“Đinh, độ hảo cảm của Mộ Dung Mặc Ngọc đối với nguyên chủ là +5, độ hảo cảm hiện có là 80, người công lược cố gắng lên ~”
Trong đầu bỗng nhiên lại truyền đến tiếng nhắc nhở lạnh băng kia của Hệ Thống Quân.
Mạt Dư càng hết sức phấn khởi mà nhìn về phía Mộ Dung Mặc Ngọc, hắn cứ yên
tĩnh như vậy mà nằm nghiêng trên sàn nhà, chiếc áo bào màu trắng càng
trở nên nổi bật hơn dưới ánh trăng, vài sợi tóc mai tự nhiên rũ xuống
trên vai.
Nét mặt biểu cảm của hắn rất mông lung, trên khuôn mặt
góc cạnh rõ ràng tràn đầy ngượng ngùng đỏ ửng, tới cả chỗ bên tai cũng
hồng. Ôi, tay trái hắn đưa qua đưa lại hai má, đúng là chỗ cô hôn xuống.
Mạt Dư cảm thấy giờ phút này vẻ mặt của hắn rất là đáng yêu, cô quả thực
yêu muốn chết dáng vẻ khuôn mặt mông lung kia của hắn. Hì hì, thì ra Mộ
Dung Mặc Ngọc thích con gái chủ động, vậy cô liền không khách khí chủ
động đấy nha.
Mạt Dư vẫn ngồi ở trên người Mộ Dung Mặc Ngọc như
cũ, thật ra là đang ngồi ở trên đùi hắn, đôi mắt đen như hắc diệu thạch
của cô cười nhẹ nhàng nhìn hắn một cách bình tĩnh, sau đó…… Vươn một
ngón tay, cô duỗi ra ngón trỏ tay phải, học bộ dáng đùa giỡn phụ nữ nhà
lành, nhẹ nâng cái cằm tuấn dật của Mộ Dung Mặc Ngọc lên.
Cô nở
nụ cười không đàng hoàng: “Công tử, ngươi nhìn ta không chớp mắt như
vậy, có phải cảm thấy ta rất đẹp không?” Cô cố ý nói kiểu giọng uốn éo,
khiến người ta vừa nghe, liền rã rời toàn thân.
Nói xong, cô còn phong tình vạn chủng vứt một ánh mắt quyến rũ cho hắn, liếc mắt đưa tình.
“Khụ khụ ~” Mộ Dung Mặc Ngọc mất tự nhiên mà ho khan, đôi mắt đã không dám
nhìn cô nữa, mà nhìn loạn khắp nơi. Khuôn mặt tuấn tú, càng hồng nhuận
một vùng, quả thực là trong trắng lộ hồng.
Mạt Dư nhịn không được cười to ha ha.
……
Trên một con thuyền khác, trong khoang thuyền bố trí không khác mấy chiếc
thuyền trước, lúc này Chanh Tĩnh và Mộ Dung Mặc Liên chia ra ngồi ở hai
đầu thuyền, ở giữa cũng cách một tầng bình phong thật dày, tuy rằng vẫn
rất xinh đẹp.
Đáng tiếc, hai người cũng không đoán ra đối phương. Dù sao trước đó hai người cũng chưa bao giờ gặp mặt, vì vậy không đoán
ra đối phương cũng là đương nhiên.
Ngay lúc bình phong ở giữa thuyền được mở ra, nháy mắt Mộ Dung Mặc Liên vậy mà có loại cảm giác tim đập gia tốc.
Nữ tử trước mắt ngồi đưa lưng về phía hắn, nàng mặc một bộ xiêm y màu hồng phấn, trắng nõn nà thoạt nhìn rất là ngọt ngào; trên đầu nàng đeo mạng
che mặt, mạng che mặt lay động theo gió đêm, có loại cảm giác thần bí
như ẩn như hiện.
Thật ra, đó cũng không phải trọng điểm, trọng
điểm là, hắn vẫn còn nhớ rõ, đêm nay Mạt Dư cũng mặc một bộ xiêm y hồng
phấn, trên đầu cũng đeo mạng che mặt giống vậy!
