Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1563: Tiểu Trùng Trùng Khóc Không Ra Nước Mắt (3 4)


trướctiếp

Edit: Sahara

"Theo lý mà nói, vốn dĩ chúng ta sẽ bị vây ở nơi này, không cách nào rời đi được. Nhưng đó là trước kia, còn hiện tại, ta đã giải trừ cấm chế của nơi này rồi, chúng ta có thể đi bất cứ lúc nào."

Cấm chế của nơi này chính là thủy long, bây giờ thủy long đã biến mất, cấm chế tất nhiên sẽ tự động biến mất.

"Cái gì?"

Giọng nói Vân Lạc Phong không lớn không nhỏ, vừa đủ để rơi vào tai tất cả những người ở đây.

Nghe được lời này, giọng nói đại trưởng lão không kiềm được sự xúc động: "Vừa rồi cô nương đã nói gì? Cấm chế của quốc gia chúng ta đã được giải trừ?"

"Đúng vậy!" Vân Lạc Phong quét mắt nhìn mọi người: "Cấm chế ở đây đã giải trừ, nhưng có thể rời khỏi Táng Thần Sơn được hay không thì phải dựa vào năng lực của các ngươi! Ngoài ra, trước khi đi, ta còn có một việc cần giải quyết."

Nói xong lời này, ánh mắt Vân Lạc Phong chậm rãi rơi lên người vương hậu, nụ cười tà khí lập tức xuất hiện trên môi, có vẻ đặc biệt âm trầm hơn mọi lần.

Sắc mặt vương hậu trắng bệch như tờ giấy, cắt không còn một giọt máu, sau khi bắt gặp cái nhìn âm trầm của Vân Lạc Phong, nàng ta bất giác lui lại phía sau, khóe môi không ngừng run rẩy.

Ầm!

Một đạo linh khí bắn tới, đánh vào người vương hậu khiến nàng ta văng ngược ra sau, ngã phịch vào giữa đám đông.

Mọi người khiếp sợ đến ngẩn ngơ, có lẽ là do không hiểu vì sao Vân Lạc Phong lại làm khó dễ vương hậu?

"Vương hậu!" Đại trưởng lão đại kinh thất sắc, chuyển ánh mắt nghi hoặc khó hiểu về phía Vân Lạc Phong: "Vân cô nương, cô nương đang làm gì vậy? Cô có biết trước đó vương hậu vì không muốn cô mạo hiểm, nên một mình đi vào hậu sơn tìm cô để khuyên cô trở về hay không?"

Vân Lạc Phong cười khẽ một tiếng, hơi nâng cao ánh mắt đầy tà khí, khí phách mà tùy hứng của mình.

"Không muốn ta mạo hiểm? Các ngươi xác định sự thật là như thế?"

Tức thì, ánh mắt của tất cả mọi người lại tập trung về phía vương hậu, trong đó còn mang theo một chút nghi ngờ.

Chẳng lẽ.... Vương hậu đã làm ra hành vi gì khác với Vân Lạc Phong?

"Vân Lạc Phong ta có thể dựa vào thực lực của mình mà đứng trên đỉnh cao của thiên hạ, tại sao ta phải nhìn trộm một cái hậu vị nhỏ nhoi kia? Đừng nói là một cái hậu vị, cho dù là vương vị thì Vân Lạc Phong ta cũng chẳng thèm để vào mắt!"

Giọng điệu Vân Lạc Phong vô cùng kiêu ngạo, chẳng khác gì một tảng thiên thạch từ trên trời rơi xuống, đập thẳng vào lòng những người đang có mặt ở đây.

"Thế nhưng, ngươi lại cho rằng ta muốn cướp hậu vị của ngươi, không tiếc tất cả đẩy ta rơi xuống hố sâu, nếu không nhờ vận khí của ta tốt, thì có lẽ ta đã táng thân dưới đáy hố rồi."

Thân mình Huyền Nguyên chợt cứng đờ, hắn chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt xám xịt không dám tin tràn ngập phẫn nộ.

