Lời nói của Tạ Thừa
tướng giống như một tảng đá lớn, đè nặng trong lòng Tạ Du Vân, y hôm nay đã suy nghĩ cả một ngày, trong lòng vạn phần hoài nghi, nhưng lại không muốn thừa nhận, không muốn thừa nhận hoài nghi Mai Cửu, cho nên căn cứ
vào sở thích của hắn thong thể thích người như Lương Tú Nghiên. Mà Lương Tú Nghiên hiện giờ đã tính toán thành công cứu đi Tô thần y.
Y suy nghĩ cả một ngày, nhưng lại không dám khẳng định,
bây giờ thấy phụ thân nói như vậy, khó chịu trong lòng khiến y không thể tự chủ, y ngập ngừng hỏi một câu, "Mai Cửu tính toán con?"
Tạ Thừa Tướng nghiêm túc: "Đúng, hắn tính toán con. Hắn có thể tính kế
con, có thể thấy được người này không phải thật lòng với con, giao hữu
chính là loại này, nên vạn lần không thể toàn tâm toàn ý. Con thử nghĩ
hành động trước đây của con, con vì muốn đưa Tô thần y cho hắn, chấp
nhận cùng ta tranh chấp, nhưng trên thực tế! Trên thực tế, hắn căn bản
cũng không tin tưởng con."
Tạ Du Vân sắc mặt chợt tái nhợt, sự thật như vậy khiến cho y khó chịu,
nghĩ lại, y thật lòng với hảo hữu chí giao, thật không ít! Từ nhỏ cùng
nhau lớn lên, ngoại trừ Mai Cửu, thì không có người khác. Trong nháy
mắt, trong lòng cảm thấy thật chua xót. Thế nhưng y chưa từng nghĩ tới,
rõ ràng giữ Tô thần y cũng chưa giao ra, kết quả đáp lại, chính là tính
mạng của Mai Cửu.
"Con còn trẻ, từ nay về sau mọi chuyện, cứ từ từ suy ngẫm! Con trở về
nghỉ ngơi một chút, những chuyện khác, ta tới xử lý." Tạ Thừa Tướng căn
dặn.
Tạ Du Vân cũng không biết nghĩ cái gì, thật thà gật đầu một cái, liền
rời đi. Nhìn Tạ Du Vân rời khỏi, Tạ Thừa Tướng nhất thời sắc mặt chùn
xuống, băng lãnh, ông phân phó nói: "Tạ Nam."
"Có thuộc hạ."
"Đem tất cả mọi người giải tán đi, thấy người nào, giết không cần báo." Ông tàn nhẫn nói.
"Dạ!" Tạ Nam trả lời, ngay sau đó nói: "Chủ tử, Sở Hòa Linh tiểu thư nên xử trí như thế nào?"
Tạ Thừa Tướng không nhịn được đánh mặt bàn: "Xử trí như thế nào! Chúng
ta tại sao muốn xử trí Sở Hòa Linh khi nàng chỉ là một tiểu cô nương!
Chẳng lẽ người như ta lại cùng một tiểu cô nương so đo? Ngươi phân phó
quản gia, chuẩn bị quà tặng, ngày mai đưa đến Sở phủ cho Sở tiểu thư bồi tội, lần này, là lỗi của phủ Thừa Tướng chúng ta."
Tạ Nam trở về: "Dạ!"
"Làm việc cẩn thận một chút, bao nhiêu người ngày hôm nay nhìn vào Tạ
gia ta chằm chằm, chúng ta không thể để xảy ra chút chuyện không may
nào. Hôm nay Sở Hòa Linh dám nói như vậy, mặc dù chỉ là một cô nương,
nhưng chắc chắn là nghe lời của người khác mới dám nói như vậy. Chịu tai tiếng lớn như vậy, phủ Thừa Tướng chúng ta vạn không thể để chuyện nhỏ
mà bị người khác bắt được nhược điểm. Chuyện lần này đã như vậy, nếu như để truyền đi thêm chuyện Tô thần y ở trong tay ddlqd.com chúng ta, như
vậy sợ là có đại họa." Tạ Thừa Tướng hết sức lo lắng chuyện này, ông
tiếp tục nói: "Hơn nữa lần này Lục Hàn đột nhiên xuất hiện ở nơi này, ta cảm thấy có điều gì đó không thỏa đáng, Lục Hàn người này mặc dù trẻ
tuổi, nhìn cũng kiêu căng, nhưng mà ta cũng từng tiếp xúc qua một hai
lần, hắn cực kỳ thâm trầm."
