Dù nói là lòng không muốn yêu,
nhưng tình cảm cô lại chẳng bao giờ lắng xuống. Vết thương trên
đầu anh hiện tại còn băng bó, đỏ thẫm một khoảng nếu là sáu
tháng trước cô sẽ phản ứng ra sao?
Dương Hiểu Tình của
khi đó sẽ hỏi anh đau không, sẽ chăm sóc anh đúng không? Hay cô
sẽ khóc nhiều hơn nữa, chứ không phải một kẻ vô tình như hôm
nay.
Cái phút vô thức lệ tuôn trào ấy.. Dương Hiểu Tình
vốn là động lòng, vốn là đau thương. Nửa năm không gặp không là nhớ nhung thì có thể là gì? Hận? Không cô chưa bao giờ hận
anh, sâu trong cõi lòng cô vẫn duy trì hình bóng của anh, nụ
cười ấm áp nhất có thể.. Nhưng mỗi khi nghĩ đến lòng lại
quặn lại, hóa ra là một tình yêu mù quáng đến mức bản thân
muốn phá lưới chạy đến, mạo hiểm cả tính mạng.
Yêu? Thứ khiến con tim cô khô quạnh, giống như một bãi hoang mạc chẳng có đến một ốc đảo.
Trần Mặc Cảnh khẽ gỡ bàn tay mảnh mai trên cổ Dương Hiểu Tình
xuống, nó vẫn còn in nguyên vết răng ban chiều, tím bầm. Thoáng cái trong anh một cảm giác man mát đau thương nhưng lòng lại
chuyển về sự băng lãnh rất nhanh..
" Đau à? " Giọng nói anh lại lành lạnh, nhưng cũng khơi gợi được chút quan tâm. Vốn anh đã thích nghi với cái tính cách của
mình, biết càng cố gắng gạt bỏ đi lại càng chẳng thể.Người
con gái trước mắt anh ngày càng nở rộ như một đóa hoa đến
mùa, đằm thắm, dịu dàng khiến đàn ông đã chạm đến không thể
buông. Anh chỉ sợ ngỡ cái lại có người hái hoa vào một ngày
lộng gió. Giống như bồ công anh buông thả những cánh hoa đi chỉ
còn lại thân hình xơ xác. Nó cũng như giữ được người trong
lòng nhưng người lại mang tâm tình một kẻ khác. Cảm giác đó
chỉ vỏn vẹn một từ " Đau ".
Ánh mắt Dương Hiểu Tình
đọng lại trên đôi môi Trần Mặc Cảnh, không cười, không nói chỉ
là một cảm giác rất xa lạ. Nơi đâu đó trong trái tim cô lại
rung động, cô lại hơi sợ bước vào cạm bẫy trước mặt đôi mắt
khẽ nhắm lại. Ai hiểu cho cô? Ngay cả cô cũng không hiểu mình,
suy nghĩ của cô rối tung trước cách hành xử của người đàn ông
này, vừa mang tính chiếm hữu lạnh giá, vừa ngọt ngào.
Thứ trên đời này cô chẳng thể chạm đến là trái tim anh, dù anh
nói yêu nhưng con người lại lạnh như băng tuyết ngàn năm, tính
cách anh ấy thâm trầm đến mức trái tim cô khô quạnh theo năm
tháng dõi theo. Năm năm chờ đợi cứ như hành hạ tâm mình, như
lại khao khát được yêu, nói đi muốn cô sao?
Vốn được sinh ra trong một ra đình hoàn hào, nuôi nấng bằng hạnh phúc từ
nhỏ ít nhiều không phải chịu đau khổ , nhưng càng lấn chân vào
tình yêu lòng lại càng nặng. Nhiều thứ cô muốn thứ, giống như
muốn kết liễu đời mình nhưng lại rất nhanh cô nhận ra, như vậy
là ngu ngốc, mọi thứ cô đều có chỉ là thiếu anh thôi mà.
Thoáng cái là cả thân thể nhỏ bé của cô lại run lên, bàn tay chẳng
chút hơi ấm va chạm vào da thịt cô, người đàn ông đó phá tan
mọi rào cản trong tâm trí cô.
Nó giống như một cơn sóng
biển vào đêm đông, chỉ cần khẽ va chạm vào đôi bàn chân nhỏ bé cả người cũng run lên vì sự lạnh lẽo. Trần Mặc Cảnh chính
là như vậy.
" Sao chiều nay em rời đi? " Anh thản nhiên hỏi.
Dương Hiểu Tình giữ chặt lấy bàn tay đang không ngừng di chuyển lên
xuống ở phần đùi mịn màng của cô, giọng nói bình thản đáp. " Là có việc bận "
" Từ bao giờ em bận việc qua lại trong quán rượu vậy? " Ánh
nhìn của Trần Mặc Cảnh ngày càng lạnh hơn, cô không đọc được
suy nghĩ của anh qua đôi mắt này nó tàn khốc chỉ có thể khơi
dậy phẫn nộ.
Dương Hiểu Tình vẫn bình thản nở nụ cười bỡn cợt, đôi mi cong vút sụp xuống đôi chút cho thấy người đàn ông hiện tại vốn chẳng thể hù dọa cô quá nhiều.
"
Tình? Em qua lại với xã hội đen? " Giọng nói của anh lạnh hơn
nhiều, lực dồn vào cằm cô cũng tăng lên, siết chặt đến mức đau nhức cả hai bên gò mà.
