Cửa bị đẩy ra, ánh nắng chiều từ ngoài cửa chiếu vào, nam tử bước chân
vào, gương mặt anh tuấn nở nụ cười nhạt dễ chịu. Hai mắt dường như có
thần, im lặng nháy mắt với thiếu nữ trẻ con tuyệt thế kia, sau đó nhẹ
nhàng đi đến bên cạnh, làm người khác thấy lạ là, nam tử đang bước đi
nhưng không hề có tiếng bước chân.
Phía sau hắn là một vị lão giả đã sáu mươi tuổi cúi đầu cung kính, hai tay đưa ra trước ngực, tóc hoa
râm ở dưới ánh nắng chiều lóe ra tia sáng kỳ dị: "Hội trưởng đại nhân,
không biết hội trưởng tìm ta là có việc gì căn dặn?"
Đôi mắt của
An Đức Lâm híp lại thành khe hở, phất áo bào trắng sạch sẽ đứng lên, đưa bàn tay ra, trên lòng bàn tay rõ rang là viên đan dược màu ngọc bích
kia: " Lâm Ân, ngươi ăn đan dược này đi."
Trong lòng hơi nghi
ngờ, nhưng xuất phát từ lòng trung thành với hội trưởng công hội luyện
dược, Lâm Ân vẫn tiến lên một bước, không nói gì uống đan dược vào. Cũng bởi vì biết lòng trung thành của Lâm Ân, nên ông mới yên tâm để cho Lâm Ân đến thử thí nghiệm này. Vả lại thiên phú của Lâm Ân không mạnh, đến
bây giờ mới đến cấp bậc đại linh sư nhất cấp, nếu không có thời cơ thì
cả đời này cũng chỉ như thế.
Đan dược vào miệng lập tức tan ra,
một mùi thơm ngát từ cổ họng chảy vào trong bụng, Lâm Ân giật bắn cả
người, há to miệng, còn chưa kịp nói, đôi mắt của ông lập tức trừng lớn.
Ông cảm thấy hơi thở của bản thân đang tăng lên rất nhanh, linh khí thiên
địa xoay quanh trên đỉnh đầu, ông được bao phủ ở dưới linh khí thiên
địa, cấp bậc tăng lên... Đại linh sư nhị cấp, đại linh sư tam cấp, đại
linh sư tứ cấp... Cho đến linh tướng cửu cấp mới dần chậm lại, cuối cùng đột phá đến linh tướng cửu cấp, và đến linh vương nhất cấp.
Trời ạ, ông đang nằm mơ sao? Từ đại linh sư nhất cấp đến linh vương nhất
cấp, rốt cuộc hội trưởng đã cho ông ăn thần dược gì vậy? Lại có thể có
hiệu quả như thế. Lâm ân không nhịn được, ánh mắt đầy tôn kính nhìn về
phía An Đức Lâm.
"Lâm Ân, ngươi đi xuống đi!" An Đức Lâm vung
tay, phất áo bào ngồi xuống, vẻ mặt của ông không thay đổi, tay chống
đầu, hơi đầu ngẩng lên: "Đúng rồi, chuyện này ngươi không được nói ra
ngoài."
"Vâng, hội trưởng đại nhân." Lâm Ân cung kính ôm quyền,
khẽ lui ra ngoài cửa, bước chân của ông có chút lâng lâng, hiển nhiên
còn chưa từ cảm giác trở thành linh vương đi ra.
Đợi cho Lâm Ân
rời đi, rốt cuộc An Đức Lâm nhịn không được ngửa đầu cười lớn, tiếng
cười của ông đầy sung sướng: "Ha ha ha, thành công, phương thuốc phức
tạp ta làm vài năm này, cuối cùng cũng hoàn toàn thành công rồi, ha ha
ha..."
