Nếu như nhớ không nhầm thì Lộc Cơ là nữ yêu đầu tiên đưa nam nhân vô hồn vô phách đến tìm nàng. Lúc ấy không phải mồng một mà cũng chẳng phải
mười lăm, nàng thấy nàng ta khổ sở cầu khẩn nên mới phá lệ từ Thiên Cực
đến chân núi Thập Trượng. Dù rằng vẫn không thể cứu được nam nhân kia,
nhưng nàng bằng lòng cứu chữa đã là châm chước rất lớn rồi. Lộc Cơ xin
lấy nội đan trả phí khám bệnh, nàng nhẹ nhàng từ chối khéo, cũng thế mà
có giao tình giữa thầy thuốc và bệnh nhân.
Lộc Cơ muốn báo đáp ân huệ nên mời bọn họ đến động phủ của mình nghỉ ngơi, cũng sẵn lòng kể
nàng hay những điển cố ở Phạn Hành Sát Thổ này.
Dọc đường đi Vô
Phương toàn nghe thấy đề tài liên quan đến việc lệnh chủ sắp kết hôn,
trên mảnh đất Sát Thổ này không có nhiều hỉ sự, cho nên chuyện này xem
ra hết sức long trọng.
“Vừa hay có người quen nhờ ta chuyển quà, ta xong việc cũng phải đến Yểm Đô một chuyến.”
Lộc Cơ rót tách trà, vén tay áo đưa đến trước mặt nàng, “Thế thì linh y
phải cẩn thận nhiều vào đấy, xưa nay Yểm Đô chưa từng đón khách lạ từ
bên ngoài vào, trong đó ra sao chẳng ai hay biết cả.”
Vô Phương
gật đầu, nảy sinh chút hứng thú với ma đầu có tiếng tăm nát bét kia,
“Hình như danh tiếng của lệnh chủ không được hay cho lắm, cô nương đã
gặp hắn ta chưa?”
Lộc Cơ chống cằm, vẻ yêu mị được lụa mỏng xanh
mướt làm nổi bật, da trắng đến chướng mắt. Nàng ta nghiêm mặt, nói rất
nhỏ: “Gặp rồi, nhưng mà như chưa gặp. Cả núi Cửu Âm này đều thuộc phạm
vi cai quản của hắn nên đôi khi hắn ta sẽ đến đây tuần tra, lần nào cũng vô cùng rầm rộ. Ta có liếc qua từ bức tường người, vóc dáng rất cao,
nhưng luôn mặc áo choàng đen, mũ trùm rất rộng, đừng nói là mặt, ngay
đến một sợi tóc cũng không lộ ra. Theo ta đoán hắn ta chắc không được
đẹp mã lắm, đã sống mười nghìn năm thì sẽ già tới mức nào rồi! Chưa kể,
tính tình hắn ta còn rất hung ác hiểm độc…” Nói đến đây thì nàng ta im
lặng, sợ nói thêm sẽ lỡ miệng.
Nói Bạch Chuẩn độc ác là có căn
cứ, biết rõ nam nhân trong thành thất lạc là do nữ yêu núi Cửu Âm gây
ra, hắn ta có bản lĩnh thông thiên là thế, nhưng đến giờ vẫn chưa hề tìm đến các nàng. Vì hắn nắm hết mọi chuyện trong tay, những người theo
đuổi hạnh phúc như A Lang cuối cùng sẽ mất mạng vì phản bội hắn thôi.
Hắn có cách tạo ra họ, dĩ nhiên cũng có cách hủy diệt họ.
Lộc Cơ
chỉ nói một nửa, mà xưa nay Vô Phương cũng không thích tìm hiểu cặn kẽ
lắm nên nghe đến đây cũng thôi, đổi sang hỏi nàng ta tung tích của mèo
yêu khổng lồ: “Nghe nói ở đây gần kề núi Cửu Âm.”
Lộc Cơ ngẫm
nghĩ, “Mèo yêu khổng lồ? Xưa nay ta chưa gặp bao giờ, nhưng từng nghe ma núi nhắc đến, ở gần sườn Cam Mã có thứ giống mèo qua lại, có thể chính
là con mèo yêu mà mọi người nói đấy. Yêu ma quỷ quái trên núi Cửu Âm này có rất nhiều loại, đếm cũng đếm không hết, mà mọi người tìm thứ đó làm
gì? Dùng nó chữa bệnh à?”
Vô Phương đáp không phải, “Nó lấy đồ của đồ đệ ta, đến đòi nó trả lại thôi. Dốc Cam Mã ở đâu? Cách đây xa không?”
