Dương Hiểu Tình không nói gì, cô chỉ biết nghe rồi mang cảm xúc đau thương giấu đến một nơi xa lạ, con người trước mắt bây giờ
vẫn tỏ ra mạnh mẽ. Cái cách kìm chế cảm xúc của cô khi này
chính là nắm chặt lấy phần áo phía sao lưng anh, nắm chặt đến mức chiếc áo nhăn nhó lại một cách khó coi. Cô mệt, chỉ là
mệt thôi!
Trần Mặc Cảnh khẽ đặt cô xuống giường rồi nằm kế bên, hơi ấm của cô chính là anh dang tay ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô vào lòng. Làn da trắng nõn, mềm mịn tiếp xúc trực tiếp với bàn tay anh, đúng là một cảm xúc khó tả. Vừa chạm
đúng vào ham muốn, vừa man mát đau thương.
Màn đêm tĩnh
mịch trôi qua đến một buổi sáng se lạnh, Trần Mặc Cảnh chuẩn
bị quần áo, một ít tài liệu rồi quay lại giường xem tình
hình của Dương Hiểu Tình. Sắc mặt cô có vẻ tốt hơn, đôi môi
hồng hào, gương mặt cũng không còn quá nhợt nhạt, con tim anh
khi nhìn qua cũng yên tâm phần nào để rời đi.
" Tôi gọi
cho ba em rồi, nghỉ ngơi đi." Nhìn đôi mắt hờ hững khi vừa mới
thức dậy của Dương Hiểu Tình, Trần Mặc Cảnh cũng dặn dò vài
lời.
" Ừ " Cô nhắm đôi mắt lại không đoái hoài đến điều đó nhiều lắm.
Anh cũng tiếp thêm vài lời để rời đi " Đồ tôi để ở cuối giường,
em mặc vào. Cháo tôi cũng đã nấu, nếu muốn dùng em tôi sẽ nói người đem lên "
" Trễ rồi, anh đi đi " Giọng nói cô lành lạnh, mắt vẫn nhắm lại, rồi chẳng nói gì thêm.
Hai bàn tay Trần Mặc Cảnh cuộn tròn lại thành nắm đấm, bước chân cũng nặng trĩu dần đi nhìn bộ dạng cô như vậy anh cũng chẳng
muốn rời.
Cuối cùng những tiếng giày va chạm với sàn
nhà gần hơn, nghe thoáng qua cũng cảm nhận được phẫn nộ đang
tăng dần từ phía người đàn ông kia.
" Ngồi dậy, em coi
bộ dạng mình đi.. Dùng son hả? Em nghĩ tôi mù?" Trần Mặc Cảnh
tức giận lật tấm chăn mỏng đang che đi thân thể yếu ớt của
Dương Hiểu Tình, bàn tay anh siết chặt lấy cổ tay cô kéo cô
ngồi dậy.
" Son? Anh nghĩ gì vậy? Em mệt rồi.. Anh làm em đau đó. BỎ RA " Cô tức giận giật cổ tay lại.
Trần Mặc Cảnh mạnh tay giữ lấy gương mặt Dương Hiểu Tình, bàn tay
ấy thô bạo tẩy đi lớp son trên môi cô. Chỉ trong phút chốc, đôi
môi hồng hào trở nên nhợt nhạt khiến gương mặt cũng chẳng còn
chút sự sống nào. Bàn tay anh cũng dần thả lỏng chiếc cằm
thon gọn của cô ra, nhìn lại cô xem..
" Nhìn như vậy vừa
lòng chưa? " Cô lạnh giọng, giương đôi mắt tức giận nhìn anh rồi đưa mu bàn tay lên quyệt lại môi mình mấy lần để chọc điên
người trước mặt.
" Tôi đi rồi, em định chết ở đây sao? " Giọng anh vẫn đầy phẫn nộ, tức giận hai thứ đó cũng
như nhau chèn ép xuống cơ thể nhỏ bé của cô. Sao chẳng thể nhỏ nhẹ một lời, giọng nói trầm ấm một chút, anh quả nhiên luôn
có 1 trạng thái trừ khi ân ái đến mặn nồng, thời gian bồng
bột đó anh mới phát lên được vài lời ngọt ngào.
Dương
Hiểu Tình nắm chặt lấy bộ vest với cứng của Trần Mặc Cảnh,
cố hết sức ngồi dậy đưa mắt nhìn anh, một ánh mắt không mấy
buồn bã, chỉ có sự kiên cường. " Có chết ở đây hay không? Thì
hôm nay anh định đi đâu? Lễ đính hôn? "
Ánh mắt anh mờ đi, tơ máu nổi dần lên, hận thù, phẫn nộ của cô nhẽ ra phải
nhiều hơn anh chứ? Tại sao vẫn còn lạnh lùng, kiên cường đến
vậy?? Cô nếu đã biết rồi thì níu kéo nói một lời, hỏi anh
một lời cần gì phải đau khổ , giằn vặt như vậy. " Nên nhớ
điều em đáng lo nhất là tôi sẽ không cưới em, còn nên mừng vì
ngoài em ra không ai đủ tư cách đó "
Khóe môi Dương Hiểu
Tình cong lên, một nụ cười bỡn cợt, xấu xa. Cô giống như một
con sói già, đến lúc xong chuyện mới hiện rõ mặt xấu. " Em
chờ tin tốt " Lời nói hết sức lạnh nhạt, nó không dành cho
anh, mà muốn gửi đến một xứ sở xa kia. Kế hoạch dụ mồi về
hang thành công, lễ đính hôn? Cô dâu tương lai? Ngồi đó mà tiếp
khách rồi nói anh ấy bận chưa đến? Hay bay qua đây đánh ghen
nhỉ?