Sờ mũi, khóe miệng Hạ Như Phong cũng nở nụ cười nhàn nhạt, sau đó nhíu lông mày mù mịt nói: "Các ngài đừng cao hứng quá sớm, muốn
luyện chế đan dược này, ở lúc tinh thần lực của các ngài chưa đến lục
giai thì tốt nhất không nên thử nghiệm, lại mệt vài năm vất vả nghiên
cứu của các ngài đều thất bại hết, nếu thật sự luyện chế ra, không những người dùng không khiến tu vi mạnh lên, mà còn bị nổ tan xác mà chết."
Tuy An Đức Lâm đã đến cấp bậc linh quân, nhưng tinh thần lực của ông chỉ ở
ngũ giai. Trái ngược với tinh thần lực cường hãn trời sinh của Hạ Như
Phong, lúc đầu tinh thần lực của An Đức Lâm ngay cả nhất giai cũng không đến, những tinh thần lực ít ỏi này có thể bỏ qua không nhớ, nhưng mà An Đức Lâm theo đuổi luyện dược điên cuồng, vì trở thành một luyện dược
sư, nên ông rất cố gắng tu tập, hơn nữa lần lượt trải qua cảnh giới sống chết, mới trở thành một luyện dược sư ngũ phẩm.
Ở thời đại từng thuộc về bọn họ, có thể nói An Đức Lâm là một kỳ tích ở Lâm Phong quốc.
Dù sao trở thành luyện dược sư đều có quy định, đó là tinh thần lực phải
cường đại, nhưng tinh thần lực lại không thể tu luyện, buộc phải tăng
lên tự nhiên, hoặc là gặp phải kỳ ngộ gì đó. Còn cho tới bây giờ không
ai có thể dùng tinh thần lực ít ỏi kia để trở thành một luyện dược sư,
mà lại còn vượt qua những luyện dược sư khác. Vì vậy, ông quả thật là
một kỳ tích.
"Nổ tan xác mà chết? Vì sao?" Hai người đồng thời ngẩn ra, ngơ ngác nhìn nhau.
"Dược quả cuồng bạo không phải dược liệu có tính cuồng bạo bình thường, hơn
nữa nó ở phẩm cấp lục giai, nếu không phải tinh thần lực ở lục giai, thì làm sao có thể loại bỏ hết tạp chất? Nếu như là dược liệu khác, tạp
chất chưa loại bỏ sạch sẽ, thì chỉ ảnh hưởng đến chất lượng, nhưng không hại đến thân thể, nhưng nếu dược quả cuồng bạo chứa tạp chất này, thì
sẽ sinh ra công hiệu cuồng bạo."
Hạ Như Phong buông lỏng tay, vẻ mặt tỏ ra bất đắc dĩ, hai lão gia hỏa này, đạo lý ấy cũng không biết sao?
Hai người đều bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong khoảng thời gian này đều bận chỉnh sửa lại phương thuốc bị rách kia, nhưng lại quên dược quả cuồng bạo
không giống những dược liệu khác, nếu không phải nàng nhắc nhở, nói
không chừng người dùng sẽ thật sự nổ tan xác mà chết. Nhìn nhau, hai
người đều nhìn thấy vui mừng trong mắt đối phương.
"Haiz, ta vốn
còn muốn làm ra loại đan dược này chứ." An Đức Lâm chán nản cúi thấp đầu xuống, nụ cười trên mặt già nua cũng biến mất.
Thấy vậy, Hạ Như
Phong nở nụ cười thần bí, khoanh hai tay, gương mặt xinh đẹp hiện vài
tia sáng: "An Đức Lâm đại sư, chúng ta làm một cuộc giao dịch thế nào?
Ngài đi chuẩn bị những dược liệu đó, ta phụ trách luyện dược, đến cuối
cùng nếu luyện chế ra mười viên đan dược, thì chúng ta mỗi người năm
viên, thấy thế nào?"
Đan dược không có phẩm cấp này cũng không
quá khó khăn với nàng. Bởi vì đan dược này chỉ cần một vị luyện dược sư
tam phẩm cấp thấp, người có tinh thần lực lục giai cũng có thể luyện chế ra, vì vậy nó rất đơn giản.