Vừa nghĩ tới nữ
tử trước mặt là Mạt Dư, không biết vì sao hắn lại có loại cảm giác khẩn
trương, tim đập lỡ một nhịp. Không biết nàng có nhận ra hắn không? Không biết lúc nàng nhìn thấy hắn thì phản ứng đầu tiên sẽ là gì? Là kinh
ngạc? Hay là hận?Còn nữa, vì sao nàng lại hận hắn, hắn vẫn luôn muốn tìm nàng hỏi rõ ràng……
Nhưng mà, khi nữ tử quay người lại, khẩn trương cùng vui sướng hơi không thể nhận ra nháy mắt liền bỗng nhiên biến mất.
Không phải nàng.
Tuy rằng nữ tử trước mặt mang mạng che mặt, nhưng Mộ Dung Mặc Liên biết, nàng ta không phải Mạt Dư.
Con ngươi màu mực đen hiện lên một sự thất vọng, chẳng qua liền biến mất
rất nhanh, khôi phục bộ dáng dịu dàng lễ độ, khiến người ta vừa thấy
liền cảm thấy hắn như đang tắm mình trong gió xuân, đặc biệt thoải mái
dễ chịu.
Mộ Dung Mặc Liên nho nhã lễ độ chắp tay thi lễ: “Tại hạ
Mộ Dung Mặc Liên, thật vui khi được tạo thành một cặp Ngưu Lang Chức Nữ
với cô nương. Không biết quý danh của cô nương?”
Chanh Tĩnh dưới
mạng che mặt, khuôn mặt hơi có chút hồng, hắn lớn lên thật đẹp, thật dễ
nhìn, là mỹ nam từ đẹp nhất nàng từng gặp. Xấu hổ một lúc, Chanh Tĩnh
mới trả lời: “Tiểu nữ Chanh Tĩnh.”
Nàng vừa lên tiếng, Mộ Dung
Mặc Liên liền nhíu mày, mày đẹp hơi nhăn lại. Giọng nói này…… Cảm giác
không giống giọng nói ngâm thơ khi khảy đàn tỳ bà vừa nãy cho lắm, cảm
giác giọng nói này tương đối mềm mại, mà giọng khi ngâm thơ lại nhiều
hơn một phần khí thế.
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên mặt hắn lại vẫn ung dung thản nhiên, lông mày rất nhanh giãn ra, lại khôi phục bộ dáng dịu dàng.
Chanh Tĩnh, Mộ Dung Mặc Liên cũng có biết, nữ nhi của Hữu thừa tướng Lưu Li
quốc, cũng là nữ nhi duy nhất của Thừa Tướng, nghe nói Hữu thừa tướng
cực kỳ sủng ái đứa con gái duy nhất này, quả thực là ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ rớt. Tất cả yêu cầu của nữ nhi, không cò gì là
không đồng ý.
Chỗ sâu đáy mắt của Mộ Dung Mặc Liên lóe lên ánh sáng, nếu có trợ giúp của Hữu thừa tướng……
Dù có mạng che mặt, nhưng hắn vẫn như cũ nhìn ra được, nữ tử trước mắt có
thiện cảm với hắn, nói là vừa gặp đã yêu với hắn thì là phù hợp nhất.
Kết quả, hắn càng cười nói: “Thì ra là Chanh Tĩnh tiểu thư, tiếng thơm của
tiểu thư ở ngoài, khiến tại hạ ngưỡng mộ đã lâu, quả nhiên nghe danh
không bằng gặp mặt. Không biết tiểu thư có thể vén mạng che mặt lên, để
tại hạ may mắn được thấy nhan sắc tốt đẹp?”
Chanh Tĩnh dưới khăn
che mặt, khuôn mặt trắng nõn như ánh trăng lại không biết cố gắng mà đỏ
lên, trong lòng nhịn không được xuất hiện cảm xúc vui sướng, một đôi tay ngọc trắng nõn, không tự giác nắm chặt vào nhau, hắn nói hắn ngưỡng mộ
nàng, hắn còn muốn được nhìn nàng ~
Làm sao bây giờ, cảm giác rất khẩn trương, rất xấu hổ.