Lộc Cơ vươn tay chỉ trỏ, “Không xa lắm, từ động phủ của ta đi về phía Nam
chừng hai ngọn núi là đến. Dù sao tối nay ta cũng rảnh, có thể đi cùng
mấy người một đoạn. Địa hình trong ngọn núi này rất phức tạp, lại nhiều
yêu quỷ, có ta đây, lỡ gặp nguy hiểm thì chí ít có thể chỉ điểm cho mấy
người.”
Vô Phương nói cảm ơn với nàng ta, ngoái đầu nhìn ra ngoài động, sao sáng đã bị mây mù dày đặc che khuất.
Lộc Cơ nói ở đây luôn như vậy, “Núi nối núi liên miên, mây mù trên núi cũng rất dày, nên đi trong sương mù mà gặp phải gì thì phải cẩn thận. Như
con Đậu Quỷ vừa nãy thì tính là gì, có lúc sẽ gặp phải Hán Bạt* với Phù
Quan**, chỉ cần sơ sẩy một chút là mất mạng ngay.” Dứt lời cô nàng nhìn
sang Chấn Y, hai mắt mở thật to, “Tiểu ca đừng sợ, ta có thể bảo vệ
huynh.” Làm Cù Như liếc mắt khinh bỉ.
(* Hán Bạt là quái vật gây ra hạn hán trong truyền thuyết thần thoại Trung Quốc)
(** Phù Quan là chiếc quan tài bay, thường có cương thi bên trong.)
Chấn Y nhìn Vô Phương, không biết nàng có phát hiện ra thái độ mập mờ của
Lộc Cơ không, trên mặt nàng luôn mang biểu cảm trìu mến của trưởng bối
yêu mến vãn bối khiến y rất khó chịu. Y đứng lên đi ra ngoài, ở sau lưng nàng *ơ* một tiếng, “Đồ đệ, ngươi phải đi giải quyết à? Một mình thì
chớ đi xa, để Cù Như đi cùng ngươi đi.”
Cù Như rất phấn khích,
thét lên ‘tuân lệnh’ rồi chạy phăng phăng đến bên người y. Chấn Y cũng
không thèm ngoái đầu lại, bước nhanh ra thẳng bên ngoài.
Đồ đệ có hành vi xấu mặt như vậy, Vô Phương cũng chỉ cười khoan dung rồi hỏi Lộc Cơ: “Ngươi nói có Hán Bạt với Phù Quan, chẳng lẽ là phù quan của Cô
Trúc Quân*? Quả nhiên ở đây nhiều chuyện lạ thật đấy, vậy chắc hẳn cũng
có thứ gì giống Quỷ Xa rồi!”
(*Truyền thuyết kể rằng quan tài của Cô Trúc Quân bị nước biển phá hoại chỉ còn lại phần hòm, sau đó
trôi nổi trên sông, dân chúng địa phương phát hiện chuẩn bị mở nó ra,
bỗng quan tài gỗ đột nhiên nói chuyện, từ đó không ai dám đụng đến nữa.)
Quỷ Xa chính là loại quỷ điểu chuyên hút hồn phách của con người. Trên đời
này có vô số yêu quỷ dựa vào tinh nguyên của người khác mà nuôi sống bản thân, còn Quỷ Xa chẳng qua chỉ dùng thứ đó để dò đường mà thôi.
Quả nhiên Lộc Cơ ngẩn người, cuối cùng cũng đã rõ nàng tới đây để điều tra
nguyên nhân phát bệnh. Cái chết của A Lang đã khiến nàng chịu đả kích,
đồng thời còn làm linh y băn khoăn. Mới đầu nàng cũng không hiểu, tại
sao người đang sống sờ sờ ra đấy mà nói chết là chết ngay được. Sau đó
gặp rất nhiều người có chứng bệnh giống chàng, bọn họ đều có một điểm
chung là đều đến từ Yểm Đô. Tính mạng của tất cả mọi người ở Yểm Đô đều
nằm trong tay Bạch Chuẩn, cho nên đầu sỏ gây ra việc này, ngoài hắn ra
thì còn người nào khác không?
“Diễm cô nương không cần phải tìm
quỷ điểu đâu, ta biết nguyên nhân cô nương đến Phạn Hành Sát Thổ rồi.”
Ánh nến lay lắt hắt lên mặt Lộc Cơ, nàng ta ngước mắt hỏi: “Tối mai là
ngày sao Thiên Lang sáng nhất, trên đài Bát Nhã có ca vũ, Diễm cô nương
có hứng thú đi cùng ta không?”
