Lại Tư quay xe một vòng, đưa cả Tuyết Thuần đi đón Trích Trích Đô Đô tan học về
"Cha! Mẹ!"
Hai đứa trẻ lao xuống, ôm chặt lấy chân của Lại Tư và Tuyết Thuần, không chịu buông tay. Giống như để chứng minh cho chân lý người khác phái
thường hút lấy nhau, Trích Trích ôm chặt lấy chân Tuyết Thuần, Đô Đô cạ
cạ mặt với Lại Tư.
Ngồi trên xe, Tuyết Thuần thắt dây an toàn cho bọn trẻ: "Ngày đầu tiên Trích Trích Đô Đô đi học có vui không?"
Hai đứa trẻ đồng thanh đáp: "Vui ạ!"
"Hôm nay cô giáo khen con thông minh." Trích Trích hả hê hất càm nhỏ lên, phổng mũi hướng về phía Đô Đô.
Đô Đô phồng má, không chịu yếu thế: "Cô giáo xinh đẹp khen con đáng yêu."
"Thôi đi, còn không phải là bởi vì em chân chó, vừa thấy cô đã nịnh nọt
là cô xinh hơn cả búp bê ở nhà sao." Trích Trích nghiêng đầu sang chỗ
khác, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều là vẻ khinh thường.
Đô Đô đáng thương vểnh cái miệng hồng nhỏ nhắn: "Thì cô giáo đúng thật là xinh đẹp chứ sao."
"Dáng dấp không bằng mẹ thì đều là người phụ nữ xấu, người phụ nữ xấu vô địch có nghe nói qua không?" Trích Trích liền làm mặt quỷ, chọc Đô Đô
giận đến đỏ mặt, hốc mắt ửng hồng, suối nước bắt đầu phun trào.
"Người nào chọc tiểu công chúa của cha? Trở về cha sẽ tiêu dệt hắn." Lại Tư nhìn qua kính xe, cùng lúc mưa rơi xuống, cũng dỗ Đô Đô tức giận
khóc lớn ngừng khóc.
Đô Đô thấy có trợ thủ, cũng quên mất khóc, vội vàng khóc lóc kể lể với cha: "Anh rất xấu, bắt nạt con."
"Trích Trích." Lại Tư trầm mặt, trong lòng Trích Trích lộp bộp một
tiếng, cha tinh trùng lại thiên vị! Bé lười phải ứng, trực tiếp quay mặt không thèm để ý. Kể từ sau khi cha tinh trùng xuất hiện, mẹ không còn
thuộc về một người đàn ông là bé nữa, mỗi lần đều bị cha tinh trùng
chiếm đoạt, bé cực kỳ bất mãn, trơ mắt nhìn mẹ tốt với cha, rồi đánh
không lại cha.
"Ngồi bên cạnh cha, cha dạy con làm sao để bỏ rơi chiếc xe đang theo dõi phía sau."
Ah? Trích Trích nghe vậy, ánh mắt đen tỏa sáng lấp lánh, con trai thích
nhất chơi xe, xe đồ chơi bé chơi qua không ít, nhưng xe của người lớn
lái, bé còn chưa được chơi bao giờ, hơn nữa lại còn cắt đuôi trong thực
tế, những thứ đồ chơi rách nát trong phòng bé làm sao mà so sánh nổi.
Thân thể nhỏ bốn tuổi của Trích Trích, ngồi trên chân Lại Tư, tay nhỏ bé cầm tay lái nhưng vẫn còn thiếu vài động tác xoay chuyển. Con trai đến
thời kì thanh thiếu niên mới phát triển hết về cơ thể, đến lúc tất cả
các phương diện đều phát triển hơn con gái cùng độ tuổi, nhưng ngay bây
giờ, bé vẫn còn là một đứa trẻ.
"Trái, trái....phải.... ......" Bàn tay Lại Tư cầm lấy bàn tay bé nhỏ, đích thân dạy dỗ.
"Ha ha ha, cha đánh ngã nó! Khiến nó trở thân không kịp." Trích Trích
cực kỳ hưng phấn, mô hình xe hơi nhỏ ở nhà chơi chưa đã ghiền, lần này
toàn bộ sức mạnh đều kích thích ra rồi.
Lại Tư mím môi: "Đây cũng không phải là món đồ chơi, phải lưu tình, nếu
không sẽ xảy ra chuyện máu me." Thật tốt a! Cảm giác của hai cha con,
bởi vì sở thích chung cũng không ít. Nếu là bình thường ôm bé, Trích
Trích sẽ vẫn còn cảm thấy khó chịu.
Tuyết Thuần ôm Đô Đô, sợ hết hồn hết vía nhìn cảnh vật bên ngoài xe
nhanh chóng vụt qua, chứng nghiện đua xe của Lại Tư lại phát tác? Các
con đều ở đây, cảm giác Lại Tư sẽ không lấy những chuyện này để nói đùa.
"Không phải là thật sự có người theo dõi chứ?"
Tốc độ này, trẻ con không biết không sợ, nhưng cô lại xui xẻo biết được lợi hại.
"Ừ, đừng lo lắng, chuyện nhỏ. Không có gì, trực tiếp bỏ qua” Chiếc xe
lao đi nhưng một mũi tên, Lại Tư lại còn ngoái lại tặng cho cô một nụ
cười an ủi, trái tim lơ lủng giữa không trung của Tuyết Thuần không sao
hạ xuống được. Cô khóc không ra nước mắt, Trời ơi, Lại Tư thật có tự
tin! Sẽ không xảy ra tai nạn!
Như vậy cả đường ầm ĩ, cuối cùng đã tới nơi ở của Tuyết Thuần.
"Cha thật là lợi hại! Lần sau con vẫn muốn lái xe!" Trích Trích quấn lấy Lại Tư, kéo kéo đầu ngón tay của Lại Tư: "Lần sau vẫn muốn!"
Lại Tư cọ cọ cằm sáng bóng lên khuôn mặt nhỏ của Trích Trích, sau đó một tay nhấc bé ngồi lên trên vai: "Tiểu quỷ chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời,
cha rất vui lòng dạy con."
"Dạ!" Trích Trích vui mừng vỗ tay.
"Quan trọng nhất là, không được làm chuyện xấu trước mặt mẹ." Gian kế của Lại Tư thực hiện được lại bồi thêm một câu.
Ách.... ... Tuyết Thuần hơi đỏ mặt, Lại Tư nhớ tới lần hai bọ họ đang
làm việc thì Trích Trích lại xuất hiện không đúng lúc. Nhưng anh luôn có rất nhiều biện pháp, ví dụ như tài lái xe lần này, liền thu phục được
Trích Trích dễ dàng.
Trích Trích nghiêm túc dựa cằm nhỏ, suy nghĩ một chút: "Chỉ cần cha
không làm chuyện xấu, Trích Trích sẽ ngoan ngoãn. Bây giờ con sẽ về chơi xe đồ chơi, muốn luyện kỹ thuật lái xe so với cha còn đẳng cấp hơn."
Chạy nhanh như một cơn gió về phòng của mình.
Đô Đô thấy Trích Trích có xe chơi, vẫn luôn thích búp bê “xinh đẹp” của
bé, bởi vì đố kỵ đỏ mắt, cũng la ầm lên: "Con cũng muốn chơi! Cha, Công
chúa Đô cũng muốn chơi."
"Ngoan, cha mua một chiếc Piano to như này cho Đô Đô chơi, so với chơi xe còn