Giọng nói của Trần Mặc Cảnh cứ thế đánh thức hết những xúc
cảm giấu kín trong người con gái ấy.. Hai từ " Anh Đây " đủ để
khuấy động tâm tư của Dương Hiểu Tình, nước mắt cô cứ vậy như
chuỗi ngọc đứt vô thức rơi xuống..
Hoa năm đó vừa kịp tàn người đã tìm về cứu chữa!
Người nhớ cô ấy đến mất đi cảm nhận riêng.. !
Cô ấy nhớ người là từng giây đều lặp lại hình bóng ấy trong tâm trí...!
Chỉ là 1 chút nhẹ nhàng của anh ấy lại khiến cô mở những lớp phòng ngự sau
bao giọt nước mắt.. Nhỡ sau này anh ấy lại đi thì sao? Cô không dám
nghĩ cho hiện tại mà ôm anh vào lòng, cô sợ thực tại và tương lai quá
mức đối lập.. Khi đó cô chỉ muốn nói.. Trái tim cô cảm nhận được cái
cảm giác nghẹn ngào, thèm khát cái chết đến mức lười nhìn ánh mắt
trời..
Tuổi cô còn nhỏ, cái tuổi đôi mươi ăn học ấy thì cô đã đem lòng yêu một nam nhân khiến cả thế giới phải dừng chân. Anh ấy không
hào hùng với cái tư cách như bao người khoác lên mình bộ cảnh phục, mà
ngược lại luôn thâm trầm lựa trọn hai tông màu đen trắng để diện lên
thân xác hằn vết thương quá khứ xen lẫn thực tại. Kẻ ngoài cứu giúp
mạng người thì được vinh danh, anh ấy giết hại một kẻ xấu cứu một bé
gái thì vẫn bị dị nghị.. Cô biết anh ấy quen dần, cô không mấy quan
tâm đến điều ấy.. Nhưng chính những điều ấy khiến anh ấy cách xa cô..
Gần mấy tháng nay, xung quanh cách khu vực lân cận rất ít những cuộc ẩu
đả. Ở những tổ chức nhỏ cũng dừng chân lại, họ chỉ hút thuốc uống rượi đi làm hay cướp giật sống qua ngày. Tuy nhiên những tổ chức lớn ngang
bậc với Trần Mặc Cảnh thì luôn lấn tới, đôi khi còn động đến Dương
Nhược Thiếu. Tựa như dầu bén lửa ngày gần nhau nhiều cháy càng lớn,
Dương Hiểu Tình nhìn thấy hình bóng ba mình trong cuộc đấu ấy. Ai cho
cô biết ông ấy nhiêu tuổi? Cũng sắp năm chục rồi nhưng nhìn qua vẻ bên
ngoài thì cũng chỉ khoảng bốn chục.
Khung cảnh đậm mùi thuốc
súng, sự mù mịt của khói bụt khiến bóng dáng Dương Nhược Thiếu thoắt ẩn thoắt hiện, từng cách di chuyển nhanh nhạy ấy khiến cô nở nụ cười lạnh
đến mức tự mình cho rằng mình vô cảm ngay cả khi thấy ba mình trọng
thương. Cô muốn lao xuống giữa đám đông ấy tự tay giết chết những kẻ
nhắm đến ba mình nhưng khi đó thì sao? Cô vẫn chỉ đứng ở một góc khuất
xem hết màn hỗn độn ấy.. Ba cô không cho phép cô thấy ông ấy tức giận,
không cho phép ai nói với cô ông ấy tàn nhẫn như nào. Ông ấy là người
ôn hòa trong cô và không hề muốn con gái nhìn thấy người ba ngày ấy cầm
trong tay trăm mạng người.
Dương Hiểu Tình đau thì đã có ba dỗ
dành, nhưng vết thương lại chỉ có mình người đàn ông kia khâu lại.. Kí
ức của cô dần chỉ còn đau thương, sự cô độc bao bọc nơi đây quá lâu.
Trước mắt cô là anh ấy, kẻ khiến cô thương tâm đến mất đi cả 1 tuổi
thanh xuân.
Trần Mặc Cảnh cái tên ấy đã bao lâu cô không dám nghĩ đến, mà hôm nay lại xuất hiện chứ? Anh ta là gì? Anh ta chẳng là gì
cả.. Chẳng là gì.. Thực sự chẳng là gì của cô hết.