[... ]
Phòng bệnh về 5 giờ chiều trống vắng, Dương Hiểu Tình ngồi lướt bản tin trên điện thoại bản mặt trở nên gian tà đến khó coi, tính xấu của cô lộ rõ mồn một. Gần
như vừa làm được việc gì thỏa mãn, nên gương mặt thoáng hiện
lên nụ cười xấu xa mang đầy điềm báo.
Trần Mặc Cảnh
ngồi bên cạnh cầm bát cháo mà cũng chẳng yên phận chút nào,
anh đưa mắt nhìn mấy dòng tin nhắn thì cô lập tức khó chịu
tắt ngụp chiếc máy vứt sang một bên.
" Ba em đâu? " Giọng cô lành lạnh hỏi anh, sau đó vội vướn người sang chiếc tủ nhỏ bên cạnh lấy cốc nước lọc được chuẩn bị sẵn.
Trần
Mặc Cảnh vẫn điềm tĩnh thổi thìa cháo mới múc lên, một lúc
sau khi thử độ ấm của cháo bằng chính vị giác của mình anh
mới đưa tay bón cho cô. " Bị vợ lôi đi rồi "
Dương Hiểu
Tình nuốt ngụm cháo, miệng tủm tỉm cười. Đã lâu cô chưa nhìn
thấy cảnh Dương Nhược Thiếu bị Hàn Như Tuyết lôi đi, đúng là
nhìn được thì dáng vẻ soái của ông ấy cũng bị dập tắt hết.
Thoát khỏi suy nghĩ đó, cô quay sang hỏi anh:. " Anh nấu đúng
không? "
Anh vẫn giữ nguyên chất giọng đặc trưng lành lạnh thoảng qua lòng người. " Ừ, tay nghề vẫn như xưa "
Dương Hiểu Tình mặc nghẹn sau câu nói, đã năm năm không thử lại chứ
không phải một năm. Phần ngực cô khó chịu, khó chịu vì bị
nghẹn lại, cũng phần nào đó bị động đến tâm tư năm xưa. Năm,
bảy trận ốm những năm đó, cháo cô nuốt cũng chẳng nổi cũng
vì hương vị không quen thuộc. Chỉ là đã mất vài năm chỉ thử
nguyên loài cháo do anh nấu, nghĩ lại lòng vẫn nhói lên. Thứ
tình cảm chết tiệt, đúng là đau nhưng vẫn muốn nhung nhớ. Bi
thương thảm hại không chừng lại rải thềm đưa cô đến mảnh đất
màu mỡ hơn.
Vài tiếng giày cao gót va chạm với sàn
nhà , tiếng hô hào kéo theo nhức cả tai. Dù vậy nhưng Dương
Hiểu Tình vẫn cố bình tĩnh ngồi chờ người đàn ông kia đút
cháo cho mình. Kiên nhẫn nhử mồi, diễn xuất cao cường đón tiếp diễn viên hạng A từ Anh chạy qua đây mới đúng cách.
Triệu Mẫn Ly bước vào toàn thân bước lên khí thế hoàng gia cao ngút
trời, đúng kiểu con gái nhà giàu, đồ mặc từ đầu đến chân đều thuộc những mẫu thiết kế độc nhất nhưng Dương Hiểu Tình vừa
nhìn qua liền có cái đánh giá chẳng vừa lòng. Cô đưa mắt nhìn Trần Mặc Cảnh mặc kệ kẻ ngoài kia ghen ăn tức ở, muốn chạy
đến cào xé cô nhưng vẫn phải nhường nhịn đến mức trên mặt đã
nhăn nhó đi mấy phần.
" Trần Mặc Cảnh, anh dám bỏ lễ
đính hôn trọng đại như vậy chỉ đến đây hầu hạ con đàn bà này
thôi sao? " Triệu Mẫn Ly nóng giận lên tiếng, tất cả khí thế
sang trọng đó như bị cơn sóng phẫn nộ đánh trôi để lại bộ mặt khó coi, nhăn nhó, tức giận? Đó vốn không phải việc minh tinh
của xứ sở Anh Quốc nên làm.
Trần Mặc Cảnh vẫn chẳng để ý đến cô gái bên ngoài, việc giúp bón cháo cho Dương Hiểu
Tình còn khiến anh thú vị hơn nhiều. Nhìn cánh môi cô đưa về
hướng mình, đón nhận thức ăn mình nấu đó cũng đủ cho anh chờ
đợi. Nhưng có một điều khiến anh chẳng muốn sen vào chút nào
đó là lòng dạ đàn bà, nói chung muôn phần đáng sợ như sói
già, kinh nghiệm đánh ghen dày dặn, dù chưa thử qua nhưng động
cái cũng đủ để chém giết.
" Em mới mười chín thôi.. Mà
chồng tương lai chị biến em thành " đàn bà " đó chứ.. Em còn
trẻ " Dương Hiểu Tình cố ý nhấn mạnh hai từ đàn bà, chất
giọng cũng chẳng thua kém ai, nhưng cũng biết cư xử trước mất
ống kính bên ngoài.