Kim
Dương công chúa hoàn toàn không dám tin, người làm ra những chuyện này
lại chính là vị phụ hoàng kính yêu luôn hết mực yêu thương che chở nàng.
Nhưng dù yêu thê tử, thương nữ nhi ra sao, một khi thê nhi xung đột đến lợi
ích và địa vị của mình, phụ hoàng liền vứt bỏ thê nhi không chút do dự,
một lòng chỉ muốn củng cố ngôi vị hoàng đế.
"Công chúa!" Cung nữ
đứng lên, căm giận nhìn Trình Phi Dương: "Nô tỳ và hoàng hậu nương nương còn nghe được, bệ hạ và liên minh Tự Do đã đạt thành hiệp ước, bệ hạ
dẫn dụ thiên tài chư quốc đến rừng Thiên Phạt, liên minh Tự Do sẽ giúp
bệ hạ tăng thực lực. Mà lúc này, Vô Tôn hẳn đã xuất phát đến rừng Thiên
Phạt giết hết thiên tài chư quốc."
"Ngươi câm miệng cho trẫm!"
Trình Phi Dương nghe thấy lời này, thẹn quá hóa giận, liền chưởng một chưởng
vào ngực cung nữ. Tức thì, cả người cung nữ bay ra ngoài, miệng không
ngừng nôn máu.
"Tiểu Cúc!"
Kim Dương nhanh chóng chạy đến bên cung nữ, đỡ cung nữ đứng lên: "Ngươi thế nào rồi?"
"Công chúa, mạng của Tiểu Cúc là do hoàng hậu nương nương cứu, công chúa lại
đối xử với nô tỳ rất tốt. Đáng lý, sau khi hoàng hậu nương nương chết,
nô tỳ phải đi theo hầu hạ người. Nhưng nô tỳ sợ công chúa bị gạt, cho
nên mới giữ lại mạng mình...."
Giọng cung nữ càng lúc càng yếu: "Hiện tại, nô tỳ có thể đi gặp hoàng hậu nương nương rồi!"
"To gan!" Trình Phi Dương phẫn nộ quát lớn, nếu không phải tiện tỳ này, Kim Dương cũng sẽ không biết chân tướng mọi chuyện nhanh như vậy. Vì thế mà vừa rồi Trình Phi Dương mới trút hết cơn giận lên người cung nữ: "Ngươi là cung nữ Kim Dương Quốc, lại dám làm trái ý trẫm, tội này đáng tru
di!"
Trình Phi Dương không ý thức được điều ông ta vừa nói buồn
cười cỡ nào, cung nữ này ngay cả mạng mình cũng không cần, chẳng lẽ lại
sợ lời đe dọa của ông ta?
Kim Dương công chúa cảm nhận được hơi
thở của cung nữ càng ngày càng suy yếu, nàng nhẹ nhàng để cung nữ nằm
xuống, rồi quay sang nhìn Trình Phi Dương, ánh mắt câm hận như nhìn kẻ
thù.
"Thì ra người của liên minh là do bệ hạ dẫn đến. Bệ hạ vì
dục vọng cá nhân mà tàn sát thiên tài chư quốc? Còn trở thành chó săn
cho liên minh Tự Do?" Lòng ngực Kim Dương công chúa phập phồng kịch
liệt: "Trình Phi Dương, ta nói cho ngài biết, ta tuyệt đối sẽ không gả
cho minh chủ liên minh, ngài cứ ở đó mà mơ đi!"
Kim Dương quá tức giận nên gọi thẳng tên húy của Trình Phi Dương, lửa giận trong mắt nàng ngày càng tăng cao.
Rầm!
Đúng vào lúc này, cửa phòng chợt bị đạp mở tung.
Trình Phi Dương nhíu mày, quay đầu nhìn lại thì thấy người đến là một nữ tử y phục tả tơi.
Đó là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp, nhưng có vẻ như nàng ta vừa trải qua một trận đại chiến, nên trông khá chật vật.
"Lãng cô nương?"
Trình Phi Dương sửng sốt.
Lãng Tân Nguyệt là nữ tử đi theo bên cạnh Âu Lôi _ minh chủ liên minh Tự Do
trong lần đầu tiên hắn ta đến hoàng cung Kim Dương Quốc. Sao bây giờ
nàng ta lại chật vật khó coi như thế này? Hơn nữa, vào lúc này mà Lãng
Tân Nguyệt đến Phong Vân Thành là vì chuyện gì?
Lãng Tân Nguyệt nhíu mày: "Ta đến đưa Kim Dương công chúa đi!"
"Là minh chủ sai cô nương đến đón Kim Dương?" Giọng điệu Trình Phi Dương
mang theo sự cung kính rõ rệt: "Chúng tôi ở đây chờ đã lâu, hiện tại cô
nương có thể đưa Kim Dương đi ngay bây giờ."
Lãng Tân Nguyệt cười lạnh, không có trả lời lại Trình Phi Dương.
Nếu không phải Kim Dương công chúa còn chút hữu dụng với ả, thì ả cần gì tốn công đến đây?
"Ta không đi!" Kim Dương công chúa kiềm nén sát ý quay cuồng trong lòng, lạnh lùng nói.
Mẫu hậu đã chết, bọn chúng không còn nắm được nhược điểm của nàng, việc gì nàng phải nghe theo bọn chúng?
"Kim Dương, coi như phụ hoàng cầu xin con!" Trình Phi Dương lộ vẻ mặt van
cầu: "Bao nhiêu năm qua, phụ hoàng luôn xem con là hòn ngọc quý trên
tay, chẳng lẽ.... Con nhẫn tâm nhìn phụ hoàng bị liên minh Tự Do áp chế
sao? Hơn nữa, lẽ nào con không hiểu cái gì là lệnh của cha mẹ, lời của
mai mối?"
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com