Cuối tuần, trời đổ cơn mưa
khiến không gian trở nên ồn hơn thường. Căn phòng vẫn đem chút trầm
lắng, chỉ là không khí thoáng ra hơn khi tấm rèm được mở ra.
Thâm tâm được nới giãn, ổn định nhiều sau khi tiêm thuốc an thần. Mới nãy
Dương Nhược Thiếu có đến khá lâu nhưng trên công ty có cuộc họp gấp, ông cũng rời đi không lâu.
Tiếng mưa rõ hơn, nó giống như muốn lại
gần gột rửa đi nỗi lòng héo úa của lòng người. Nhưng mãi chỉ có thể dừng lại sau tấm kính, cứ thế mà ngớt dần. Trời vẫn không có dấu hiệu thoát
khỏi cơn mưa tiếp đến. Màu sắc mây trời vẫn xám xịt, hình như đâu đó có
vài người mới rời xa?
Âm thanh khó chịu của tiếng điện thoại để chế độ rung khiến đôi mắt Dương Hiểu Tình thu hẹp lại trước dãy số.
" Thế nào rồi mẹ? " Người thiếu nữ đeo đôi dép rồi rời khỏi giường đi ra
phía bàn trà. Trong lúc chờ đầu dây đáp cô cũng uống lấy ngụm nước còn
ấm ban nãy.
Âm thanh ồn ào của một phiên chợ, tiếng tranh giá
hàng đó là thứ suốt 5 phút Dương Hiểu Tình nhận được. Cô chờ cuộc gọi
này không quá lâu, nhưng đủ để cả thâm tâm hồi hộp có thể dẫn đến hững
hờ, rồi chìm trong tuyệt vọng.
Hình như mẹ cô không ở Anh, có
thể đang ở một vùng quê Trung Hoa mua chút đồ lễ cho hai người đi trước. Khi ấy trái tim càng thắt lại, chỉ đơn giản cô không muốn nhận thấy
thời gian lại đẩy đi xa hơn. Hy vọng cũng giống như dải lủa, bay hoài
cũng có điểm dừng.
" Trần Thế Nhu đã xác nhận việc cái xác như
đã nói. Còn về ADN không hề trùng. Tình, con nhầm rồi.. " Đầu dây lên
tiếng, âm thanh mang đầy tính khẳng định khiến đối phương gần như lặng
đi. Điện thoại cũng để lại một khoảng trống, không tắt máy. Dù cho bà có gọi lại bao lần, không hề có động tĩnh nào. Có lẽ mãi về sau, tin nhắn
của đứa con gái gửi đến khiến bà ổn hơn.
" Con hiểu rồi.. Anh ấy mất rồi! Con hiểu. "
Một tin nhân chỉ nghe thấy tiếng chuông réo nhưng qua từng câu lời để lại.
Tấm lòng người thiếu nữ réo lên ẩn hiện trong câu từ. Cuối cùng vẫn rơi
vào một điểm vô tận. Nghe qua cũng đủ suy sụp, trái tim cũng úa dần nêm
cần vài liều thuốc để chăm sóc lại bãi đất khô cằn..
Nhưng thuốc lá, rượu chỉ khiến nó ẩm ướt khi đầu, về sau cũng độc hại rồi thành cái xác khô. Có loại người cứ mệt mỏi, buồn tủi lại tìm đến thay vì tìm đến nơi đông người để giải tỏa. Thực chất có kẻ không ưa nổi đám đông!
Âm hưởng của một mạng sống được xác nhận đã chết mẹ nó rồi!
Mưa cũng tàn, bi đát chính là tùy hoàn cảnh. Không gian sẽ chẳng theo đúng ý bạn, tình yêu trôi về biển đen. Con người cũng như được trồng trên một
trang trại đất xấu. Vừa nở sẽ tắt!
Cánh cửa phòng được mở ra,
sắc vàng trên bông hoa vẫn chọn mùa nở rộ nhất để khoe sắc trên tay
người đàn ông. Bộ vest cạnh đóa hoa mang vẻ uy nghiêm, điềm đàm khó
trách phụ nữ mê mẩn bởi bề ngoài. Đến nụ cười chào hỏi cũng khiến ai nấy phải khiêm nhường. Nhưng trong mắt kẻ bệnh, mọi thứ đều trở nên nhạt
nhòa.
