Chiếc đầm màu xanh nhạt điểm kim tuyến lấp lánh, phần ngực viền ren và
đính kim cương, vạt váy dài thướt tha như chiếc đuôi của cô tiên cá mặc
trên cơ thể nhỏ nhắn của cô giống như một con rắn nước tinh ranh lượn
lách trong rừng rậm vậy. Nhưng ngực lại lộ ra như ẩn như hiện với một
rãnh dài hẹp, khéo léo nhưng không mất đi sự hấp dẫn, mát mẻ nhưng cũng
không mất đi vẻ diễm lệ.
Màu sắc bắt mắt, phù hợp với người mặc - cũng chỉ có mặt lên người Tuyết Thuần mới tạo nên vẻ trong trẻo dịu dàng này.
“Con mắt của Lại thiếu gia thật không tệ, cô, so với tôi tưởng tượng thì còn duyên dáng hơn nhiều lắm!”
Cặp mắt điềm đạm của Tina trở nên lấp lánh. Đối với Tuyết Thuần, trong lòng cô vốn còn tồn tại sự ghen ghét, nhưng chỉ cần tiếp xúc với Tuyết
Thuần, thì lại toàn cảm giác ấm áp, giống như đó chính là một bầu trời
trong mát vậy.
Từ nhỏ đã được lăn lộn ở trong trại mồ côi, lớn
lên ở trại mồ côi, nhưng lại không trở thành ‘ma’ như những người ở trại mồ côi. Đơn giản, ấm áp - những thứ này không phải là khiếm khuyết của
họ sao chứ?
“Lễ phục có thích không?” Tina cố tỏ ra vui vẻ. Lại
Tư – anh chọn phụ nữ không nhầm đâu. Bình thường, cô làm ra vẻ nhã nhặn, nhưng những toan tính trong lòng thì lại quỷ quái hơn ai hết, rõ ràng
người dự định lấy làm vợ là cô con gái độc nhất – thiên kim nhà họ Phó
là cô – cũng là người đã yêu anh nhiều năm nay mà!
Thế nhưng, anh lại cố dùng hết cách này đến cách khác từ chối cô, để chọn mình một
người vợ bình thường, còn ‘quang minh chính đại’ khiến những người lớn
trong gia đình ngậm bồ hòn. Lại Tư ơi Lại Tư! Thế gian này đúng là không có bất kỳ ai có thể làm khó dễ được anh!
Đứng ở trước gương, đôi mắt ngọc của Tuyết Thuần lấp lánh như sao đêm, cực kỳ xinh đẹp.
Mặt cô ửng hồng: “Vâng, đơn giản nhưng phong cách hiếm có, tôi rất thích.”
Tuyết Thuần mặc lễ phục vào, bỗng nhiên tâm tình trở nên rất tốt, màu xanh lá là màu cô thích nhất, ở trong mắt cô nó như đại diện cho sinh mạng, hi
vọng vậy.
Đang lúc ấy thì một giọng lanh lảnh vang lên.
“Tina, bộ cô thiết kế cho tôi lần này tôi rất không hài lòng, kiếm cho tôi một bộ khác.” Một giọng nữ cao, giọng điệu như ra lệnh, cưỡng ép.
Tay Tina dừng lại, sau đó nở nụ cười khách sáo, xoay người lại nói: “Đại
tiểu thư Trù, hồi nãy khi cô thử, cô nói rất đẹp cơ mà!”
“Hồi nãy là hồi nãy, bây giờ là bây giờ.” Trù Nhiên chỉ vào Tuyết Thuần, một chữ một cái nói: “Bây giờ, tôi đây muốn bộ đầm xanh nhạt trên người trên
người cô ấy.”
Trù Nhiên liếc thấy chiếc đầm xanh nhạt đẹp như
vậy, chỉ có cô ta mới xứng với nó. Là vợ của Lại Tư sao? Người vợ mà
tình nguyện đối đầu với các bậc trưởng lão, không ngại làm mất lòng nhà
họ Trù hủy bỏ hôn ước, vẫn muốn kết hôn đây sao?
Ánh mắt Trù Nhiên lộ vẻ hung dữ, đôi môi đỏ mọng khêu gợi thì nhếch lên vẻ giễu cợt.
