Tiếng kêu thê lương cắt ngang cuộc chiến của mọi người, bọn họ không tự chủ
được nhìn qua. Chờ lúc nhìn đến tình cảnh bên kia, sắc mặt những người
có mặt đều tái nhợt, hoảng sợ nhìn một màn trước mặt.
Hỏa Nhi há
miệng cắn tay Chuột Hoang, nhẹ nhàng kéo một cái, cả cánh tay đều bị xé
xuống dưới, chỗ tay bị đứt tràn ngập máu tươi, tiếng "Tí tách" giống như đến từ địa ngục, thanh thúy vọng khắp núi rừng.
"Phập."
Móng vuốt Hỏa Nhi lại vung về phía Chuột Hoang, khoét ra hai con mắt của
hắn, vì thế, lại một tiếng rống sợ hãi vang vọng phía chân trời.
Thu hồi móng vuốt, Hỏa Nhi nhe răng cắn đứt cổ hắn, kết thúc một sinh mệnh hèn mọn.
Vươn đầu lưỡi liếm liếm vết máu ngoài miệng, trong con mắt đầy tính người
của Hỏa Nhi xẹt qua một tia khinh bỉ, chán ghét quay đầu, đi về chỗ Hạ
Như Phong.
Hừ, con người hèn mọn, dám dùng đôi mắt ghê tởm như
vậy nhìn chủ nhân nó, quả thực là tìm chết, không, là muốn sống không
bằng chết.
"Đội trưởng đã chết, đội trưởng chúng ta đã chết, mọi người chạy mau đi!"
Chuột Hoang vừa chết, lính đánh thuê Thử Lãng không còn ý chí chiến đấu, bay
thẳng đến sườn núi chạy đi. Mà lúc này Vật Nhỏ chỉ cần vung đuôi lên là
có thể đánh bay vài người. Nếu bọn hắn chống cự một chút, nói không
chừng Vật Nhỏ không thể nhẹ nhàng giải quyết bọn hắn như vậy. Đáng tiếc
bọn hắn đều chỉ lo chạy trối chết không hề ngăn cản, Vật Nhỏ mới có thể
thắng áp đảo.
"Ngao ngô."
Hỏa Nhi nằm dưới chân Hạ Như
Phong gầm nhẹ một tiếng, lắc lắc cái đuôi đỏ rực, sao còn có bộ dáng
hung ác vừa rồi? Bộ dạng nhu thuận y hệt một chú chó nuôi trong nhà.
"Thật là một con triệu hồi thú thông minh, không biết là bắt ở đâu?"
"Thật là lợi hại, một con sói lại có thể lấy lòng chủ nhân như cún, thật làm cho người ta kinh hãi rồi."
Giống như không hài lòng người khác nói chính mình là cẩu, Hỏa Nhi dùng sức
trừng mắt nhìn qua, người nọ bị hoảng sợ, vội vàng không nói, sau đó
nghĩ tới điều gì, hắn kinh ngạc kêu lên: "Không... Không thể nào!!! Nó
thế nhưng nghe hiểu ta đang nói cái gì, khi nào thì triệu hồi thông minh như vậy?"
Chẳng lẽ linh thú có được trí tuệ đã phổ biến như vậy? Hay là nói, thế giới này thật sự bị huyền huyễn ?
"Cảm ơn ngươi." Qua Lạc đứng lên, đến trước mặt Hạ Như Phong, cúi người thật sâu. "Hôm nay nếu không có ngươi, lính đánh thuê chúng ta đã gặp nguy
hiểm."
Thành viên lính đánh thuê nhìn thấy hành động của đội
trưởng cũng đều cúi đầu với Hạ Như Phong, bởi vì Hạ Như Phong đáng giá
để bọn hắn tôn kính như thế. Đương nhiên là trừ Tiết Tử Tình và Kho Mộc
đại sư, mặc kệ Hạ Như Phong làm cái gì, hai người họ cũng không có hảo
cảm với nàng.
Một cái là thuần túy ghen tị, một cái là vì vừa rồi Hạ Như Phong xem thường lời nói của hắn...
"Không, các ngươi đừng cảm ơn ta, muốn cảm ơn thì cảm ơn đội trưởng các ngươi và Lý Thanh."
Đúng rồi, cho tới bây giờ nàng không phải người tốt, cũng không đi cứu người xa lạ, hơn nữa nơi này còn có những người từng lên tiếng sỉ nhục nàng.
Nàng ra tay, hoàn toàn là vì người chống lại áp lực mà giữ nàng lại -
Qua Lạc và Lý Thanh bảo vệ nàng lúc nguy hiểm, nếu không có hai người,
cho dù hôm nay Tuyết Lang bị diệt, nàng cũng sẽ không động một ngón tay.
