Mạc Huệ Linh cười nói, “Tôi thực sự mong chờ diễn xuất quảng cáo của mọi người, Lâm Triệt, cố lên.”
Mạc Huệ Linh lại khoa trương thêm chốc lát, thừa nhận chính mình đã biết sai rồi, lần này là tới nhận lỗi.
Chờ cô ta đi khuất hẳn, Du Mẫn Mẫn mới nói, “Em có quen biết cô ta sao?”
Lâm Triệt lắc đầu, “Là quen biết nhau, nhưng tuyệt đối không phải là bạn bè của nhau.”
Du Mẫn Mẫn tất nhiên cũng đã sớm nhìn ra, “Vậy em muốn làm quảng cáo
này ra sao, cô ta sẽ không tùy tiện tốt bụng giúp em như vậy, có đến bốn người ứng tuyển quảng cáo, đâu thể dễ dàng đến lượt em nhận được, vốn
chỉ tưởng rằng Mộc Phỉ Nhiên muốn tham gia liên hoan phim Nhật Bản không có thời gian, không nghĩ tới……” Du Mẫn Mẫn nhìn Lâm Triệt, “Nếu không
muốn nữa, chúng ta nên hủy hợp đồng.”
Lâm Triệt nghe xong, nhanh chóng nói, “Không sao, không cần thiết,
không phải chỉ là đóng quảng cáo thôi à, cũng không có gì đáng kể, em
với cô ta cũng chỉ có chút qua lại, nói với nhau bao nhiêu lần cũng mặc
kệ, cô ta sẽ không nghe, không nghe còn đỡ, cô ta lại suy đoán loạn xạ
thì sao, chúng ta liền giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền.”
Du Mẫn Mẫn nhìn Lâm Triệt, thở dài, lắc lắc đầu.
Lâm Triệt trở về nhà, nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch đang ở đó, thấy Lâm Triệt trở về, anh nói, “Sao mặt mày có vẻ khó chịu vậy?”
Lâm Triệt nói nhẹ, “Không có gì…… Hóa ra xuất xứ điện thoại Pipt, là của nhà Mạc tiểu thư.”
Cố Tĩnh Trạch nghe được ba chữ Mạc tiểu thư, ngẩng đầu lên, ánh mắt
thâm thúy, tìm tòi nghiên cứu nhìn Lâm Triệt, “Em làm sao vậy?”
Lâm Triệt nói, “Không sao, em chỉ mới biết được.”
“Ngành này nhà cô ấy đã làm từ nhiều năm rồi, mấy năm gần đây mới bắt đầu đầu tư lớn làm quảng cáo, Lâm Triệt, rốt cuộc em làm sao vậy, nói
cho anh biết nào.” Cố Tĩnh Trạch không tin Lâm Triệt vu vơ nhắc đến việc này.
Lâm Triệt nói, “Không có gì đâu, chỉ là em muốn đóng quảng cáo cho họ, mới biết được loại di động là của nhà họ.
Cố Tĩnh Trạch quan sát cô thật sâu, nhíu mày, dường như nhớ đến gì
đó, nhẹ giọng bảo cô, “Em nhanh đi tắm rồi thay quần áo đi, anh đi gọi
điện thoại một lát.”
Cố Tĩnh Trạch đi nhanh vào thư phòng, đóng cửa lại, khuôn mặt thâm trầm ẩn hiện, anh nhấc điện thoại, gọi đến cho Mạc Huệ Linh.
“Huệ Linh.” Điện thoại được kết nối, anh nói thẳng.
Qua điện thoại, giọng Mạc Huệ Linh cất lên, “Tĩnh trạch, có chuyện gì?”
“Là em khiến Lâm Triệt đi đóng quảng cáo cho công ty mình sao?” Cố Tĩnh Trạch nói thẳng.
Mạc Huệ Linh đáp, “Vâng, có vấn đề gì sao anh? Chúng ta lần này đang
cần tìm người đại diện, em thấy hình tượng của Lâm Triệt rất phù hợp,
lại là người quen, nên em đã đề cử với papa.”
“Huệ Linh, em muốn cái gì, có thể nói cùng anh.” Cố Tĩnh Trạch cắt mạch của cô.
Mạc Huệ Linh ở trong điện thoại dừng một chút, mới nói, “Làm sao vậy, Tĩnh Trạch, anh đây là có ý tứ gì?” giọng Mạc Huệ Linh chìm xuống,
“Không lẽ anh cảm thấy nghi ngờ em đề cử Lâm Triệt là muốn gây bất lợi
cho cô ấy sao?”
Cố Tĩnh Trạch trầm mặc vài giây, “Anh đương nhiên hy vọng không phải.”
Mạc Huệ Linh lập tức thực đau lòng nói, “Tĩnh Trạch, từ khi nào em ở
trong lòng của anh lại biến thành người như vậy, em chỉ muốn xin lỗi
anh, cho nên mới giúp Lâm Triệt, em tưởng có thể chứng minh cho anh
biết, em có thể thừa nhận lỗi lầm, mới giúp Lâm Triệt tranh thủ lần
quảng cáo này, anh cho rằng em sẽ làm gì với Lâm Triệt? Một cái quảng
cáo mà thôi……”
Cố Tĩnh Trạch nghe theo lời Mạc Huệ Linh, nhíu mày nói, “Vậy thì tốt, Huệ Linh.”
Hít một hơi thật sâu, Cố Tĩnh Trạch mới nói, “Tốt rồi, nếu em nói như vậy, anh chắc chắn sẽ lựa chọn tin tưởng em.”
Mạc Huệ Linh cất lời, “Bởi vì em căn bản không có ý gì khác, em chỉ
thật sự buồn lòng, hiếm hoi lắm anh mới gọi cho em, vậy mà lại chỉ vì
muốn nói với em điều này thôi sao?”