" Tôi về rồi cô gái. " Âm hưởng nhẹ nhàng lướt qua, bước
chân vẫn chậm rãi bước đến giường bệnh. Gần như thứ người đàn ông nhận
được chỉ là nụ cười tươi đẹp rồi phai dần trong sự im lặng.
Người đàn ông khẽ nhíu đôi mày lại, tiếp tục mở ra một cuộc trò chuyện." Tôi đi lâu quá em giận sao? "
Nụ cười trên môi Dương Hiểu Tình dần nở lại, ánh mắt cô nhìn người đàn ông dần trở nên có chút muộn phiền. " Lâm Kỳ, anh đâu là gì mà em phải
giận. "
Kẻ mang danh Lâm Kỳ hơi khựng chân lại trước sự thẳng thắn của cô gái. Vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc bước đến giường bệnh.
Bó hoa được để sang chiếc tủ cạnh đó, Lâm Kỳ cũng ngồi xuống ghế thở dài
một hơi. " Sao lại bị thương nặng thế? " Gắn liền với lời nói tay anh
cũng khẽ vén làn tóc che đi gương mặt Dương Hiểu Tình vào tai cô. Hành
động ấy thực sự quá mức gần gũi nên nhanh chóng bị kẻ đối diện gạt tay
từ chối.
Nụ cười trên môi Dương Hiểu Tình có chút gượng ngạo,
thoáng chút khó chịu nhưng cô vẫn cố để lại một không gian hài hòa nhất
định. Ánh mắt cô khi đó cũng đưa qua nhìn Lâm Kỳ. " Việc này em tự làm
được, tiền bối làm vậy thực sự không đúng. " Cô từ chối khéo.
Lâm Kỳ hơi khó xử nhưng cuối cùng vẫn thả lỏng, nếu cô ấy không thích anh
sẽ không làm vậy. " Tình, có ai làm khó em ở đoàn phim sao? "
Cô lắc đầu. " Chỉ là bất cẩn thôi, anh đừng nghĩ xấu họ. "
Lâm Kỳ khẽ cười, giống như có chút cưng chiều mà xoa đầu cô. " Em hiền quá
người ta lấn tới. Giờ cũng có tiếng rồi phải giữ danh cho mình. "
Dương Hiểu Tình có chút miễn cưỡng tránh khỏi bàn tay người đàn ông. " Điều
này em cũng biết nhưng bản thân em thấy mình cũng không hiền lành gì.
Anh đừng nghĩ tốt về em. "
Lâm Kỳ thu tay lại, lòng anh cũng
thấy chút khác lạ nhưng cũng chỉ biết cách kiềm chế. Cảm giác cứ như vụt mất thứ gì đó, rất khó chịu.
" Đồ mình thích xấu đẹp tùy tâm
mình nghĩ. Tôi chỉ thấy em rất ngốc. " Anh có chút bày tỏ nhưng khoảng
cách gần như xa hơn, cô cũng không đáp lại cũng chỉ cười trừ rồi nhìn
bầu trời ngoài cửa.