Hai mắt chợt phát sáng, An Đức Lâm
biết nếu đợi cho tinh thần lực của mình đến lục giai, còn không biết đến ngày tháng năm nào, phương pháp như thế này đúng là tốt nhất rồi.
"Chỉ là dược liệu của đan dược này không phải trong chốc lát là có thể lấy
được, cho ta thời gian một tháng, một tháng sau ngươi hãy tới lấy.
Hạ Như Phong gật đầu, không ngờ lần đầu đi vào hoàng thành, lại có thu
hoạch lớn như thế, làm cho của tâm tình của nàng trở nên sảng khoái,
buồn bực vì Cốc Tâm Nhi mang đến cũng bỏ qua luôn, sau khi rời khỏi công hội luyện dược, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt ấm áp. Chỉ tiếc chiếc
hộp màu đen kia, nàng lại không biết nó có tác dụng gì.
Giờ đã
gần đến buổi tối, Hạ Như Phong không đi tìm Nặc Ni và Mộ Dung Thanh
Nguyệt, ngược lại đợi Thu Phong để người sắp xếp cho nàng một phòng
trong ký túc xá.
Ở học viện Linh Phong, đệ tử có thể lựa chọn ở
lại hoặc là về nhà, nói đại khái là, thành viên bình thường dưới đại
linh sư, đều là năm người ở với nhau. Mà đạt đến đại linh sư, thì có thể đi Phong Vân Đường thách đấu, tiến vào bảng Phong Vân và sẽ được trưởng lão nhận làm đệ tử của mình, chỉ có duy nhất một ký túc xá, là của các
đệ tử tinh anh, nhưng rất ít khi thấy bọn họ xuất hiện ở học viện.
Ngồi trên giường, rèm cửa sổ lay động, ánh trăng từ ngoài cửa sổ lọt vào, chiếu lên vẻ mặt non nớt của thiếu nữ.
Tay nàng vung một cái, hộp màu đen xuất hiện ở lòng bàn tay, lông mày mảnh
hơi nhíu, dùng một ít tinh thần lực lướt qua hộp màu đen, nhưng lại
không thể xuyên qua khe hở của chiếc hộp. Dường như lực lượng phong ấn
của chiếc hộp này rất mạnh, giờ phút này năng lực của nàng căn bản không có cách gì tiếp xúc được, khẽ thở dài, Hạ Như Phong không khỏi tự thì
thào nói: "Nếu như Bạch Thụy ở đây, nhất định sẽ biết tác dụng của chiếc hộp này."
Bất đắc dĩ đành phải thu chiếc hộp vào, khoanh hai chân lại, nhắm mắt bắt đầu hấp thu linh khí thiên địa.
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào, phủ lên lông mi như quạt hương bồ của
thiếu nữ, cơ thể ở dưới váy đỏ kia đã bắt đầu lộ rõ sự phát triển, ở
dưới ánh mặt trời phác họa ra đường cong hoàn mỹ.
Ngoài cửa
truyền đến tiếng bước chân, ánh mắt thiếu nữ đang nhắm đột nhiên mở ra,
đôi mắt nhìn về phía cửa. Ở dưới cái nhìn chăm chú của nàng, cửa bỗng
nhiên bị đẩy ra, một vị lão giả lôi thôi cười tủm tỉm đi đến, xoa hai
nắm đấm, nói: "Nha đầu kia, con đã tỉnh?"
"Lão nhân, người không biết khi vào phải gõ cửa trước sao?" Lông mày của Hạ Như Phong khẽ cau lại, không chút khách khí nói.
"Lão... Lão nhân?" Đôi mắt của Thu Phong trợn tròn, chỉ vào cái mũi của mình,
suýt chút nữa giậm chân tức giận: "Con... Con gọi ta là cái gì? Lão
nhân? Ta là sư phụ của con, con lại có thể đối xử với sư phụ của con như thế, con......"
Nhìn bộ dáng của Thu Phong thở hổn hển, Hạ Như
Phong buồn cười lắc đầu: "Được rồi! Sư phụ, sớm như vậy, người tìm con
có chuyện gì quan trọng không?"