Vô Phương nhớ lại Ly Khoan cũng từng chắc đến đài Bát Nhã, nói đó chính là nơi đám nữ yêu dụ dỗ nam nhân.
“Đài Bát Nhã có liên quan gì đến những người bị mất hồn phách kia không?”
Lộc Cơ cười cười, “Dựa vào vẻ đẹp của Diễm cô nương, có thể khiến đám nam
nhân bâu lại như kiến đấy. Cô nương muốn biết những người đó mất hồn
phách thế nào đúng không, cách tốt nhất là quan sát họ cả ngày lẫn đêm. Y thuật của cô nương cao siêu, nếu có thể tìm được cách phá giải, vậy
chúng nữ yêu ở núi Cửu Âm sẽ rất cảm kích Diễm cô nương.”
Vô Phương nghe mà khóe miệng co giật, “Rốt cuộc đám nam nhân này từ đâu đến vậy, xin cô nương cho biết.”
Lộc Cơ im lặng một thoáng, cuối cùng cũng nói ra: “Yểm Đô, Yểm Đô của Bạch Chuẩn.”
Vô Phương vô cùng kinh ngạc, ban đầu chỉ là nghi ngờ Bạch Chuẩn có động cơ gây án, không ngờ tình hình lại thay đổi nhanh như thế, bây giờ càng
khó bề phân biệt hơn nữa.
Lộc Cơ thấy nàng không bày tỏ gì thì
bắt đầu ra sức kể lể: “Yểm Đô có rất nhiều nam nhân, tất cả đều do lệnh
chủ nặn ra. Xưa nay âm dương cân bằng là chuyện thường tình, bọn ta là
nữ giới mà, nữ đi tìm nam vốn là lẽ hiển nhiên. Diễm cô nương ở một mình đã lâu lắm rồi đúng không? Mặc dù bản thể của đám tượng kia là bùn
xanh, nhưng trải qua luyện hóa liền có cơ thể sống và tư duy đàng hoàng, ngoài việc không thể có con thì còn lại đều giống nam giới bình thường. Diễm cô nương có thể chọn một người mình thích mang theo bên cạnh, có
khi cuộc sống sẽ trở nên thú vị hơn. Đám nam yêu gã nào cũng vênh váo
bất kham, mơ ước thê thiếp thành đoàn, bọn ta không thể sống như Đậu Quỷ được. Nếu đã chọn chồng, cớ sao không chọn người một lòng một dạ với
mình chứ? Đám tượng này tâm tư rất đơn thuần, chỉ cần y cam tâm tình
nguyện đi theo cô nương thì cả đời này chỉ nhận định mình cô nương thôi. Vốn mọi thứ đều rất tốt đẹp, nhưng không biết vì sao bọn họ lại đột
nhiên mất mạng, trước khi chết không bị bệnh cũng không gặp nạn, nhưng
vừa nằm xuống thì không dậy nổi nữa…” Lộc Cơ nhìn nàng bằng đôi mắt sáng rực, “Lúc cô nương ở Ô Kim Sát Thổ ta không tiện tiết lộ, bây giờ cô
nương đến tận đây rồi, không cần thiết phải giấu nữa, chẳng thà cùng
nhau nghĩ cách.”
Nghe nàng ta nói một tràng, Vô Phương mới hay
những bệnh nhân kia vốn đều là tượng đất. Như thế có thể lý giải vì sao
có thân xác mà không có hồn phách.
Song có một điều nàng vẫn chưa rõ, “Vì sao lệnh chủ lại muốn nặn nhiều tượng đất như vậy?”
Lộc Cơ nói: “Bọn họ là tử sĩ của hắn đấy, nếu không làm sao thống nhất được Phạn Hành? Lúc sen đỏ trên Kính Hải nở rộ, hắn sẽ để tượng đất vào
trong sen đỏ nuôi hồn, sau bốn mươi chín ngày tượng đất sẽ sinh máu mọc
xương rồi hoàn chỉnh thành hình.”
Nàng kinh ngạc không thôi, “Ta thấy mấy tượng người kia đều có tướng mạo khác nhau, cho nên lúc trước thật sự không hề ngờ tới.”
Lộc Cơ bật cười, “Tay nghề của lão yêu kia tốt lắm, đáng tiếc không biết nặn nữ nhân, bằng không đám tượng kia đâu dễ bị gạt.”