Gần như sự tĩnh lặng lắng lại một hồi, người thiếu nữ mới sống lại. Ánh mắt cô lạnh nhạt nhìn người đàn ông, không
biết ứng xử ra sao. Dần thành muốn tách xa anh ta, chính là chẳng thể
đến cũng không để cho người ta hy vọng. Dương Hiểu Tình cũng ngồi dịch
lên dựa người vào giường rồi mới lên tiếng. " Lâm Kỳ, em thực sự muốn
chúng ta rõ ràng hơn. Hành động của anh rất dễ hiểu lầm. "
Lâm
Kỳ cương quyết hơn trong ánh mắt, vẻ đẹp ấy gần như giúp anh tự tin hơn. Nhưng đến khi lời nói chưa đến tai, lòng người vẫn run sợ. Cuối cùng sự bình tĩnh trở lại, đôi mắt anh lại có chút nhiệt huyết trong công cuộc
theo đuổi. " Từ đầu là anh muốn theo đuổi em. Chỉ khi nào em từ chối,
anh sẽ dừng lại. Nhưng anh chưa ngỏ lời, vì vậy đây là công cuộc tìm
hiểu. "
Dương Hiểu Tình có chút mệt mỏi, đôi mắt hạ xuống. " Lâm Kỳ em coi như đây là lời ngỏ ý. Em từ chối. Hoa này anh có thể đem về
giúp em. Thực sự cảm ơn tấm lòng. "
Lâm Kỳ khựng lại, không biết từ khi nào anh đã đứng lên rồi chẳng thể cử động được. Cô ấy quá mức
thẳng thắn, đến hoa cũng không nhận. Nhẫn tâm vậy sao?
Cổ họng
Lâm Kỳ thoáng ra, không còn bị giam giữ bởi xúc cảm như hồi đầu. Ánh mắt cũng bị sự lạnh lẽo hạ xuống. " Tình cảm không nhận nhưng hoa em có thể chứ? "
Dương Hiểu Tình khẽ cười, cô không chần chừ nhìn vẻ đẹp
của loài hoa. Nhưng lòng không muốn nhận, chữ tín không muốn tách đôi,
hơn hết đó không phải đó hoa cô thích. Chỉ ngộ lỡ anh ấy ở đâu đó biết
được, có thể sẽ tức giận. Cô không muốn.
" Xin lỗi, em không thể nhận. " Dương Hiểu Tình khẽ từ chối, cũng không quên nói rõ. " Từ sau
không cần phải đến thăm em, báo trí chụp được không tốt. Vốn dĩ chúng ta chỉ là bạn diễn, anh nên tách khỏi vai diễn. Như này có thể hai ta
không nên gặp nhau nhiều. Em đi trước. "
Người thiếu nữ nhẹ
nhàng rời khỏi giường rồi xỏ dép lướt qua người đàn ông. Cô không đem
theo bất kì phụ kiện gì để che giấu thân phận, cũng như rất điềm nhiên
bước qua ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Lòng cô giờ chỉ có một suy
tâm, nó chọc khoáy vào sự cô độc như một nỗi dao sắc bén. Liệu anh ấy có đang nhớ cô?
Nếu đã chết vậy vương vấn sao không tàn?
[... ]
Hạ vào năm hai sáu tuổi vẫn đem theo màu úa nhạt, không gian trôi qua đem
theo nhiều vết xước. Hồi ức nào cũng có tổn thương nhưng hiện tại gần
như cũng chỉ coi là vết sẹo. Giống như máu chảy cũng đông, tình cảm gần
như đọng lại. Ba năm không một cái tên gợi nhớ, đừng ai nhắc đến tên
người đàn ông đó giống như một tín ngưỡng để làm bạn với Dương Hiểu
Tình.
Chỗ đứng của cô trên toàn cầu gần như khá vững chắc, hình
ảnh đại diện cho nhiều thương hiệu. Một mình cai quản Tô gia. Vốn dĩ đó
là tập đoàn của bà nội cô, sau này do cắt đứt quan hệ với Dương gia mọi
công chuyện đều do người thân trong gia đình chung tay xây dựng. Từng
chút cổ phiếu không lâu cũng tăng vọt, có thể coi hiện tại có vị trí cao trong toàn cầu. Mọi chủ khoản đầu tư đều làm ăn lâu dài, danh nghĩa gần như gì cái mạng nên không hề có việc làm dơ chuộc lợi.
Hiện
tại, ba mẹ cô cũng lui về trong giới hoạt động chính. Mọi đường dây đều
được quy định, không hề có vận chuyển ma túy, đồ nhái. Nhưng về vũ khí
gần như gia đình cô nắm chọn, nghe qua cũng rất oai hùng.
Bữa
trưa đầu tiên với một chuyên gia tâm lý qua mạng không lâu có thể bị
chậm trễ đôi chút. Dương Hiểu Tình cũng vội vã sải chân đến bàn ăn phía
ngoài ban công, nói qua thì người đàn ông này khá thích thiên nhiên.