Tuyết Thuần bỗng sững sờ, không nghĩ tới là sẽ có người nói thẳng rằng muốn
bộ lễ phục trên người cô. Nhưng bộ này không phải thiết kế theo số đo
sao?
“Cô Trù, chiếc đầm này là thiết kế theo số đo của vị khách
này!” Tina giải thích, mặc kệ vì Tuyết Thuần là vợ của Lại Tư hay vì tên tuổi của cửa tiệm Tiên Doanh này, cô đều không thể bỏ mặc. Muốn trị cái cô gái họ Trù thì chỉ có Lại Tư ra tay mới ép được mà thôi. Nhưng Lại
Tư sao vẫn chưa nói chuyện điện thoại xong chứ?
“Chẳng lẽ tên
tuổi Phó Tiên Doanh cô thật vất vả mới tạo ra được, hôm nay lại muốn hủy đi sao? Hay là Phó Tiên Doanh cô còn thiếu đàn ông?” Nụ cười xấu xa,
lời nói thì nham hiểm.
Lời vừa dứt, sắc mặt Tina đột ngột tái
nhợt, cắn môi nói không nên lời. Lời của cô ta như một nhát dao đâm mạnh vào tim cô vậy. Chuyện cũ đối với cô mà nói, là nỗi đau suốt cuộc đời
này.
Cô tuyệt đối tin tưởng năng lực này của Trù Nhiên Hữu –
người đảm đương hiện tại của tập đoàn họ Trù, có quyền thế khổng lồ
trong tay, so với trước đây, càng có thể muốn làm mưa làm gió gì thì
làm.
Thấy Tina yếu thế, sắc mặt bỗng tái nhợt dọa người, cô gái
mới vừa rồi xinh đẹp dịu dàng như hoa lúc này lại giống như chiếc lá
vàng úa lảo đảo muốn ngã.
Tuyết Thuần vốn định không quan tâm để
cho bà chủ Tina xử lý là tốt rồi. Nhưng nhìn bộ dạng bị đả kích lớn của
cô ấy, Tuyết Thuần đỡ cô ấy, lúc này biết rằng không thể trông cậy vào
cô ấy được, nỗi tức giận bốc lên tận đỉnh đầu cô.
Bề ngoài hiền hoà dịu dàng, cô cũng chẳng sợ phiền phức ai.
“Cho dù tôi có đồng ý nhường thì bộ lễ phục này cũng không vừa với cô.”
Tuyết Thuần nhíu mày, đầy tức giận, người hiếm khi nóng giận như cô cũng cảm thấy rất không thoải mái.
Vừa nói xong, trên mặt đại tiểu thư họ Trù khí thế dọa người ấy dường như phủ một lớp sương mù.
Thật ra thì ngũ quan cô ta rõ ràng, không được dịu dàng như những cô gái
khác, chiều cao gần 1m8, vẻ đẹp bên ngoài cũng mang lại chút thiện cảm
với người khác. Thế nhưng, dáng vẻ hung dữ của cô ta đã phá đi hết.
“Phó Tiên Doanh là chuyên gia thiết kế thời trang tiếng tăm lừng lẫy, sao
lại không sửa được cho vừa chứ? Lại phu nhân, muốn cô nhường lễ phục cho tôi, cô không để ý chứ?” Trù Nhiên ôm cánh tay, nói như một lẽ đương
nhiên.
Tuyết Thuần cau mày, nhìn cô ta đánh giá: Nếu như không
mặc chiếc váy dài thêu Minh Hoàng làm tôn lên thân hình chữ S của một
tiểu thư thì có lẽ người ta sẽ nghĩ rằng đó là đàn ông.
Cũng
chẳng phải cô tiếc chiếc đầm dạ hội trên người nhưng cô lưu tâm việc sao lại có người đương nhiên coi chuyện không đúng là đúng đắn chứ? Nhìn
Tina xiêu vẹo chỉ chực ngã ở bên cạnh, rồi lại nhìn chiếc đầm xanh nhạt
trên người, Tuyết Thuần thầm than một tiếng. Vì dàn xếp ổn thỏa, nhường
cho cô ta cũng chẳng sao, ai mặc cũng đẹp cả mà.
Vậy mà, lúc này . . .
“Nhưng tôi để ý!”
Giọng như sóng gợn đi cùng với theo thân thể cao lớn đến gần, lại rất có trọng lượng.