Sau khi tốt nghiệp thì cô lập gia đình luôn, ngày ngày ở nhà, nếu không
phải thiết kế websites, thì viết bài. Ở nhà, chỉ mặc quần áo ở nhà, dù
là hàng quý Lại Tư đều cho người đưa tới những bộ trang phục mới lưu
hành nhưng Tuyết Thuần cũng không hứng thú.
Một mặt, cô vẫn cảm
thấy quan hệ vợ chồng giữa mình và Lại Tư chỉ ‘hữu danh vô thực’, cũng
không thể coi là bạn bè thân thiết, rất ngại xài tiền của anh, lợi dụng
anh.
Mặt khác, thật sự muốn từ chối ý tốt của anh để tránh anh
đến gần. Cô không muốn dính dáng tới bất cứ thứ gì, làm như vậy để một
ngày nào đó rời đi thì vẫn có thể thanh liêm. Huống chi, giá quần áo
khiến cô phải chắt lưỡi.
Vì nể mặt anh cứ một hai muốn thay ra
mặc vào, Tuyết Thuần nghĩ thầm, cũng không cần ngại ngùng vấn đề tiêu
tiền của anh nữa. Tới bây giờ, cô vẫn chưa từng muốn tiêu tiền của ông
chồng giàu có này!
“Nếu thích, thì cứ lấy hết đi.” Thấy vẻ mặt
không nhiệt tình của Tuyết Thuần, Lại Tư lạnh nhạt nói, con ngươi màu
đen xẹt qua tia giảo hoạt, anh cũng không tin cô gái ăn mặc tiết kiệm
này vẫn không chút động lòng!
Tuyết Thuần nghe vậy sững sờ, sao
cô lại muốn hết đây? Những bộ trang phục này cả đời mặc cũng không hết,
biết Lại Tư từ trước tới nay luôn là người đã nói là làm, cô trấn tĩnh
lại và xua tay ngay: “Không cần, nhiều quá mặc không hết đâu, chọn mấy
bộ là được rồi.” Rồi rất chăm chú chọn lựa, tay lật hết bộ này tới bộ
khác. Những thứ này đều là người khác mua cho, nếu chọn càng nhiều thì
coi như nợ càng nhiều, cuối cùng tới một ngày sẽ phải báo đáp. Chỉ có
những thứ từ hai bàn tay mình làm ra thì mới lâu bền nhất.
Không
phải Tuyết Thuần không thích đẹp. Nhưng kể từ khi ba mẹ không còn nữa
thì so bạn cùng trang lứa, cô càng hiểu được cần phải chi tiêu dè xẻn,
cứ thế dần dần trở thành một thói quen, những sở thích hầu như cũng
không còn nữa.
Nhưng Tuyết Thuần rất phiền muộn, bình thường cô
chỉ biết mua ao thun và quần jean, những bộ trang phục làm cho phụ nữ
trở nên lộng lẫy thế này làm cô thật sự không biết chọn lựa thế nào,
những bộ này dường như đều không hợp gu ngày trước của cô.
Lại Tư dở khóc dở cười, cô vợ anh cưới về là ngốc ‘đệ nhất thiên hạ’, thời đại này mà còn có người như thế, có thể sống đến hôm nay không bị ăn sạch
sành sanh, thì thật là kỳ tích nha.
Thời buổi này, ai mà không
vắt óc nghĩ kế để đạt được vinh hoa phú quý, công danh lợi lộc chứ? Anh
đã cố tình dâng tất cả đến tận bên miệng cô, mà cô vẫn không ăn, vẫn hờ
hững như lúc đầu. Rốt cuộc, trong lòng cô phải cứng rắn thế nào mới bền
bỉ không bị xã hội hủ hóa?
“Anh thấy chiếc đầm lụa màu hồng đó
rất hợp với em đấy.” Lại Tư lấy chiếc đầm từ trong tay nhân viên bán
hàng ra, không có xem nhẹ ánh mắt khát vọng của Tuyết Thuần thoáng đảo
qua chiếc đầm lụa màu hồng: “Vào thử chút đi!”