Bàn tay ấy đã lau khô những giọt nước mắt trên gương mặt cô và cũng không giúp nỗi
lòng cô vơi hơn nữa. Anh không cười, không nói chỉ im ắng xoa đầu cô
rồi quay người lại lấy bát cháo đã bớt nào rồi nếm thử 1 thìa.
"
Ăn một chút? " Trần Mặc Cảnh múc lấy một đường cháo bên ngoài bón cho
người con gái trước mắt nhưng thời hạn để được chăm sóc cho cô ấy quá
ngắn.
Dương Hiểu Tình cầm lấy bát cháo và chiếc thìa từ tay Trần
Mặc Cảnh rất nhanh, đôi môi khẽ mím lại gần như đang mang thái độ cự
tuyệt với chính xúc cảm của mình rồi quay người ra phía cửa sổ. Cô nhìn khung cảnh bên ngoài qua khe rèm nhỏ, chỉ có 1 vệt đen nhỏ của không
gian bên ngoài.. Nó rất đơn độc trong mắt cô.
" Anh có thể về rồi.. " Giọng nói cô nhỏ nhẹ nhưng lại mang một hơi lạnh từ trong tâm hồn.
Trần Mặc Cảnh không nói gì thêm khẽ quay lưng rời đi, một chút nuối tiếc
trong anh cũng không để lộ. Anh cương quyết dành lại cô cho mình nhưng
sẽ không hèn mọn đến mức sống trái lại với bản chất của mình. Sóng gió
có thể đến bất cứ thời điểm nào, cô cần mạnh mẽ còn anh cần cương quyết trong mối tình cảm này.
Vài phút lặng lẽ trôi qua sau tiếng đóng cửa, Dương Hiểu Tình vẫn lặng lẽ ăn cháo. Cô thích hương vị quen
thuộc cho chính tay anh nấu, cô nhớ nó đến mức mỗi lần nhớ về lòng lại
cồn cào những hồi ức êm đềm không mấy sóng gió.
Dạ dày hơi đau, có chút no nên Dương Hiểu Tình dừng việc ăn lại mà đưa mắt nhìn lên
đồng hồ, thời gian chớm khoảng 8 giờ tối cũng còn khá sớm. Không gian bên ngoài có vẻ trầm tĩnh nên cô cũng không ngần ngại nhấc thân thể yếu ớt rời khỏi giường.
[... ]
Hành lang trống vắng đôi khi có thể nghe rõ tiếng gió lùa qua..
Dương Hiểu Tình lẳng lặng bước vào thang máy dịch chuyển lên tầng thứ 34 của tòa nhà A.
Mới hôm qua cô có nghe nói Phong Mỹ phải nhập viện do bị động thai. Cô gái ấy là người đã nghe hết bầu tâm sự của cô trong 6 tháng qua, chỉ tiếc
thay số phận của cô ta quá mức thảm khốc.
Chuyện tình của Phong
Mỹ cũng chắc chở không ít, cô ấy qua lại với người mình yêu thầm 5 năm
nhưng tiếc thay người ấy lại đem lòng thương một cô gái khác. Số phận
của cô ấy tựa như một tấm gương phản chiếu hai nhân cách. Con người
Phong Mỹ vốn nhân từ nhưng người đàn ông ấy khiến cô trở nên tàn độc.
Tâm tư của người con gái ấy dày đặc, không biết khóc, không cười lúc
nào cũng chỉ trầm ngâm nói chuyện.. Rất đáng thương.
Số phòng
76, tầng 34 đã ngay trước mắt.. Khoảng không gian nơi đây thoảng dư vị tình cảm nồng ấm, đến mức Dương Hiểu Tình vừa đẩy cánh cửa đóng hờ ra
nhìn vào đã nhanh chóng quay lưng rời đi. Cô nghĩ người con gái ấy bây
giờ đang được che chở bởi người đàn ông đó, vẻ mặt anh ta miễn cưỡng
nhưng cô ấy lại hạnh phúc đến rộ lòng. Tình yêu vốn theo nhiều chiều
hướng, mỗi kẻ ở đời đều có cách lựa chọn khác nhau. Nên dù đau đến ngu
ngốc lừa dối chính mình họ vẫn có thể lao vào.
