"A, Như Phong nha
đầu, Tẩy Tủy Đan này, sao ngươi có?" Thật lâu sau, đại trưởng lão phục
hồi tinh thần lại, kích động nhìn Hạ Như Phong, trong ánh mắt hiện ra
một chút cảm kích.
Có lẽ Hạ Ngân Nguyệt không biết, nhưng đại
trưởng lão sao lại không biết? Chỉ cần tẩy xương phạt tủy trước khi đột
phá cấp bậc Linh tướng, cho dù là phế vật cũng có thể thành thiên tài,
chắc chắn có thể so sánh với thiên tài trên đại lục. Trong Hỏa Vân thành này, đại trưởng lão tin tưởng, nếu Vân Lâm không bị phế, vài năm sau Hạ Ngân Nguyệt cũng sẽ vượt qua Vân Lâm.
"Là trong lúc vô tình có
được." Hạ Như Phong cũng không định nhiều lời, sau đó đưa bản vẽ vòng
tay cho đại trưởng lão. "Đại trưởng lão, mấy ngày này ta muốn bế quan,
cho nên bản vẽ này giúp ta đưa cho ông ngoại, bảo ông đi tìm luyện khí
sư tạo vòng tay trên bản vẽ này cho ta."
"Được." Đại trưởng lão
biết nàng không muốn nói, cũng không hỏi lại, nhận bản vẽ, khi nhìn đến
vật trên bản vẽ không khỏi nhăn mày lại. Lấy trình độ của ông, hoàn toàn không nhìn ra bản vẽ này vẽ thứ gì, chỉ có thể cất bản vẽ đi, nói: "Yên tâm đi! Ta sẽ giao cho gia chủ, đúng rồi, hiện tại Vân gia chắc chắn
hận con tận xương, cho nên thời gian này nếu không thật sự cần thì đừng
ra ngoài."
Xem ra, lần này thu mua lòng người còn có chút tác
dụng, trước kia, quan hệ giữa đại trưởng lão và nàng rất xa lạ, cơ bản
sẽ không có ý nhắc nhở trong lời nói, hiện tại nàng có thể cảm nhận được ý tốt của ông. Cho nên về sau nàng rời khỏi Hỏa Vân thành, ít nhất có
đại trưởng lão đứng ra bảo vệ.
"Cảm ơn muội, Như Phong." Hạ Ngân
Nguyệt mặc dù không hiểu Tẩy Tủy Đan mang đến những thay đổi gì cho
nàng, nhưng chỉ bằng một cái tên đan dược tam phẩm đã có thể biểu hiện
ra mức độ trân quý của nó, nhưng mà, đan dược quý giá như vậy, Hạ Như
Phong thuận tay đưa cho nàng, nàng sao có thể không cảm động?
"Nguyệt Nhi biểu tỷ, đêm nay tỷ hãy dùng đan dược! Đại trưởng lão hãy bảo vệ cho Nguyệt Nhi biểu tỷ, muội đi trước."
Đi ra ngoài cửa, nàng đóng lại cửa phòng, thản nhiên thở dài, từ ngày mai, nàng muốn bế quan nghiên cứu ba bộ sách mà Bạch Thụy đưa.
Ba bộ
sách kia là kinh nghiệm luyện dược và phương thuốc thất truyền của các
cường giả thời xa xưa, sau này có thể giúp nàng đột phá bất cứ bình cảnh nào, nếu như chúng xuất hiện trên đại lục, tất cả các luyện dược sư
cường đại đều sẽ ra tay cướp đoạt, có thể thấy được ba bộ sách này trân
quý cỡ nào.
Nhưng cuối cùng, ngày thứ hai nàng vẫn không thể bế
quan, bởi vì Cốc Mị Nhi đến tìm nàng muốn tạm biệt, ngày nghỉ đã hết,
cũng đồng nghĩa với việc nàng ấy muốn rời đi.
Trước khi Cốc Mị
Nhi đi, Hạ Như Phong đưa cho nàng ấy một viên Tẩy Tủy Đan, đối với Cốc
Mị Nhi từ trước tới giờ vẫn bảo vệ nàng, nàng không thể gì keo kiệt.
Nhưng cho dù là Cốc Mị Nhi hay là Hạ Ngân Nguyệt, nàng đều không tự mình giúp bọn họ tẩy xương phạt tủy, có thể có được đãi ngộ ấy, chỉ có Hạ
Thiên.
Vốn dĩ Hạ Như Phong cũng muốn tẩy xương phạt tủy cho Hạ
Lâm Lạc, nhưng Bạch Thụy nói với nàng, kinh mạch thân thể Hạ Lâm Lạc bế
tắc, tẩy xương phạt tủy đối với ông vô dụng, cho nên nàng chỉ có thể từ
bỏ.
Tiễn bước Cốc Mị Nhi, Hạ Như Phong đang định nghiên cứu kiến
thức luyện dược, Hạ Lâm Lạc lại cho người đến gọi nàng, nói là có người
tìm nàng.