“Phù.” Thu Phong thở ra một hơi,
lại cảm thấy chưa hết giận, hung hăng trừng mắt nhìn nàng một lần nữa,
rồi mới cảm thấy thoải mái hơn: "Nha đầu kia, con đã đến đại linh sư
rồi, có thể đi bảng Phong Vân báo danh. Còn nữa, ta tới đây để nói cho
con một tiếng, ở học viện, con có thể thành lập thế lực của mình, tuy ta là sư phụ của con, có thể che chở cho con, nhưng nếu con muốn đi đến
nơi rộng lớn hơn, ta lại không có cách gì bảo vệ con được nữa, thậm chí
nếu ta là cường giả, thì ta cũng không ngại bảo vệ con cả đời, đáng
tiếc, với năng lực của ta, thì chờ con bước lên vũ đài lớn hơn, ta sẽ
không còn tác dụng gì nữa rồi."
Thu Phong thở dài một tiếng, ở
Lâm Phong quốc, ông còn có thể có chút tác dụng. Nhưng ông biết, với
thiên phú của Hạ Như Phong, sẽ không bị hạn chế như thế, nói không chừng sẽ bước lên một đại lục cường đại khác, đến lúc đó ông cũng không có
cách gì giúp đỡ cho nàng, cho nên bây giờ ông nói lời đó, là đã định để
cho nàng bắt đầu thử thành lập thế lực thuộc về mình.
Nếu như
thiên phú của Hạ Như Phong kém hơn một chút, thì chỉ cần ở trong Lâm
Phong quốc, ông cũng không ngại bảo vệ nàng cả đời, dù sao ông cũng có
một đệ tử bảo bối như thế, làm sao để cho nàng bị thương chứ? Chỉ là, ở
trong lòng ông tự hỏi mình một câu, nếu thiên phú của nàng kém, vậy thì
mình có thu nàng làm đồ đệ không?
Lắc đầu, Thu Phong cười khổ một tiếng, ánh mắt của ông luôn rất cao, học viện nhiều thiên tài như vậy,
ông đều không để vào mắt, cũng chỉ có người có tinh thần lực biến thái
giống như nàng, mới có thể để cho ông động lòng thu làm đệ tử của mình
chứ?
"Sư Phụ, vậy bảng Phong Vân là cái gì?" Mi tâm vừa nhíu,
trong mắt của Hạ Như Phong hiện ra tia sáng không hiểu, nàng sớm đã nghe nói qua nhân vật làm mưa làm gió và bảng Phong Vân ở học viện Linh
Phong, nhưng không rõ, cuối cùng những cái này có tác dụng gì.
"Bảng Phong Vân là đạt đến cảnh giới đại linh sư, thì có thể đến đăng ký, sau khi tiến nhập làm nhân vật phong vân, có thể đề nghị thách đấu với
người phía trước, thách đấu có thể chia làm chiến đấu và luyện dược, nếu thắng lợi thì sẽ có được thứ tự của người bị thách đấu, nói ví dụ như,
bây giờ con là bài danh bốn trăm, đi thách đấu với một vị đại linh sư
bài danh ba trăm, sau khi giành thắng lợi, thứ tự của con sẽ nhảy lên
bài danh ba trăm, mà vị bài danh ba trăm trước kia sẽ phải lùi về phía
sau.”
"Sư phụ, con cảm thấy nói trọng điểm có vẻ tốt hơn." Sờ
mũi, Hạ Như Phong cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười, mở miệng lạnh nhạt nói.
Thu Phong bỗng nhiên trở mặt xem thường một cái, giơ tay
muốn gõ xuống đầu của nàng, cuối cùng không cam lòng, đành phải ngượng
ngùng buông xuống: "Con tiểu gia hỏa này, lại có thể thực tế như vậy,
haiz, được rồi, ta đây sẽ nói cho con, chỉ cần con tiến vào trước bài
danh một trăm, là có thể đạt được tư cách đi Huyết Linh Giới."