Cô chỉ cười một nụ cười
lạnh, tuy nhiên tay nhanh chóng giật lấy cả bao thuốc của hắn. " Người khen tôi đẹp rất nhiều, nhưng giọng anh rất ấm. Nể tình nữ nhi xin bao thuốc. Cáo từ " Giọng nói cô lành lạnh, thanh
cao để lại một ấn tượng mạnh với người trước mặt, nhưng vừa
kịp lúc đó người đàn ông kia bước ra ánh mắt chậm rãi lướt
nhìn thái độ của cô.
Trần Mặc Cảnh vẫn bình thường
lướt qua khoảng cách giữa cô và người đàn ông kia, những bước
chân anh chậm rãi dường như vẫn đợi ai kia chạy theo. Nhưng chỉ
tiếc thay bước chân của cô vẫn chậm rãi đi ngược lối anh, kẻ
kia cũng bước theo, đúng là cô rất giống loại đàn bà vong ơn
bội nghĩa đó chứ?
Anh lại nhìn cô, ánh mắt chẳng có chút nào là lo lắng. Cô chán
ghét nó đến nghẹn cả cổ họng, lúc này cô chỉ muốn xâm chiếm
lấy anh. Muốn đưa tay chạm vào cái trái tim giá lạnh đấy, đúng anh rất lạnh, chẳng giống như những kẻ cô đã gặp.
" Đau lắm hả? Dạ dày đó "
Dương Hiểu Tình nhanh chóng trả lời. " Đau " Một chữ đau mang đầy tâm tình, không phải ở̀ nguyên dạ dày, mà ở cả thân xác, đau đến
tê buốt cả thân nhiệt, muốn khuỵu ngã xuống, nhưng lại kiên
cường để cho ai xem.
" Muốn ăn cháo chứ? " Anh tiến sát
đến cô hơn, hơi thở phả vào trán người con gái trước mặt cũng
đủ để cô muốn điên lên.
Dương Hiểu Tình lắc đầu, cô bắt
đầu rướn người ôm lấy cổ anh cắn mạnh vào nó, cắn đến ứa
máu mới buông. " Bế em đi " Giọng cô lành lạnh ra lệnh.
Trần Mặc Cảnh cũng nghe theo ẩm cô lên, anh không cảm thấy đau, cũng
chẳng có nhiều cảm nhận lắm. Trái tim đột nhiên giá lạnh đến
cực độ, nhìn thân thể gầy yếu của cô anh lại lạnh đi, lạnh
đến mức cô làm gì cũng chẳng thể chạm đến trái tim anh.
" Sao không để nó đánh chết đi mới vác xác về? " Anh tức giận nhìn cô lên tiếng.
Bàn tay mảnh mai của cô lại bắt đầu chiêu thức di chuyển trên lồng
ngực anh, từ trái qua phải, trên xuống dưới." Em đâu ngốc như anh "
" Đúng em là ngu chứ ngốc gì? "
Dương Hiểu Tình ngẫm nghĩ một hồi, đôi mắt khẽ nhắm lại thốt lên." Ngu? Cũng phải "
" Giờ tôi có việc, em về phòng nghỉ được không? "
Vừa nghe xong câu hỏi Dương Hiểu Tình túm lấy cổ áo Trần Mặc Cảnh, cô rướn người lên chiếm đoạt lấy cạn môi mỏng của anh. " Đưa em về nhà anh đi "
" Ba em? "
" Mai anh đi rồi phải không? " Cô hạ người xuống, đưa tay nghịch đôi môi đang sưng đỏ lên.
" Ừ "
Chẳng có thêm một câu hỏi nào sau tiếng " ừ " lạnh nhạt đó nữa, họ cùng nhau
rời khỏi bệnh viện, cùng nhau ngồi chung trên một chiếc xe nhưng lại có một không gian riêng.
Dương Hiểu Tình đôi chút liếc nhìn người
bên cạnh nhưng rồi lại bỏ đi, anh liên tục dán mắt vào điện thoại, một lời cũng không nói. Anh nhắn tin với ai? Sao chú tâm quá vậy?
Quãng đường dài đến mức nghẹt thở, Dương Hiểu Tình cố gắng chìm vào giấc ngủ nhưng cuối cùng là không thể. Cô hạ kính xe xuống một chút, gió lạnh
lùa vào khiến cô khuây khỏa hơn phần nào. Cứ thế cả đoạn đường, chẳng
ai ngó đến ai một cái, cô dần nhận ra mình ngày càng sai lầm, sai lầm
một cách ngu ngốc nhưng vẫn muốn tiến sâu vào. Tình yêu và dục vọng,
thực ra vừa sung sướng vừa đáng thương!
Về đến căn biệt thự,
chiếc xe dừng lại với cái phanh gấp gáp. Trần Mặc Cảnh giờ mới để ý cô
một chút, anh ta hóa ra vẫn vô tâm như vậy! Hay chỉ là cô cảm nhận sai?