Thang máy cứ vậy lại dịch chuyển xuống dưới lầu một, tiếng gió vẫn lộng vào không ngừng.. Cô cũng cứ vậy mơ hồ đi dạo.
Hơi lạnh một chút nhưng cũng dần thành quen, bước chân cô chậm rãi bước
theo ánh đèn yếu cứ thế cho đến khi có chút ngờ ngợ về khung cảnh, mùi
thuốc lá có chút quen thuộc dày đặc cả 1 khoảng không gian. Những đốm
đỏ ẩn hiện trong góc khuất, bóng dáng người đàn ông cao lớn dần thoát
ra khỏi nơi ấy.
Trần Mặc Cảnh khẽ cau đôi mày lại tỏ vẻ khó
chịu, điếu thuốc trong tay cũng vô thức rơi xuống rồi khẽ bị dập tắt đi rất nhanh. Anh nhìn cô một chút rồi đưa mắt nhìn lại căn phòng ở tầng
5, đèn vẫn bật nhưng người thì không còn.
" Anh không về? " Dương Hiểu Tình nhỏ giọng hỏi.
" Chưa muốn về, ở lại một chút được không? "
" Tùy thuộc vào anh. " Cô chỉ lạnh nhạt đáp lại rồi bước tiếp về phía
trước, kẻ sau cũng bước theo.. Lòng cứ thế nghẹn lại mà dâng trào thứ
xúc cảm lầm thời điểm.
Chỉ nhấc được vài ba bước, bả vai cô bị
anh giữ lại khiến bước chân cũng ngừng di chuyển. Anh không nói gì,
cũng chỉ chậm rãi quay người cô lại tự tay mặc chiếc áo khoác của mình
cho cô. Anh ít nói nhưng hành động lại không ngừng cho cô gái xao
xuyến. Lòng cô có chút rối loạn nhưng lại dần yên tĩnh mà nở một nụ
cười với anh.
" Về nghỉ ngơi, em còn yếu. " Giọng anh lành lạnh khuyên dăn người con gái trước mắt.
" Em muốn đi dạo một chút.. Muộn rồi anh về đi.. Để cô ấy ở nhà một
mình không tốt đâu. " Nụ cười trên môi Dương Hiểu Tình ngày càng hiện rõ hơn, không hẳn là đau thương cũng chẳng phải vui vẻ. Mà nó chỉ khiến
đáy lòng anh áy náy hơn.
Trần Mặc Cảnh vẫn trầm tĩnh, vẻ mặt
thoáng mệt mỏi rồi khẽ cúi người xuống kéo khóa áo khoác cho cô. Xong
anh cũng quay người về con đường phía trước, ánh mắt lạnh như dao khắc
nhìn ánh trăng yếu ớt mà nở nụ cười chế giễu bản thân. Anh không yêu
người con gái đó, suốt sáu tháng anh không hề rung động dù đã cố gắng
gạt người kia ra khỏi trái tim.
Anh hối hận vì sáu tháng trước không ở lại nơi đây.. Vì trong sáu tháng trước đã làm tổn thương một cô gái khác..
" Em không phải không quên được anh.. Cũng không phải thiếu anh sẽ
chết. Chỉ vì thời điểm thực tại vẫn chưa có người đàn ông nào khiến em
rung động. Vì vậy nếu anh yêu người con gái ấy, đừng làm cô ta tổn
thương. Cũng như đừng tìm đến em để chuộc lỗi lẫm xưa khi thương tình
nay còn vơi hơn xưa. Em không nhân từ đẩy anh đi lần nữa đâu. " Dưới sự phản chiếu của ánh trăng, gương mặt ấy nở nụ cười hạnh phúc đến mức kẻ nhìn rơi lệ. Lòng cô tựa như dao khắc thành đường dài chưa có điểm
dừng. Tình yêu khi đối phương đã thay lòng có giữ lại cũng dần thành
chán ghét.. Nực cười vậy đó..!
Trần Mặc Cảnh không đáp mà lạnh
nhạt quay người lại chậm rãi châm điếu thuốc. Anh hít lấy một hơi sâu
rồi nhả khói mù mịt khiến đôi mắt ấy cay cay.