“Nhưng lâu rồi em
không mặc đầm.” Tuyết Thuần lẩm bẩm, lông mi thật dài khẽ chớp, muốn
nhưng lại không dám muốn, cô sợ bị cuốn vào những thứ hào nhoáng. Bởi vì một khi tai nạn đến, trải qua những điều tốt đẹp chính là khổ đau vô
tận của con người.
“Người phụ nữ mà không mặc đầm thì không được coi là
phụ nữ chân chính. Nếu không, để anh mặc lên cho em thử xem sao? Dù sao
người cũng không đông lắm đâu.” Ngón trỏ thon dài vô tội của Lại Tư nâng mắt kính thời thượng trên sống mũi lên một chút, khóe môi như ẩn như
hiện nụ cười quỷ dị.
“Không cần, em . . . em vào trong thử.” Nói
xong thì nhận lấy chiếc đầm trên tay anh, sau lưng như bị thứ gì đuổi
theo vậy, vọt ngay vào phòng thử quần áo.
Tuyết Thuần cầm chiếc
đầm lụa, chiếc đầm thật đẹp, đây có thể là báu vật hóa thân một cô gái
thành công chúa. Suy nghĩ có chút bay bổng, bay đi rất xa.
Đã rất lâu rồi, từ khi cha mẹ không còn thì cô chưa từng mặc váy lại. Bởi vì
mỗi lần nhìn thấy váy, cô sẽ nhớ tới câu chuyện cổ tích công chúa Bạch
Tuyết.
Lúc nhỏ, gia đình không được coi là giàu có nhưng cũng
sung túc, ba mẹ dồn tất cả những điều tốt đẹp nhất cho cô, coi cô như
công chúa nhỏ vậy, thích nhất là mua cho cô nhiều loại váy, ba nói, công chúa nhỏ thì nên mặc những chiếc váy đẹp, mẹ hôn lên gương mặt của cô
rồi nói: Tuyết Thuần yêu quý chính là công chúa Bạch Tuyết của mẹ.
Không tự chủ được, mắt lại phủ một lớp sương mù!
Lại Tư canh chừng cửa phòng thử quần áo, mắt không hề chớp mà nhìn chằm
chằm vào một khe nhỏ hé ra ở cửa phòng thử quần áo. Được rồi, người đàn
ông của cô ở đây trông chừng, tuyệt đối sẽ không để đàn ông khác lại gần một bước. Nhưng Tuyết Thuần – em cũng quá to gan rồi! Lại Tư thật đau
đầu, nhưng cho dù em chưa đóng cửa trong phòng thay đồ thì cũng chẳng
sao cả, dù sao ở đây cũng chỉ có một mình anh là đàn ông – từ nãy tới
giờ vẫn luôn ở ngoài này thôi. Em đừng có mà mơ mộng viển vông nha!
“Đồ ngốc, sao không đóng cửa vậy?”
Tuyết Thuần vừa cởi áo thì giật mình xoay người lại, động tác cứng đờ. Vừa
rồi cô đắm chìm trong những ký ức buồn đau, vậy mà quên cả đóng cửa! Sự
thực có người đàn ông ở ngay trước mặt này làm đầu của cô trống rỗng.
Hai vai trắng nõn mượt mà lộ ra, cặp ngực đầy đặn trắng muốt hình giọt nước khẽ nhấp nhô, đôi mắt còn đọng lại một lớp sương mù vì những ký ức
buồn, đôi môi hồng mịn run run bởi vì căng thẳng.
Bụng dưới Lại Tư căng lên, cô kiều diễm như trái anh đào chín mọng, đang im lặng mời anh hái.
Dưới cặp kính trong suốt, đôi mắt thâm sâu đến dọa người, có thứ gì đó đang
sôi trào! Hiện tại, anh chỉ có một loại kích động – đó là muốn mạnh tay
bẻ hoa.