Sở Phi lẳng lặng nhìn nữ nhi, ông thực sự không tưởng tượng được, Hòa Linh biến thành bộ dạng thế này, ông nhịn không được nói: "Chuyện hạ độc,
đối với ngươi lại đả kích lớn như vậy sao?"
Hòa Linh cười lạnh:
"Trừ phi phụ thân vì ta điều tra kỹ hung thủ, giết chết kẻ hạ độc đó,
nếu không ta không muốn gặp ông nữa. Phụ thân, người quên rồi sao, ta
thay thế ông uống chén độc dược kia, nếu như không phải ông
đem chén đồ ngọt có độc kia cho ta. Ta sẽ không trúng độc. Là ông hại
ta, nhưng hiện tại ngay cả người hạ độc ta ông cũng không tìm được, đây
là một người cha tốt sao? Vì vậy, không nên cùng ta nói chuyện phụ tử
tình thâm, cũng không cần đến giáo huấn ta, ông không có cái tư cách đó. Ta cũng ngại tiếp thu."
"Ngươi cầm đi cửa hàng từ tay tổ phụ
ngươi, ta không nói, đừng tưởng rằng ta không biết, Hòa Linh, ngươi
không cần quá đáng như vậy." Sở Phi lạnh giọng nói.
Hòa Linh nhìn phụ thân, ông mặc một thân áo tím, cao gầy, dáng vẻ của một từ phụ,
nhưng trên thực tế không phải vậy, ai cũng đều không biết, đôi phu thê
này trừ nhi tử, chắc là sẽ không quan tâm bất luận người nào, cho dù là
nữ nhi của mình cũng như thế, nàng đương nhiên không thể xác định lời
tẩu tử nói khi bị hạ độc chết có phải thật hay không. Nhưng rất nhiều
chuyện chỉ sợ tra ra, nếu như cẩn thận tra kỹ sẽ phát hiện, hóa ra thì
thực tế không như mình vẫn nghĩ ấm áp như vậy. Giống như hiện tại, phụ
thân của nàng vẫn mặc kệ nàng như cũ. Thậm chí ngay cả khi vì nàng đòi
một cái công đạo cũng không thể.
"Cái cửa hàng đó, là ta nên có,
cũng là tự ta tranh thủ, thế nào? Phụ thân không phải cũng muốn lấy? Có
điều ta nghĩ có muốn cũng không được. Nếu như ông muốn, thì nên đi tìm
thê tử của ông, mẫu thân của ta, đồ cưới của bà nhiều hơn!" Hòa Linh
lạnh lùng giễu cợt.
"Ngươi không sợ ta cho mẫu thân ngươi biết,
không sợ ta bắt giam ngươi?" Sở Phi mất bình tĩnh nhìn Hòa Linh, ông
thật không hiểu, một tiểu cô nương tốt, làm thế nào trở thành cái bộ
dáng này, âm trầm lãnh khốc như vậy, dáng vẻ thật điên cuồng.
"Ta nghĩ, tổ phụ sẽ không đồng ý." Hòa Linh đứng dậy đi tới trước mặt của
Sở Phi, mặc dù thấp hơn rất nhiều, nhưng khí thế không hề yếu, nàng
nghiêm túc cười, trong mắt thật nhiều đùa cợt, nàng chân thành nói: "Ông có thể thử xem nha! Hơn nữa, phụ thân, chắc ông cũng không muốn khiến
cho mẫu thân biết Ngọc Như Ý chứ?"
Sở Phi kinh hãi, ông không thể tin nhìn Hòa Linh, trong giọng nói có chút run rẩy: "Ngươi nói lung
tung cái gì vậy, cái gì mà Ngọc Như Ý."
Hòa Linh cúi đầu: "Nếu
như không muốn chuyện Ngọc Như Ý bị phơi bày ra ánh sang trước mặt mẫu
thân, tốt nhất đừng đi tới chỗ của ta gây khó chịu, ta không thích!"