" Đợi đến khi có cô gái khác khiến tôi rung động.. Em về bên tôi được không? " Giọng anh
tràn gập đau thương, lạnh buốt cả một không gian. Sự thiếu thốn yêu
thương, khiến con người anh cô độc đến từng lời nói đều chân thật..
Đau đến quặn lòng mà nói tiếp.
" Xin em.. Đừng hành hạ bản thân
mình, đừng cho rằng mình đơn độc. Đừng xé những bức hình về tôi.. Nếu
em ghét, em hận. Chỉ cần chạy về phía tôi, gọi tên tôi thật to. Tôi
sẽ chết.. " Trần Mặc Cảnh cười lạnh sau câu nói, anh khẽ hít lấy một
hơi thuốc rồi nhả khói.. Làn khói che đi nỗi buồn trên gương mặt anh
trong giây lát rồi tan dần đi.. Chỉ còn lại sự lạnh nhạt..
"
Em.. " Dương Hiểu Tình vội lên tiếng nhưng nụ cười của người đàn ông
trước mắt lại khiến cô khựng lại, mọi xúc cảm như bị chi phối cứng đờ.
" Muộn rồi, anh đưa em về phòng. " Anh vứt điếu thuốc còn dở
dang rồi bước lên phía trước, anh không đứng gần cô chỉ đi trước với tốc độ chậm để còn có thể nghe rõ hơi thở của người
con gái ấy. Chỉ vậy thôi cũng đủ để yên tâm.
Con đường
dần thu ngắn lại, Trần Mặc Cảnh dừng lại trước mấy bậc thang
đi vào trong bệnh viện mà quay lại nhìn Dương Hiểu Tình. Vẻ
măKhcô vẫn lạnh nhạt dù có bao nhiêu xúc cảm mới lướt qua cô
vẫn không hề thay đổi.. Cô lại cười với anh, tựa như đóa hoa yếu ớt
chống chịu lại sự gay gắt của ánh nắng mặt trời.
Dương Hiểu Tình
cúi người xuống, cô cố gồng mình kiềm nén những lần ho. Nhưng càng nén
lại cổ họng cô lại khó chịu, ngứa lên.. Cứ thế đến khi anh bước đến gần đỡ lấy tấm thân yếu ớt của mình, cô cứ liên hồi ho. Ho đến mức rát cả
cổ, nước mắt cũng ứa ra vì một thứ gì đó.
" Đưa em lên phòng
đi.. Em mệt " Cô nhờ vả anh, nhưng lại không ngước lên nhìn anh dù chỉ
một chút cũng không. Đâu đó trong cô là lo sợ, thứ dịch lỏng ấm nóng
trong tay cô thực sự ghê tởm. Màu đỏ thẫm chưa bao giờ là ổn.. Cô hơi
đau thôi..!
Trần Mặc Cảnh đầy lo lắng khẽ bế Dương Hiểu Tình về
phòng. Không gian xung anh bề bộn, ý trí bỗng dưng hóa đá lạnh đến mức mỗi lần quan tâm cô đều cứng nhắc không để lại nơi đáy lòng người con
gái chút niềm tin. Anh lo sợ tình yêu của anh quá tàn độc.. Bởi anh
chưa từng cảm nhận được yêu thương của lòng người.. Họ chỉ coi anh là
dã thú mang hình hài con người..
...
" Đưa em về phòng
bệnh.. Đừng qua phía bên đó.. Mùi thuốc khó chịu.. " Cô hiểu anh muốn
đưa mình đi đâu nhưng cô không thích qua bên đó, anh định cho cô nghe họ phán xét về bệnh tình của mình ư? Không cần cô biết rõ.. Ha.. Rất
rõ..
" Ngoan.. "
" Em nói anh không nghe à? Phòng bệnh hướng bên kia.. "
" Tình, đừng làm anh điên lên.. "
" Bỏ em xuống.. Bỏ xuống.. "
Trần Mặc Cảnh nhanh chóng thả Dương Hiểu Tình xuống hàng ghế chờ, những tơ
máu trong mắt anh cũng dần hiện rõ hơn trong cơn tức giận. Mặc cho cô
đang yếu ớt, anh vẫn vô thức thả cô xuống không chút nương tay.
Người con gái trước mắt anh gần như nổi điên lên nhưng lại nở nụ cười lạnh
nhạt mà rướn thân thể đau nhức lên. Từng đốt xương như sắp tách rời
khỏi nhau, thực sự con người của anh vẫn tàn độc như vậy.. Chả khác
mấy, nhưng chính con người ấy lại khiến con người ta điên cuồng hơn.