"Vương hậu, nàng có nên cho ta một lời giải thích không?"

"Không! Không phải như thế! Là ả ta đang nói dối! Vương, chàng phải tin thiếp, thiếp yêu chàng như thế, thiếp làm sao có thể làm ra loại chuyện hại người hại mình như thế này được?" Vương hậu vừa quỳ vừa bò về phía Huyền Nguyên, hai tay ôm chặt lấy chân hắn, vừa khóc thút thít rất đáng thương, vừa nói.

Huyền Nguyên từ từ nhắm chặt hai mắt, sau đó chợt mở ra, trong mắt phản chiếu ra sự đau đớn kịch liệt.

"Đã đến nước này rồi mà nàng còn muốn nói dối? Vân cô nương và nàng không oán không thù, tại sao lại phải hãm hại nàng?"

"Thiếp...."

Vương hậu chợt im bặt.

Nếu Vân Tiêu không xuất hiện, nàng chắc chắn sẽ nói là do Vân Lạc Phong xem trọng Huyền Nguyên nên mới vu oan hãm hại nàng.

Tuy nhiên, hắc y nam tử kia vừa nhìn thì đã biết là người cực kỳ ưu tú, Vân Lạc Phong sao có thể từ bỏ một nam nhân ưu tú nhường đó mà mưu toan cướp đoạt Huyền Nguyên?

Trông thấy vương hậu không nói được lời nào, Huyền Nguyên cười lạnh một tiếng, hắn dùng tay đẩy vương hậu đang ôm chặt đôi chân mình ra, trong mắt chỉ còn lại sự thất vọng.

Hắn còn tưởng vương hậu tâm địa lương thiện, im lặng mà trả giá vì hắn đủ điều, cho nên trong thời gian ngắn vừa qua hắn mới đưa ra quyết định lâm hạnh nàng ta....

Nhưng có ngờ đâu, sự thật lại là hắn bị vương hậu che mắt.

=== ========... ...... ......=== =====

Chương 1567: Tiểu Trùng Trùng khóc không ra nước mắt (4)

Edit: Sahara

"Ha ha...."

Vương hậu lùi về sau hai bước, cất tiếng cười thê lương, nước mắt nương theo khóe mắt mà chảy xuôi xuống, nàng ta nói bằng giọng tự giễu.

"Vương, thiếp và chàng, còn có tỷ tỷ, ba người chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Bắt đầu từ khi ấy, thiếp đã yêu chàng, nhưng trong mắt chàng lại chỉ có mỗi mình tỷ tỷ."

"Dung mạo của thiếp thua kém tỷ tỷ, thực lực cũng không bằng tỷ ấy, sau khi chàng lên làm vương, chúng trưởng lão liền muốn chọn tỷ ấy làm vương hậu, chàng có biết, thời khắc đó, thiếp đã ghen ghét thế nào không?"

Huyền Nguyên lạnh lùng nói: "Cho nên ngươi mới sát hại nàng?"

Sắc mặt vương hậu bỗng cứng đờ, trong mắt hiện lên vẻ hoảng hốt.

Khi nhìn thấy gương mặt vương hậu biến sắc, nội tâm Huyền Nguyên liền bị lửa giận ngùn ngụt thêu đốt.

"Thật sự là ngươi giết nàng?"

Kỳ thực, câu nói vừa rồi chẳng qua là do Huyền Nguyên muốn thử vương hậu mà thôi, nếu là quá khứ, hắn tuyệt đối sẽ không nghi ngờ vương hậu, nhưng sau khi bộ mặt thật của vương hậu bị Vân Lạc Phong vạch trần, hắn liền bắt đầu nghi ngờ....

Và biểu tình này của vương hậu cũng đã nói lên tất cả.

Ầm!

Khí thế trên người Huyền Nguyên bạo nộ, hắn dùng sức bóp chặt cổ vương hậu, hai mắt đỏ bừng như muốn nứt toác ra vì giận.