"Có lẽ chuyện này đối với ngươi mà nói bé nhỏ không đáng kể, nhưng ơn cứu
mạng lớn như núi, về sau nếu có phân phó, Qua Lạc ta dù là lên núi đao
xuống biển lửa cũng tuyệt không nhíu mày!" Vẻ mặt Qua Lạc nghiêm túc nói to lời thề, bắt đầu từ hôm nay, nam nhân cương nghị này, nguyện giao
sinh mệnh và tự do cho thiếu nữ trước mặt nắm giữ.
Hạ Như Phong
lắc đầu, nói: "Ta cũng không cần ngươi lên núi đao xuống biển lửa, nếu
như ngươi muốn báo đáp ta, vậy đưa viên thú tinh của Huyết Sư Tử cho ta
là được."
Thú tinh cấp hai không có tác dụng với Hỏa Nhi, nhưng
ngày trước ở núi lửa Vật Nhỏ nuốt rất nhiều thú tinh, dạo này hai con
thú lại ở trong triệu hồi thư tu luyện, thiếu chút nữa Vật Nhỏ có thể
đột phá, cho nên thú tinh này có lẽ có thể làm cho nó trực tiếp đột phá
đến cấp ba.
"Không thể!" Qua Lạc chưa kịp đồng ý, một giọng nữ
bén nhọn truyền đến. "Thú tinh đó thuộc về lính đánh thuê chúng ta, dựa
vào cái gì cho ngươi, vừa rồi đối phó Huyết Sư Tử ngươi lại không hề ra
tay."
Qua Lạc nhíu mày, mắt lạnh đảo qua: "Tử Tình, ngươi câm
miệng, nếu không nhờ Hạ cô nương, ngươi nghĩ ngươi còn sống mà đứng đây
được sao?" Qua Lạc lại cười hối lỗi với Hạ Như Phong. "Nếu không phải
ngươi đã cứu chúng ta, thi thể Huyết Sư Tử cũng sẽ bị Chuột Hoang lấy
đi, cho nên đáng lẽ Huyết Sư Tử thuộc về ngươi, chúng ta chỉ cần Chỉ
Huyết Thảo là đủ rồi."
Lính đánh thuê Tuyết Lang cùng nhau gật
đầu, nếu không có Hạ Như Phong, mạng bọn hắn cũng không còn, còn muốn
thi thể Huyết Sư Tử làm gì?
"Không cần, ta chỉ cần thú tinh, còn
da lông, móng vuốt, răng nanh linh tinh có thể bán lấy tiền, ta không
cần dùng đến, các ngươi cầm đi!"
Nếu là những thứ Hạ Như Phong
cần, nàng nhất định không khách khí, nhưng trừ bỏ thú tinh, những thứ
bên ngoài của Huyết Sư Tử nàng đều không cần. Tuy nói trên thân Huyết Sư Tử có một ít vật rất trân quý, có thể bán được giá cao, chẳng qua là
tiền không giúp nàng được cái gì.
Đúng rồi, tiền? Hạ Như Phong
bỗng nhiên nghĩ đến trên người không có dược liệu, xem ra luyện dược sư
thật sự là một nghề nghiệp đốt tiền, nàng cũng nên nghĩ cách kiếm tiền.
Chỉ là Huyết Sư Tử nàng vẫn không cần.
Hỏa Nhi giống như biết thú tinh Huyết Sư Tử sẽ về tay chủ nhân mình, nhanh chóng chạy tới, móng
vuốt xuyên qua thân thể Huyết Sư Tử, lấy ra viên thú tinh máu tươi đầm
đìa, lại lắc mông chạy đến bên cạnh Hạ Như Phong, cung kính giao thú
tinh cho nàng.
Hạ Như Phong nhận thú tinh, trực tiếp đưa cho Vật
Nhỏ, Vật Nhỏ phi lên, một miếng nuốt thú tinh xuống, trở lại trong triệu hồi thư chậm rãi tiêu hóa.
"Đội trưởng, vẫn là câu nói kia, nàng ta không đi, ta sẽ đi!" Kho Mộc lúc này lại đi ra, hung tợn trừng mắt
nhìn Hạ Như Phong, tuyên bố quyết định của chính mình.
Hắn cho
rằng còn có rất nhiều người ủng hộ quyết định của mình, không ngờ rằng
mọi người đều làm như không thấy. Buồn cười, Hạ Như Phong là ân nhân cứu mạng của bọn hắn, sao có thể lại nghe Kho Mộc châm ngòi. Luyện dược sư
thì sao? Dù sao vẫn không thể lấy oán trả ơn.
"Đội trưởng!" Nhìn
thấy Qua Lạc không có phản ứng, Kho Mộc nhịn không được lại kêu một
tiếng, hắn không tin đội trưởng không muốn cứu con gái mình.
"Này, ta nói..." Hạ Như Phong rốt cuộc nhìn không được, sờ sờ mũi nói: "Không phải là luyện dược sao? Rất đơn giản, Qua Lạc, lấy dược liệu ra, ta tới luyện chế."