Hồi lâu, thần sắc
khủng hoảng của Tuyết Thuần lập tức biến mất không thấy, ngược lại âm
thanh tràn đầy tiếng nói lên tiếng, “Đúng, là em không có tư cách.”
Cô chậm rãi đi đến trước mặt anh, bàn tay bé nhỏ cấm lấy nắm đấm của
anh, chỗ đó không có mảnh vỡ nhọn dính vào, nhưng lại có mảnh sứ li ti
loang lổ, còn dính rất sâu. Tuyết Thuần rất nghiêm túc cầm khăn giấy
trên bàn trang điểm lên, cẩn thận tỉ mỉ lau chùi vết máu trên tay anh.
“Anh tức giận thì mắng em là được rồi, ngàn vạn lần đừng trút lên tự
trút lên người, thân thể là quan trọng nhất.” Đặc biệt là lúc bị bệnh
mấy năm nay, thân thể cô yếu đuối, nghĩ đến chuyện rời khỏi nhà là
chuyện không thể nào. Khi đó cô khắc sâu hiểu ra, thân thể khỏe mạnh
bằng phát tài, thân thể khỏe mạnh bằng đạo lý tự do.
Tức giận của Lại Tư ở lúc cô dịu dàng ôn nhu che chở, nhu hòa mấy phần,
cô đến gần, hương thơm đặc biệt, làm tâm trí anh mê mẩn, cơn tức giận
mới vừa của anh lập tức tan thành mây khói.
Không đủ gần. Anh muốn chạm tới lòng của cô, muốn dựa cũng phải gần hơn
chút nữa. Nhưng lòng tự trọng của Lại Tư lại không để cho anh dễ dàng
cúi đầu như vậy, anh hừ lạnh một tiếng, mở miệng đều là ý mỉa mai, “Mấy
cái quan tâm này, em đã cho bao nhiêu người đàn ông. Hay nói em lợi dụng chuyện này, còn là lạm dụng người tốt?” Không thể không thừa nhận, lúc
cô chạm tới da tay của anh, lúc che chở anh, tâm tình ủ dột của anh nhất thời liền biến thành trong xanh.
Từ sau khi từ biệt, Tuyết Thuần không muốn nhìn thấy nhất là vẻ lạnh
lùng của anh, thấy tâm tình lúc này của anh bây giờ không thích hợp nói
thêm gì nữa.
“Trích Trích!”
Tầm mắt Tuyết Thuần trong lúc vô tình nhìn hoa tường vi trong mưa to gió lớn, hình dáng nhỏ bé của Trích Trích chạy qua chạy lại, đoán chừng là
chơi quá rồi! Tuyết Thuần gấp gáp, định chạy ra cửa.
“Đi đâu?” Lại Tư nắm lấy tay của cô, anh còn chưa hỏi rõ, sao chịu để cô vô tình chạy đi.
“Trích Trích vẫn còn đang chơi ở vườn hoa, em muốn dẫn nó trở lại.” Tuyết Thuần vội vàng nói, vội vã đi xuống lầu.
Trích Trích lúc mới sinh ra thân thể yếu nhất, thậm chí có một thời gian được chăm sóc truyền dịch, cho nên cô hữu ý vô ý thường dung túng bé.
Sau đó lại là bởi vì thân thể trẻ con phục hồi nhanh hơn, lập tức liền
hồi phục như cũ, mặc dù như thế, cậu vẫn gầy hơn so với Đô Đô. Cô rất lo lắng Trích Trích giống như trước đây tiếp cả ngày đều phải đánh vật với kim tiếm.
Mắt thấy cô rời đi, Lại Tư chợt nhớ tới liền ra lệnh cho Đao Dân, “Lập
tức ra vườn hoa mang Trích Trích về.” Nói xong, liền sải bước đuổi theo
người phụ nữ ngu ngốc kia. Mưa to gió lớn nguy hiểm như vậy, cô sẽ không ngốc đến mù quáng xông ra ngoài chứ. Thời tiết này, tỷ lệ bị sét đánh
trúng rất cao, nói gì cũng không thể để cho cô chịu đựng những thứ nguy
hiểm kia.
Gốc hoa tường vi ở mảnh đất trống rộng ở sau nhà, đi tới đó còn phải qua một lối đi nhỏ. Lúc Lại Tư đi ra, Tuyết Thuần đã sớm liều mạng đội mưa
chạy ra, các con là sinh mạng của cô, cô thà để mình bị thương để đổi
lấy bình an của con trai, nói gì đi nữa cũng phải lập tức tìm Trích
Trích trở về.
“Đứng lại, anh có lời muốn hỏi em.” Lại Tư tay chân mau, động tác nhanh
hơn so với người thường, đã sớm nhìn thấy cô mù quáng xuyên qua ở vườn
tường vi, cây tường vi có gai, anh muốn kéo cô trở về.
Bên tai đều là tiếng mưa rơi lộp độp, Tuyết Thuần lớn tiếng hỏi, “Anh nói gì?”
Sắc mặt Lại Tư giận giữ nhìn chằm chằm cô không yên.
Lúc này Tuyết Thuần không để ý tới anh, hiện tại cô quan tâm nhất là
Trích Trích, vì vậy xoay người tiếp tục đi vào vườn hoa, hoa tường vi
vây quanh dầy đặc, mặc dù có cây dù chống lại, đóa hoa đang lúc rơi
xuống đất rơi thẳng lên trên người cô, “Trích Trích! Mau tới chỗ mẹ!
Trích Trích!”
“Đừng, anh đã bảo Đao Dân đem Trích Trích về rồi.” Lại Tư đi theo phía sau cô, không biết tại sao, nhìn cô