"Nàng là tỷ tỷ của ngươi, hai người các ngươi từ nhỏ đã không cha không mẹ, ngươi là do một tay nàng nuôi lớn, sao ngươi có thể nhẫn tâm giết nàng hả?"

Cổ vương hậu bị Huyền Nguyên bóp chặt, không nói được nên lời, khuôn mặt bị nghẹt đến đỏ bừng, lộ vẻ tuyệt vọng.

Sau khi giết tỷ tỷ rồi, nàng cũng không thấy hối hận!

Vì muốn có được vương, nàng thà rằng giết hết người trong thiên hạ, cũng không cho phép bất kỳ kẻ nào tranh đoạt vương với nàng.

Thế nhưng....

Hành động hiện tại của vương đã khiến nàng rét lạnh tâm can.

Chúng trưởng lão đứng ở một bên, lại không có người nào ngăn cản việc làm này của Huyền Nguyên, vương hậu phạm phải sai lầm thiên nộ nhân oán, chiếu lý nên nhận lấy trừng phạt.

Một lý do khác là.....

Bọn họ biết vương sẽ không giết vương hậu, nhiều nhất cũng chỉ phế nàng ta mà thôi.

Trong quốc gia bọn họ, trước giờ chưa có tiền lệ xử tử hình một ai.

Quả nhiên....

Sau khi phát tiết xong, Huyền Nguyên liền buông lỏng tay, bàn tay hắn còn đang run lên nhè nhẹ, ánh mắt ngập tràn căm hận: "Ngươi đâu! Lôi vương hậu xuống, phế bỏ thực lực, trục xuất khỏi quốc gia!"

"Dạ, vương!"

Hai thị vệ vừa định tiến lên, thì đột nhiên có một cổ lực lượng vô cùng cường đại từ trên không trung bất thình lình đánh xuống, uỳnh một tiếng, cổ lực lượng kia xuyên thẳng qua người vương hậu.

Cả người vương hậu cứng đờ, không dám tin mà trừng lớn hai mắt, máu tươi theo lỗ thủng trước ngực tuôn ra ào ạt, nàng ta run lên một cái, rồi thân mình ngã quỵ xuống đất.

"Vương hậu!"

Mọi người vừa kinh ngạc vừa chấn động, họ ngẩng phắt đầu lên nhìn nam tử lãnh khốc đang đứng giữa trời.

Hắc y bay phần phật trong gió, tay phải của hắn đang ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của bạch y nữ tử, gương mặt lạnh lùng không có chút cảm xúc dư thừa nào, thần sắc vô cùng lãnh khốc.

"Vị công tử này...." Sắc mặt đại trưởng lão có chút khó coi: "Vương hậu phạm sai lầm, chúng ta đã quyết định hình phạt cho vương hậu rồi, nhưng ngươi lại ra tay giết người, có phải là hơi quá đáng rồi không?"

Hắc y nam tử khẽ rũ mắt, nhìn xuống đám người bên dưới, ánh mắt lãnh khốc mang theo thần sắc ngạo nghễ, sát khí trên người phát ra mãnh liệt, khiến người ta không rét mà run.

"Vương hậu trước đó của quốc gia các người bị người ta sát hại, các ngươi không báo thù rửa hận cho nàng ta, ngay cả nam nhân yêu thương sâu nặng vị vương hậu kia cũng không có vì nàng ta mà nghiêm trị hung thủ...." Giọng điệu của Vân Tiêu trước sau vẫn lãnh khốc vô tình: "Tuy nhiên..... Nếu kẻ nào dám động đến một sợi tóc của thê tử ta, ta sẽ khiến kẻ đó máu chảy thành sông!"

Giết người thì đã sao?

Vì nàng, hắn có thể giết sạch toàn bộ thiên hạ này, nói gì đến một ả nữ nhân?

Thân mình Huyền Nguyên có hơi cứng đờ, hắn khẽ thở dài một tiếng, gương mặt anh tuấn để lộ nụ cười khổ.

trướctiếp