Đẩy anh cho một cô gái khác dùng cũng tiếc nhưng hết tình cảm với cô
cũng đâu nhất thiết nhẫn tâm đến vậy?
" Sao? " Anh dùng ánh mắt lạnh như dao khắc, bàn tay thô bạo bóp chặt lấy chiếc cằm thon gọn của cô.
" Humm? "
" Em đang thách thức sự kiên nhẫn của tôi? "
Dương Hiểu Tình không trả lời, cô cũng chẳng thèm nhìn anh mà đưa ánh mắt
nhìn dòng người lưa thưa. Chính điều đấy lại khơi dậy con người đã giấu kín trong anh.
Trần Mặc Cảnh bóp chặt chiếc cằm của cô hơn, anh gần như muốn hành xác con người ương bướng trước mắt nhưng lại không thể.
" Em tưởng anh còn thương mình cơ? " Ánh mắt Dương Hiểu Tình sắc bén nhìn thẳng Trần Mặc Cảnh, thốt lên lời vừa bi vừa hài.
" Ai nói tôi hết thương em? "
Anh siết chặt cằm cô hơn, kéo nó gần lại phía mình một chút rồi va chạm
nhẹ với cánh môi man mát. Nhịp điệu hỗn độn hơn, môi lưỡi dây dưa với
nhau một hồi. Đến khi hơi thở dần trở nên gấp gáp, thiếu khí thì cô
mới sực tỉnh mà đẩy anh ra.
" Hết giận chưa? " Trần Mặc Cảnh đưa
tay vuốt nhẹ một bên má của Dương Hiểu Tình rồi nhanh tay nâng cằm cô
lên. Thấy cô vẫn cứng nhắc dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh lại bóp chặt lấy chiếc cằm.
" Con gái các người đúng là khó dỗ.. " Anh vừa tức giận vừa khó chịu mở miệng.
" Tôi mặc kệ em... Muốn khám hay về phòng tự đi.. Muốn giận thì giận.. Chết tiệt.. " Trần Mặc Cảnh khó chịu nói xong cũng rời đi, anh chả
biết trong cô có hiểu cho tình cảm của mình không? Hay vẫn còn nghĩ về
việc anh và Anne quen nhau.. Nhưng vốn dĩ anh với cô ta hết hợp đồng
rồi đâu còn gì.. Cứ nghĩ thêm anh càng trở nên tức giận muốn đập phá
mọi thứ xung quanh..
[... ]
Gần mười một giờ khuya, phòng vẫn sáng điện, thêm chút giai điệu nhạc trầm lắng.
Trần Mặc Cảnh mở cửa bước vào, ánh nhìn của cô gần như đã có chút gần hơn
nhưng không còn nồng nhiệt như xưa. Thấy anh bước vào sau hai tiếng
cũng chỉ có chút ngờ ngợ xong lại đưa mắt nhìn cảnh đêm yên tĩnh bên
ngoài.
Anh bước đến gần hơn, cô vẫn không quay lại nhìn mà chỉ
chăm chú nhìn ngắm cảnh đêm đến mức lặng cả người. Trong anh chỉ biết
cảnh đêm rất đơn độc, đã có thời gian anh thích nó đến mỗi đêm đều thức một hồi lâu để xem sự biến chuyển của chiều không gian đơn độc ấy..
Phải chăng cô cũng vậy... Một con người nội tâm sẽ rất khó để anh bước
vào nơi thâm sâu của ngàn tâm tư..
" Thuốc dạ dày ăn xong uống
đi. " Trần Mặc Cảnh vứt túi thuốc về phía Dương Hiểu Tình, sau đó quay
lại bàn uống nước bày đồ ăn ra.
Dương Hiểu Tình mệt mỏi nhấc thân thể đau nhức xuống, nhìn thấy bát cháo cá cô bỗng dưng có chút khó
chịu rồi quay người chở về giường.
" Em không ăn cháo cá đâu.. Anh dùng đi." Cô mệt mỏi lê bước chân mà lên tiếng.
" Tôi có mua cháo xương, có nhiều rau thơm, 1 phần sữa đậu nàng nóng, lại đây.. "