Có lẽ đêm tối thích hợp để tâm sự, có lẽ lúc đêm khuya, dễ dàng bỏ xuống được đề phòng.
“Anh hỏi như thế, vậy chúng ta ở chung một chỗ những ngày đó, anh coi nó thành cái gì?” Tuyết Thuần gạt tay của anh, che khuôn mặt yếu ớt, không muốn anh nhìn thấy cô yếu đuối.
Mặc dù che giấu như thế, thế nhưng nước mắt vẫn từ trong khe hở chảy xuống, rơi xuống ra giường, nhiều như nước mắt chim quyên.
“Em làm sao có thể không yêu anh? Không yêu anh thì sẽ sống cùng anh
suốt thời gian dài như vậy sao, sẽ cùng anh đi hưởng tuần trăng mật sao, sẽ trở về Lại gia với anh sao, còn sinh Trích Trích Đô Đô...”
Lời của cô thút thít nghẹn ở cổ họng, nói bởi vì thút thít mà mơ hồ
không nghe rõ được, nhưng lỗ tai của Lại Tư được huấn luyện, nghe rất
rõ.
Nghe vậy, trong lòng Lại Tư thoáng qua một chút vui vẻ, khuôn mặt lạnh
lùng có vài phần vui vẻ. Nhưng trên mặt không nhìn thấy vui vẻ, đột
nhiên, câu lựa chọn tê tâm phế liệt ngày xưa kia, một tiếng “Trình Lãnh” giống như cái gai đang hung hăng đâm vào trái tim của anh.
Trên mặt Lại Tư cứng đờ, ngay sau đó môi mỏng giương lên, “Em thật sự
yêu bao nhiêu tiền, rốt cuộc yêu bao nhiêu người rồi? Anh xếp hàng thứ
mấy? Trình Lãng, Xuyến Sở Sở, mẹ nuôi của em, thậm chí là Lãnh Quý lúc
này... Cho dù là gì, ở trong lòng anh em là quan trọng nhất!” Lúc đếm
những tên này, trong lòng Lại Tư đang rỉ máu.
Theo lời của Lại Tư, Tuyết Thuần không ngừng lắc cái đầu nhỏ, làm cho
người ta nghi ngờ, gáy ngọc của cô cũng vì vậy mà rung rung.
Vẻ mặt liền như thế, động tác như thế, để cho mỗi lần anh cho là yêu cô
yêu chính là anh! Hiểu lầm như vậy, tất cả đều vì cô mà sinh ra! Lại Tư
thấy thế trong lòng liền hận, mạnh mẽ đẩy tay của cô, lộ ra khuôn mặt
khóc đến đỏ lên của cô.
“Em muốn nói cái gì? Nói em yêu anh? Có bằng một phần vạn anh từng yêu
em không? Không trân quý tình yêu như vậy, muốn Lại Tư anh làm tới mức
nào nữa! Đáng hận, anh lại vẫn đối với em nhớ mãi không quên.” Lại Tư
lau mặt của cô,
“Đáng hận, anh lại vẫn nhớ mãi không quên đối với em.”
Nhớ mãi không quên! Tuyết Thuần cũng quên mất khóc thút thít, chẳng qua
là mở đôi mắt nước mắt lưng tròng nhìn anh không hề chớp mắt cắn răng
nghiến lợi không cam lòng, chỉ tiếc không rèn thép thành sắt.
Oanh một tiếng, trong đầu đột nhiên lóe lên, nhiều lời như vậy, cô tổng kết ra câu này: Lại Tư yêu cô!
Một khi suy nghĩ như vậy, đối với khát vọng Tuyết Thuần đè nén lâu nay
vội vàng bắt được cứu trợ, dáng vẻ của cô chợt mừng như điên, nhưng lại
sợ mất đi lại cẩn thận chứng thực, “Anh thật sự yêu em sao? Đã từng yêu, vậy bây giờ thì sao? Hiện tại có yêu hay không?”
Lại Tư nhìn Tuyết Thuần mới vừa rồi vô cùng đau lòng, bỗng nhiên lại
mừng rỡ. Đột nhiên cảm thấy, bản thân hành hạ cô ấy đến mức thảm thương, thời điểm trong lòng đang dao động, tâm lại xuất hiện một tiếng liền
xóa sạch, cố gắng xóa đi dấu vết đau lòng kia.
Đúng vậy, anh không hề quên, là ai hại anh đau khổ nhiều năm như vậy.
Anh nhàn nhạt lướt qua bàn tay ngọc nắm chặt cánh tay thô của anh, tay
của cô nhỏ gầy giống như tay của học sinh tiểu học, chỉ có thể nắm được
một nửa cánh tay của anh. Anh im lặng hồi lâu, cuối cùng hơi gật đầu,
nhàn nhạt đáp lời, “Ừ.”
Vui vẻ bên miệng Tuyết Thuần dần giãn ra, khóe mắt chợt rung rung, “Vậy
là chúng ta không ly hôn sao?” Do cô ôm nhiều hy vọng hơn dịu dàng hỏi,
chính là sợ những tình cảm kia sẽ rời khỏi tay. Thời điểm hỏi ra lời
này, chỗ sâu nhất trong lòng của cô liền mềm mại, cô nín thở, chỉ sợ bỏ
qua bất cứ lời nào từ miệng anh nói ra.
Lại Tư nhìn thẳng vào mắt cô hồi lâu, suýt chút nữa bị ánh mắt vô cùng
vui mừng bị đánh ngã, ngay sau đó anh di chuyển, ngón tay mập mờ cuộn
cuộn lọn tóc quăn của cô.
Tuyết Thuần vội vàng rời khỏi anh, trong lúc lơ đãng, bắp đùi hai người
tựa gần nhau, “Như thế nào?” Sao anh lại nói chuyện! Trong lòng Tuyết
Thuần hô hào trong lòng, sao Lại Tư lại không làm giòn!
Sợi tóc thơm ngát quấn ở đầu ngón tay, một vòng lại một vòng, sau đó rút dần theo sợi tóc, ngón tay không ngừng dời lên, cho đến lúc chuyển qua
khuôn mặt trắng noãn của cô, ánh mắt chợt nóng rực lên, vì vậy mu bàn
tay nhẹ nhàng dịu dàng dao động trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Lại Tư đại nhân thật là không buông tha bất cứ cơ hội nào để ăn đậu hũ nha!
Tiến lên gặp phải vẻ mặt lo lắng của cô, khóe môi Lại Tư ưu nhã nhếch lên, “Ly hôn không phải là quyết định của anh.”
Gì? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Thuần nghi ngờ, “Làm sao sẽ? Hôn nhân
là chuyện giữa hai chúng ta, người không ly hôn không phải là anh, chính là em...” Nói tới đây, thanh âm của Tuyết Thuần ngừng lại, dừng lại một chút, ngón tay chợt chỉ vì hướng bản thân, “Em? Quyết định của em?”
“Ừ.” Lại Tư nhàn nhạt đáp lời, đầu ngón tay đã bắt đầu buông sợi tóc kia ra, sau đó bàn tay tự do, chậm chạp hưởng thụ vuốt ve khuôn mặt nhỏ
nhắn của cô, miêu tả ngũ quan tinh xảo của cô.
Sắc mặt Tuyết Thuần ửng đỏ, hơi thở có chút không yên, có khuynh hướng sâu hơn. Thử