Hạ Như Phong nhíu mày, trong Hỏa Vân thành, ngoài Hạ
gia và Cốc Mị Nhi ra, nàng không hề qua lại với người khác, như vậy ai
sẽ đến tìm nàng? Mà nghi hoặc này, khi nàng đi đến đại sảnh lại càng
tăng chứ khlão giảm đi, bởi vì đến tìm nàng là một lão giả.
Đó là một lão giả thoạt nhìn rất bình thường, thậm chí còn có chút lôi thôi,
hai bên tóc mai đã bạc, trên mặt lộ vẻ tươi cười kiểu hồ ly, nhìn thấy
Hạ Như Phong đi vào, đôi mắt ông sáng bừng lên.
"Tiểu nha đầu
kia, ngươi nhất định rất ngạc nhiên ta tìm ngươi để làm gì đúng không?"
Lão giả vuốt ve chòm râu, trông thấy vẻ mặt chín chắn của Hạ Như Phong,
vừa lòng gật đầu. "Ta quyết định, ta muốn thu ngươi làm học sinh, ha ha, tiểu nha đầu, trở thành học sinh của ta có rất nhiều chỗ tốt đấy."
Lão giả không thích quanh co lòng vòng, nói thẳng ý định của mình, nhưng
lời nói của ông khiến cho mọi người đang ngồi người đều sửng sốt.
Nhìn qua chỉ là một ông già bình thường, nhưng không ai dám nói ông bình
thường. Thân là linh tướng, Hạ lão cảm nhận rõ ràng nhất, thực lực ông
lão kia còn mạnh hơn ông rất rất nhiều. Một cường giả như vậy, nhất định là thuộc một đại gia tộc nào đó trên đại lục, nếu Hạ Như Phong được
người này nhận làm học sinh, Hạ gia không còn phải sợ hai nhà Hỏa Vân.
Nhưng so với lời nói của lão giả, câu trả lời của Hạ Như Phong làm cho người ta càng khiếp sợ hơn.
"Ta từ chối."
Ba chữ vừa nói ra, cả người lão giả từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, ông kích
động tới toàn thân run run. Một cường giả thành danh đã lâu như ông, đột nhiên muốn nhận học sinh lại bị cự tuyệt, ông có thể không kích động
sao? Nếu không phải tò mò với nàng, ông cũng sẽ không nổi lên tâm tư
muốn thu nàng làm học sinh.
Ngắm nhìn toàn bộ người Hạ gia đang
khiếp sợ, lão giả vội vàng kéo Hạ Như Phong, vụng trộm đi đến trong góc, nói: "Ngươi... Ngươi muốn từ chối? Ngươi có biết ta là ai không? Mặc dù ta len lén chạy ra ngoài, nhưng ta cũng vì muốn tìm học sinh mới trốn
ra ngoài, ngươi từ chối cũng phải cho ta lý do chứ?"
Lão giả vẻ
mặt ủy khuất, dù sao ông chính là mặt dày, chết cũng phải thu được học
sinh mới trở về, làm cho học sinh của mình vượt qua học sinh của ông gia hỏa kia.
"Vậy vì sao ngươi muốn thu ta làm học sinh?" Hạ Như
Phong khẽ nhíu mày, nàng không hiểu đại lục nhiều thiên tài như vậy, vì
sao lão giả lại tìm nàng?
"Ha ha, nghe nói một tháng trước ngươi
là thất cấp linh sĩ, sau đó tu vi rút lui, biến thành ngũ cấp linh sĩ,
một tháng sau, lại đến bát cấp cao nhất... Không, hiện tại phải là cửu
cấp linh sĩ đi! Tuy rằng ngươi không phải rất mạnh, nhưng ta tin tưởng
nếu được đào tạo tốt, ngươi nhất định có thể trở thành thiên tài đại
lục."
Nếu một tháng trước, khi còn là nha đầu mặc hồng bào, tu vi của nàng lúc ấy, quả thật chỉ là ngũ cấp linh sĩ, thời gian một tháng
lên được bốn cấp, thiên phú bậc này, học trong viện cũng không có ai so
sánh được!
Giờ phút này, đến lượt Hạ Như Phong kinh hãi, nàng có
được Nghịch Thiên quyết, rất ít người có thể nhìn ra tu vi của nàng nếu
nàng không bộc lộ ra, thế nhưng lão giả này thế nhưng phát hiện...
Sắc mặt Hạ Như Phong thay đổi một chút, này lão giả rất mạnh, ít nhất, so với Hạ ông còn mạnh hơn nhiều.
"Nhưng mà, ta đã có sư phụ..." Sờ sờ mũi, Hạ Như Phong nhớ tới Bạch Thụy, hắn, cũng coi như là sư phụ của nàng phải không?
"Vậy sao?" Lão giả lập tức uể oải, ngay khi ông cho rằng mình không còn hy vọng, bên tai lại vang lên tiếng của Hạ Như Phong.
"Nhưng ông có thể làm sư phụ thứ hai của ta, cũng là sư phụ trên danh nghĩa."