Dương Hiểu Tình vẫn rất lơ
đãng, cô không muốn trả lời vốn dĩ cô chẳng làm gì sai. Giao
lưu kết bạn là chuyện vốn dĩ bình thường, danh phận họ ra sao
cô không quan tâm. Xã hội này vốn là vậy, cô cũng không phải
một kẻ lương thiện trong mắt nhiều người, đôi khi ngồi lắng nghe những chuyện đời của bọn họ lại khiến cô yêu đời hơn. Họ tìm đến cô là vì tiếng đàn vào lòng người, điệu múa chạm vào
xúc cảm, cô tìm đến họ chỉ để làm bạn nói chuyện cho thời
gian trôi nhanh. Càng để thời gian trôi đi, hai bên gò má cô lại
càng bị gò bó lại bởi lực từ người đàn ông dồn lên nhưng
cuối cùng cũng được thả lỏng ra.
Trần Mặc Cảnh nhìn cô
với ánh mắt thâm trầm, anh lặng hẳn đi rồi thở dài 1 hơi. Anh
không thể hiểu sáu tháng với cô dài bao nhiêu mà có thể thay
đổi nhiều đến vậy? Tai mắt dám sát anh không thiếu, chỉ là
những hoạt động xảy ra với cuộc sống của cô đều không có gì
để cho anh xen vào. Mọi thứ đều chẳng còn liên quan đến anh,
tiếng dương cầm của cô ngày càng được biết đến, khách đến rất nhiều đa số là nam sinh. Thời gian đó anh ở đâu? Giữa một hoang trường đâm mũi máu tanh, chỉ cần ngửi nhẹ cũng khắc ghi thời
khắc hoang tàn đó. Mãi sau đó anh mới thâm trầm mở lời.
" Tình tuổi em còn ăn học, đừng giao du với bọn chúng. Không tốt đâu. Ba mẹ em biết lại càng không tốt " Anh nặng lòng dặn dò,
nhưng thâm sâu bên trong là những cơn phẫn nộ luân phiên nhau trào
lên.
Trần Mặc Cảnh bình thản đặt môi mình lên môi người con gái trước
mặt, cách anh hôn lần này như một cách trừng phạt câu hỏi của
cô. Anh tùy ý gặm nhấm lấy cánh môi mềm của Dương Hiểu Tình,
mút hết những mất ngọt còn lưu luyến ở đó. Càng ngày sự
chiếm đoạt của anh càng tăng cao, anh đưa lưỡi vào khiêu mở hàm
răng trắng của cô để tìm thêm những hương vị mới.
Hơi
thở trở nên gấp gáp hơn, sự ấm nóng của hai người hòa quyện
với nhau trong từng lần giao lưu môi lưỡi. Dương Hiểu Tình càng
chống đối lại càng bị người đàn ông trói chặt hai cổ tay chỉ
bằng bàn tay lớn của anh. Môi lưỡi dây dưa nhau như tạo nên một
cơn sóng mới trong khoang miệng, giống như lời mời gọi của một
cao nhân khiến nữ nhân cưỡng lại không nổi. Anh chiếm lấy đôi môi ấy như một món đồ ăn ngon miệng, khiêu khích chiếc lưỡi đinh
hương đanh trốn tránh của người con gái.
Trần Mặc Cảnh
nhả đôi môi sưng đỏ của Dương Hiểu Tình ra, ánh mắt thay đổi
khiến con người trước mặt cô cũng trở nên băng lãnh.
"
Đừng bao giờ đem tôi ra so sánh với họ. " Giọng nói anh không hề chậm rãi, còn rất gấp gáp theo hơi thở của nụ hôn mới rời.
" Cảnh.. " Dương Hiểu Tình hét lên theo phản xạ, hai tay cô đưa lên che miệng, anh điên mất rồi.
Máu từ xương quai xanh cô khẽ rỉ ra, anh ấy không quan tâm mà thản
nhiên hút lấy dòng máu tươi đỏ thẫm đó. Ánh mắt đó cũng trở
nên sắc lạnh như dao khắc chạm trúng lồng ngực cô khiến nó
không ngừng nhói đau, đó mới chính là con người tàn độc tiềm
ẩn trong người đàn ông ấy. Dù bị thương, dù trước nói yêu nhưng tính chiếm hữu cao ngút trời.. Lãnh khốc!
" Cứ thử tìm một người yêu em hơn tôi.. Có thể cướp được đồ từ tay tôi. Khi
đó tôi sẽ gả em cho hắn. " Người đàn ông trước mắt hoàn toàn
bị bao phủ bởi làn khí phẫn nộ, tự tin tuyên bố quyền sử hữu lợi phẩm.
Ánh mắt Dương Hiểu Tình thoáng lên tia lo sợ
nhưng rồi lại tắt hụp đi, đôi mi cong vút của cô lại sụp xuống
để cho người đàn ông trước mặt xé rách bộ đồ trên người. Lần
nào gặp cũng là tình huống cưỡng dục, đó là điều duy nhất
không cho cô duy vọng.
Cả thân thể non nớt của Dương Hiểu
Tình bị áp xuống sàn đá cẩm thạnh lạnh buốt, cả tầm mắt bị bao phủ bằng cơ thể cao lớn.
Trần Mặc Cảnh cúi mặt
xuống vùng đất sáng rực, có nơi hồng hào đang ẩn trú bên
trong. Anh kéo chiếc áo ngực lên trên, bàn tay nhanh chóng nắm
chặt lấy phần hồng hào đẫy đã.