Trong lúc nhất thời Chanh Tĩnh liền luống cuống tay chân, nàng cũng không
biết giao tiếp với nam tử, đặc biệt là nam tử trước mắt còn ngọc thụ lâm phong (1) như thế, ôn tồn lễ độ, là loại hình mình thích, vì vậy nàng
càng không biết nên giao tiếp thế nào.
(1) Ngọc thụ lâm phong: Hình dung người phong độ tiêu sái, dung mạo tú mĩ
Lúc thì lắc đầu, lúc lại gật đầu, rồi lúc lại lắc đầu, xong lại gật đầu……
Vẻ mặt của Mộ Dung Mặc Liên, ừm, nói thế nào nhỉ, có chút bó tay, lại có
chút há hốc mồm, hắn hoàn toàn không ngờ tới, nàng là thiên kim đại tiểu thư, lại như vậy…… Không có phong phạm hiền lương thục đức của tiểu thư khuê các, chẳng qua, nàng như vậy, ngược lại cảm thấy vẫn rất đáng yêu.
Mộ Dung Mặc Liên cười ra tiếng, “Chanh Tĩnh tiểu thư, lúc thì nàng gật
đầu, lúc lại lắc đầu, là có ý gì? Là muốn để tại hạ giúp nàng vén mạng
che mặt lên sao?”
Vừa dứt lời, liền thấy Chanh Tĩnh nhanh lẹ vén mạng che mặt lên, để lộ dung nhan tốt đẹp, ánh mắt trong suốt nhìn hắn.
Đáy mắt Mộ Dung Mặc Liên hiện lên sự kinh diễm, hơn nữa hắn cũng không che
dấu kinh diễm ở đáy mắt chút nào, lo sợ không yên rõ ràng hiện ra ở đáy
mắt, nói: “Chanh Tĩnh tiểu thư không hổ là đại mỹ nữ đệ nhất kinh thành, quả thực còn khuynh quốc khuynh thành hơn cả tứ đại mỹ nhân, dùng hai
câu thơ Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức (2); hồi mâu
nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc (3) này để hình
dung tiểu thư, thật sự là vô cùng thích hợp.”
(2) Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức: Là đẹp tự nhiên thanh khiết, mà ko nhờ đến trang điểm trang sức.
(3) Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc: Nàng
liếc mắt lại, mỉm một nụ cười, trăm vẻ đẹp phát sinh, (khiến cho) các
phi tần trong sáu cung đều như không có nhan sắc.
Nghe vậy, mặt
Chanh Tĩnh lại đỏ bừng một mảnh. Hơn nữa ở trong mắt hắn, có thể nhìn ra sự kinh diễm sáng ngời, còn có ngưỡng mộ, đây không phải nói rõ là, hắn cũng có thiện cảm với nàng?
Nghĩ đến đây, mặt Chanh Tĩnh lại càng đỏ hơn, được rồi, đỏ ửng trên mặt nàng trước nay cũng chưa từng mất.
Cuối cùng, hoạt động Thất Tịch của lầu Tiêu Dao, nam nữ tử số mười hai đã
đạt được thắng lợi, trở thành một đôi Ngưu Lang Chức Nữ, cũng đạt được
phần thưởng phong phú. Chắc hẳn phải vậy, số mười hai này chính là Mộ
Dung Mặc Ngọc và Mạt Dư, bọn họ xem như thất bại trong phân đoạn đoán
đối phương, bởi vì vi phạm quy định, nhưng mà, Mộ Dung Mặc Ngọc với tư
cách là BOSS, đương nhiên là vô sỉ sử dụng quyền lợi, để hai người được
hạng nhất.
Cầm bảo vật rực rỡ ánh vàng, Mạt Dư tỏ vẻ hết sức thích sự vô sỉ của hắn.
Về phần Chanh Tĩnh sao, nhìn thấy Mộ Dung Mặc Liên, cả đêm mặt đều đỏ với
lại như đang đi vào trong cõi thần tiên, hoàn toàn quên mất mình là số
mười hai, cho dù có nhớ, nàng cũng sẽ không nói ra.