"Lục công tử hình như đối với Sở tiểu thư hết sức để ý. Người bên ngoài
đều đồn đãi, Lục công tử cùng Sở Ngũ Tiểu Thư tình đầu ý hợp."
Tạ Thừa Tướng cười lạnh: "Chuyện như vậy, sau này không nên nói với ta,
Lục Hàn thích một tiểu cô nương mười hai tuổi sao? Nói ra quả nhiên thật làm cho người ta cười chê. Điều này, ta tuyệt đối không tin, dù xinh
đẹp như tiên nữ, cũng chẳng qua là một tiểu nữ hài nhi thôi, đây tuyệt
đối không thể nào. Ta nghĩ, sợ là hắn có ý suy nghĩ gì khác ở trong đó.
Nhưng mà bọn hắn bên kia, ngươi tạm thời không cần quan tâm, tóm lại
cùng chúng ta không có quan hệ gì. Ta thật không tin, vinh hoa trưởng
công chúa Nữ Trung Hào Kiệt như vậy, sẽ có nhi tử không ra gì như vậy,
cho nên Lục Hàn người này, đáng chú ý, nhưng không thể quá mức chú ý.
Nên có chừng mực, bản thân ngươi tự biết, ngàn vạn lần không được khiến
ta thất vọng ."
Tạ Nam nghiêm túc trả lời dạ, cuối cùng nhịn không được nói: "Thuộc hạ
cảm thấy, thiếu gia đối với Sở tiểu thư cũng có chút kì lạ."
Tạ Thừa Tướng cười lạnh: "Y cũng chỉ vì thấy người ta không thích y
thôi. Con trai của ta, ta rõ ràng nhất, y bây giờ còn trẻ tuổi, rất
nhiều chuyện cũng không hiểu, y thiếu niên đắc chí, khó tránh khỏi tự
phụ một chút. Ban đầu Lương Tú nghiên đúng là dùng biện pháp quyến rũ nó lún sâu vào. Nếu như nói nó thật sự thích Lương Tú nghiên, thật ra thì
phải nói ngược lại, nó thích chính là Lương Tú Nghiên có suy nghĩ giống
nó. Ngươi tin không, nếu như hiện tại Triệu uyển Oánh đột nhiên chết, nó chỉ nhớ tới Triệu Uyển Oánh là người tốt. Nhi tử của ta, ta hiểu nhất.
Lòng của nó, không hung ác. Có thể nói là thuận theo tự nhiên." Nói đến
đây, Tạ Thừa Tướng cũng không nói gì thêm, ông vỗ vỗ bả vai Tạ Nam, nói: "Tạ Nam, ngươi so với con trai ruột của ta không khác gì, trong lòng
ta, ngươi và Cẩn Chi đều giống nhau, tương lai Tạ gia này, là của các
ngươi, cho nên ngươi nhất định phải trông chừng cẩn thận. Về phần Nhị
thiếu gia và Tam thiếu gia bọn chsung, không cần thiết quan tâm. Có
chuyện gì, ngươi quyết định là được."
Tạ Nam lộ vẻ xúc động: "Thuộc hạ đa tạ tướng gia tin tưởng."
"Vì kế hoạch hôm nay, nhanh chóng tìm giết Lương Tú nghiên và Tô thần y. Hai người bọn họ, nhất định phải chết. Ban đầu giữ lại Tô thần y một
mạng là vì để ngừa vạn nhất, cũng không nghĩ tới, nuôi hổ gây hoạ rồi."
Tạ Thừa Tướng suy nghĩ một chút, nói: "Phía bên Mai Cửu, chúng ta không
thể ngừng lại, phải để cho hắn hoàn toàn tin tưởng Cẩn Chi, tương lai
Mai gia sau khi hắn chết mới có thể cho chúng ta sử dụng. Chuyện này,
không thể rò rỉ thong tin ra ngoài."
Tạ Nam nghiêm túc trả lời: "Dạ!"
Có lúc, con người chính là như vậy, càng lo lắng cái gì càng suy nghĩ
đến cái đó. Tạ Thừa Tướng lo lắng chính là chuyện này nếu truyền ra
ngoài sẽ trở ngại danh tiếng của mình, nhưng Hòa Linh cũng nghĩ làm thế
nào giảm bớt áp lực cho mình, đồng thời có thể tạo thành chướng ngại cho phủ Thừa Tướng, nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy, đem chuyện này truyền
đi là phương pháp tốt nhất. Tạ Du Vân và Mai Cửu quan hệ rất tốt, nếu
như lúc này truyền ra chuyện Tạ gia dấu riêng Tô thần y, như vậy rất thú vị. Thật ra thì Hòa Linh cũng không chắc chắn lão nhân kia chính là Tô
thần y, nhưng kỳ