đừng đánh nữa
được không? Muốn bẻ Nhược Mộc thì cứ việc, miễn đừng động đến hoa thôi,
trái cây mà ít đi là ta không ăn nói được với cấp trên.”
Vốn là
chuyện rất đơn giản mà phải vung tay mới giải quyết được, lệnh chủ bẻ
lấy một cành, “Làm người nên khoan dung, ngươi đúng là đồ ruột gà bụng
nhỏ*, ta thấy đổi đầu sói thành đầu gà thì thích hợp hơn.” Sau đó chàng
chạy về như kiểu tranh công, giao Nhược Mộc vào trong tay Vô Phương,
“Treo nó trước ngực dương khí sẽ từ từ tụ lại, có thể áp chế sát khí
trên người nàng. Ta vốn không thích đánh nhau đâu, nhưng chả hiểu sao
luôn có kẻ muốn khiêu khích ta. Trong tình cảnh này nên hâm nóng một bầu rượu, ngắm núi thưởng hoa thì thích hơn nhiều.”
(*Ruột gà bụng nhỏ: ám chỉ những kẻ hẹp hòi thiển cận.)
Lệnh chủ tự thấy mình vừa nói một câu rất văn chương, nên mong hôn thê có
thể nhìn mình bằng cặp mắt khác xưa. Để làm nổi bật chiến thắng dễ như
bỡn này, chàng còn đặc biệt nhắc đến rượu và hoa.
Có điều Vô
Phương hình như không phục gì mấy, giơ tay áo lên tao nhã che miệng,
“Bản lĩnh của lệnh chủ thật khiến người khác khâm phục, có điều bên dưới áo choàng vẫn nên mặc quần thì hơn, vừa nãy lông chân lộ ra cả rồi.”
Lệnh chủ đang cố tạo không khí trong nháy mắt đần mặt ra, chàng hoảng hốt
thất thố đè lại áo choàng, “Rõ ràng ta có mặc quần đùi mà…”
Để lộ chân trần trước mặt cô nương đúng là mất hết đức hạnh, lệnh chủ cảm
thấy độ hảo cảm mình khổ sở gom góp thoáng cái đã quay về con số 0.
Nhưng vì sao hôn thê của chàng không để ý đến cái sự giỏi văn giỏi võ
của chàng mà lại để ý tới phần dưới ‘ngã ba’ chàng vô ý chưa cạo sạch
vậy?