Có thể nặn ra nam xuất thần nhập hóa đến vậy mà lại không biết nặn nữ, Vô
Phương ngẫm nghĩ, rồi chợt hiểu ra, “Là vì hắn ta chưa kết hôn, không
biết dáng dấp nữ giới ra sao nên mới không nặn tượng nữ.”
Lộc Cơ
chớp chớp đôi mắt hạnh, “Yểm Đô từng có một nhân yêu nam không ra nam nữ không ra nữ, cũng là kiệt tác của lệnh chủ. Nghe cô nương nói thế, giờ
thấy lúc trước bọn ta đã nghĩ phức tạp quá rồi, cứ tưởng hắn ta tạo nên
cả thành toàn nam là xuất phát từ dã tâm.” Nàng ta ngẫm nghĩ thêm thì
thấy không ổn, “Vậy sau khi hắn kết hôn, chẳng phải sẽ nặn được nữ rồi
sao. Với tay nghề của hắn, dĩ nhiên tượng nữ sẽ đẹp như tiên nữ, đến lúc đó phải làm sao đây, còn ai bỏ gần cầu xa nữa?”
Thế rồi Lộc Cơ
chạy ùa ra ngoài như cơn gió, có lẽ là đi triệu tập đám nữ yêu bàn bạc
đối sách. Vô Phương bước ra khỏi sơn động, ngẩng đầu nhìn bầu trời, sao
Thiên Lang tỏa ra ánh sáng xanh bạc, cùng Hồ Thỉ Cửu Tinh ở Đông Nam hợp thành thiên tượng săn thú*.
(*Hồ Thỉ Cửu Tinh là một trong
những tinh quan thiên văn học truyền thống Trung Quốc, Hồ là cái cung,
Thỉ là mũi tên, có nghĩa là chín sao ghép thành cung tên bắn Thiên Lang.)
Cù Như hỏi: “Sư phụ, bao giờ thì đi sườn Cam Mã vậy? Lộc Cơ không đáng tin, chúng ta vẫn nên tự đi thì hơn.”
Chấn Y đi tới, nhỏ giọng nói: “Vì chuyện của ta mà đã làm phiền đến sư phụ
với sư tỷ, trong lòng ta rất áy náy. Núi Cửu Âm này rất nguy hiểm, hai
người cứ nghỉ ngơi ở trong động đi, một mình ta đi tìm mèo yêu khổng lồ
là được rồi.”
Vô Phương còn chưa mở miệng thì Cù Như đã nói không được, “Sư đệ quên đám nữ yêu trên núi Cửu Âm như sói như hổ rồi sao? Sư đệ là nam nhân đấy, ở đây nam giới đáng giá lắm. Ngộ nhỡ sự đệ bị bọn
họ bắt đi rồi luân phiên làm nhục thì biết làm sao? Đến lúc đó tóp rọp
như que củi khô, thành cái xác biết đi thì sư phụ có thần thông đến đâu
cũng không cứu được sư đệ đâu.”
Cù Như ăn nói không chút ý tứ làm Chấn Y hết sức khó xử. Y nhìn Vô Phương cầu cứu, nhưng nàng còn cười
vui vẻ hơn cả Cù Như nữa, y bó tay, chỉ biết lắc đầu thở dài.
Thế là bọn họ lên đường đi đến sườn Cam Mã. Trong cảnh tối lửa tắt đèn mắt
người nhìn không tốt, nhưng mắt Vô Phương và Cù Như lại tỏa sáng lấp
lánh. Các nàng đi đằng trước, thi thoảng ngoái đầu nhìn, hai con ngươi
phát ra ánh sáng xanh, nhìn giật cả mình.
Y không nhịn được hỏi: “Sư phụ, rốt cuộc chân thân của người là gì vậy?”
Hai điểm sáng kia lóe lên, nàng nói: “Ta là sát hung, ngươi không biết sao? Ta sinh ra từ đống thi thể, không có kiếp trước cũng chẳng có kiếp sau. Chỉ cần mạng lớn thì ta có thể sống mãi, cũng chẳng cần độ kiếp.”
Y im lặng không nói gì. Vì không thấy rõ đường nên dưới chân vấp một cái
suýt nữa ngã lăn, chợt một bàn tay ấm áp chìa ra, kéo y bước đi. Y không dám lên tiếng, lòng bàn tay mơ hồ đổ mồ hôi, bàn tay kia vẫn vững vàng
nắm lấy tay y. Trong lòng y bắt đầu có gợn sóng lăn tăn, ngón cái khẽ
khàng chạm lên mu bàn tay nàng, chậm rãi đi về phía trước, dù có là
hoàng tuyền cũng dám xông vào.