" Tình, xuống xe đi. Tối tôi về." Anh vội vã lên tiếng đuổi cô xuống.
Dương Hiểu Tình cười nhạt, cô tự chế giễu bản thân mình ngu ngốc tin anh đã
thuộc về mình. Giữa nơi hoang vắng, một mình căn biệt thự mọc lên
khiến khung cảnh vô cùng cô độc.
Chiếc xe quay đầu, phóng
nhanh, tốc độ đó như cách tình cảm anh thay đổi với cô vậy. Cô chẳng
nghĩ nhiều, hít một hơi dài, ngồi thụp xuống đất để chịu đựng cơn đau
bụng. Cứ thế trôi qua một khoảng thời gian, bị bỏ lại cô mới quay vào
trong biệt thự.
[... ]
Một buổi tối tĩnh lặng, Dương
Hiểu Tình mượn một bộ đồ của Mẫn Lạc mặc tạm rồi quay lại phòng của Trần Mặc Cảnh. Ngu ngốc chẳng có gì có thể hóa giải được, cô chẳng dám suy
nghĩ về thái độ của anh nhiều cứ ngồi trong căn phòng tối chờ đợi anh
về. Không phải là ăn bám anh, cũng chẳng phải là ngu muội, cô có vài
điều muốn hỏi anh.. Một vài lời từ rất lâu chưa nói.
" Uỳnh "
Tiếng động mạnh phá hỏng không gian tĩnh lặng, đèn điện sáng chưng.
Trần Mặc Cảnh cả người hồn vía không có, anh loạng xoạng bước về phía
cô, ánh mắt thâm sâu là bi thương khó nói.
Anh lạnh nhạt đè mạnh Dương Hiểu Tình xuống giường, đôi tay gân guốc xé nát bộ đồ cô đang
mặc trên người, nội y cũng chẳng còn một mảnh.
Bàn tay thon dài
bắt đầu trườn theo đường cong của eo, cuối cùng dừng lại ở bầu ngực cô, anh điên cuồng nắn bóp nó. Đầu nhũ hoa hồng hào nhanh chóng bị anh xoa
bóp đến mức đau nhói cả lên.
" A... Đừng.. "
Dương Hiểu
Tình sợ hãi đẩy anh ra khỏi mình nhưng hai cổ tay cô nhanh chóng bị anh
siết chặt lấy kéo về phía sau tạo nên một tư thế đẹp mắt.
"
Cảnh... Em đang... " Cô hét lên muốn ngăn cản anh nhưng lại không thể,
cơ thể cô hiện tại rất đau, nó không thể chịu đựng được sự áp bức này
của anh. Lần trước phần tử cung cô vẫn chưa khỏi, sự xung đột của anh
rất mạnh, lần thứ hai còn có máu. Nói xem? Là yêu hay là thỏa mãn dục vọng?
Trần Mặc Cảnh không nghe thấy gì, anh ngậm lấy đầu nhũ
hoa dùng lưỡi chơi đùa với nó. Anh trở thành một còn sói hoang, trở
thành một tên cuồng dục từ bao giờ? Vẻ cương nghị, lạnh lùnh của anh
đâu hết rồi? Sao giờ lại đáng sợ, có tính chiếm hữu cao đến vậy?
" A.. " Cô hét lên, anh đang cần nó, anh ta rồ thật rồi..
" Cảnh... Thả... E.. M " Cô yếu ớt kêu lên, nhưng có vẻ đã thành công được chút ít, anh nói lỏng cổ tay cô ra.
Và cuối cùng không dừng lại, anh động chạm đến đôi môi đang run lên của
cô, hôn nó một cách cuồng nhiệt, đầy tính chiếm hữu khiến môi cô nhạn
chóng sưng đỏ lên.
Dương Hiểu Tình vẫn chưa khóc, cô cảm thấy
mùi rượu thoảng qua trong khoang miệng anh một điều lạ đến khó
tin. Anh uống rượu chắc hẳn phải có việc rất đau lòng, không
tìm được ai tâm sự được mới phải đến cái chất kích thích mà
mình rất kém để giải tỏa. Ánh mắt anh khi đem cái dục vọng
mù quáng đó để chiếm hữu cô vẫn thoáng qua một tia buồn man
mát, càng nhìn càng khó thở.
Để ngừng lại, cô đã đánh lừa nụ hôn cuồng nhiệt của anh để cắn vào đôi môi đang sưng
lên. Con người hoang dã đó trong anh gần như được dừng lại, anh
đưa tay lên vuốt tóc dáng vẻ rất đau khổ, sau đó tránh xa cô.
Đôi mắt đó đã nổi lên những tơ máu, trước đây có lẽ là khi nó xuất hiện trông anh rất đáng sợ, nhưng dáng vẻ anh hiện tại
của anh chẳng khác gì một kẻ cô độc.