Bước chân cô chậm rãi lại hơn, cho đến khi bước đến người đàn ông tấm lưng
cũng hơi cúi xuống tỏ vẻ lịch sự. " Mạn Tu An, để anh chờ lâu rồi. "
Trong bộ vest âu lịch lãm, người đàn ông khẽ gật đầu rồi cười như cho qua mọi chuyện. " Không sao, cô Dương. Mời ngồi. " Anh ta không đứng dậy chị
đưa tay ra như tiếp viên, rất chu đáo. Hơn 30 phút chưa gọi đồ ăn, chỉ
ngồi với cốc nước lọc, xem ra một người rất có tính kiên nhẫn.
Dương Hiểu Tình ngồi xuống, ánh nắng gần như cùng phía chiếu về cô khiến cách ngồi cũng có chút dịch vào bên trong đôi phần. Rất nhanh bỏ qua việc
đó, qua ngoại giao nhiều nên cách nói chuyện cũng trở nên dễ nghe hơn.
Cô không quên lịch sử hỏi người đối diện. " Chúng ta gọi món chứ? "
Mạn Tu Lam khẽ gật đầu, điện thoại anh ta reo ngay cùng lúc đó. " Trần... À có chuyện gì? " Gần như ban đầu là tên của một ai đó, nhưng rất nhanh
anh ta không nhắc đến mà hỏi luôn kẻ đầu dây. Cuộc gọi điện ngưng lại
gần như rất nhanh, vẻ mặt người thiếu nữ cũng lặng xuống.
Đơn thuần đó chỉ là một cái họ bị trùng, tâm trạng cũng hóa tro, gặp gió nhẹ sẽ bay về một miền thương tâm trào vực.
Dương Hiểu Tình cố hồi lại xúc cảm, rồi nhận menu của phục vụ. Cô cũng ưu
tiên người cùng bạn nên cho anh ta chọn trước. Bữa trưa gần như cũng yên ả hơn sau khi yêu cần nhân viên dựng chiếc ô lớn che nắng.
"
Mạn Tu An, tôi có việc ở công ty. Xin phép về trước. " Dương Hiểu Tình
đưa thẻ tín dụng cho nhân viên thanh toán, sau đó cũng đóng túi xách
đứng dậy.
Bóng cô gần như phai đi rất nhanh, đôi khi cũng bị lọt vào ống kính nhiều nhưng vì trong hoạt động kinh doanh nên dần không
thành chủ đề quá nổi trội.
[... ]
Không khí oi ả của mùa hạ gần như bị đốt nóng bởi hàng loạt bài báo từ chính trị kinh doanh đến giải trí.
Ân Chi từ trong phòng tắm lao ra nhảy lên giường Dương Hiểu Tình, đến khi
ngừng lại hơi thở vẫn chưa được điều hòa ổn định. Mãi sau mới nói được
một câu, cũng không thể coi là quá dài nhưng xem ra làm cô ta như này
thì đáng xem. " Tình.. Tình cậu xem cổ đông lớn nhất năm nay là một
người đàn ông rất, rất đẹp trai... Ư.. Đẹp lắm.. "
Dương Hiểu
Tình bị đè lên bắp chân nghe xong cái tin này đôi mày có chút khó chịu
cau lại. " Không có tin gì đáng nghe hơn sao? Mình đang rất bận. "
Ân Chi rú hét lên với vẻ sung sướng, đôi mắt như ánh sáng mặt trời nhìn
qua phía cô bạn mình. " Hừm, anh ta là người đã mất tích năm năm. Con
trai họ Trần. Là chủ tập đoàn JKAK. Là tập đoàn cạnh tranh với cậu gần
đây. "
Đôi mắt qua tai mà hạ xuống, tay cũng ngừng gõ chỉ có
mình trái tim cô hững hờ sợ hãi. Cho đến cuối cùng cô không hỏi thêm gì, chỉ dám yên ắng bỏ lại công việc rời qua căn phòng khác.