Ngọc Như Ý là hồng nhan tri kỷ của phụ thân, ở kiếp trước, là tiểu thiếp của cha nàng, xinh đẹp như hoa, một tiểu thiếp tài hoa hơn người, nếu như
không phải gia đình suy sụp, nàng ấy cũng sẽ không lưu lạc phong trần.
Bây giờ, phụ thân nàng còn chưa đem nàng nạp vào trong phủ, theo quỹ đạo bình thường, ba năm sau, cha nàng sẽ cưới Ngọc Như
Ý. Chỉ khi có cơ hội thích hợp nhất thôi. Bây giờ, cha nàng là sẽ không
tùy tiện dẫn nàng ta trở về phủ.
Sở Phi tỉnh táo lại, nặng nề hỏi "Ngươi còn biết chuyện gì! Chuyện Ngọc Như Ý, không phải như ngươi nghĩ đâu."
Hòa Linh cười lạnh: "Ta không cần biết các người đến cùng là quan hệ gì, ta chỉ biết, ta không muốn nhìn thấy các người. Hư tình giả ý, làm ta thấy rất phiền."
Sở Phi nắm chặt nắm tay, hắn tức giận nói: "Cùng phụ thân mình nói chuyện, là hư tình giả ý sao. Ngươi đối với ta hiểu lầm,
quá sâu. Hòa Linh, có một số việc nhỏ, không phải ta không giúp ngươi
lấy lại công đạo, chỉ là, gia hòa vạn sự hưng. Cái nhà này, tóm lại
không phải của Tam Phòng chúng ta, ngươi hiểu không? Thôi, ngươi bây giờ còn nhỏ, ngươi cũng không hiểu. Ngươi phải biết, ta mặc dù thương ngươi không nhiều bằng đệ đệ ngươi, nhưng tóm lại ngươi là nữ nhi của ta, ta
luôn hi vọng ngươi mạnh khỏe. Ta cũng căm hận người khác hại ngươi,
nhưng có biện pháp gì đâu chứ, rất lâu, không phải mọi chuyện đều như
mong muốn của chúng ta."
Hòa Linh cũng không nói chuyện. Kiếp
trước, kiếp trước cha nàng chính là giọng nói như vậy, cô đơn như vậy,
kết quả dụ được nàng vì Sở gia hao tâm tổn sức, cuối cùng bị hại chết.
"Tùy ông nói."
"Ngày mai đi Lâm phủ, ngươi chú ý một chút. Lâm Dĩnh chi mặc dù đơn thuần,
nhưng phu thê Lâm đại nhân thì không phải người đơn thuần gì."
Hòa Linh nhướn mày cười: "Ông cho ta là đứa bé ba tuổi sao? Ta biết nên ứng đối thế nào tốt hơn so với ông." Dừng lại một chút, Hòa Linh mang theo
ác ý, "Lại nói, ta thật đau lòng thay cho tổ phụ, mấy nhi tử Sở gia, đều là bùn nhão không thể xây thành tường."
Hòa Linh nhìn ông đi, dặn dò Xảo Ân đangtrốn ở góc phòng: "Đi căn dặn phòng bếp, ta muốn ăn canh củ từ."
Xảo Âm run rẩy: "Tiểu thư, Tam gia. . . . . ."
Hòa Linh tâm trạng vui vẻ cười híp mắt: "Mặc kệ ông ta! Ngươi yên tâm đi, không có chuyện gì!"
Nàng còn lâu mới quan tâm những chuyện này, bây giờ nàng cũng không có tâm
trạng dỗ dành bất luận kẻ nào. Phụ thân nàng cũng không phải kẻ ngu ngốc như vậy, nhưng vẫn thật không có bày mưu tính kế cặn kẽ trước. Có điều, nàng nghĩ, phụ thân nàng sẽ không kể lại cuộc đối thoại hôm nay cho
người khác, nàng chắc chắn điều đó.
Hôm sau.
Hòa Linh dẫn
theo hai nha đầu Xảo Âm và Xảo Nguyệt đi tới Lâm phủ, người gác cổng Lâm phủ sáng sớm đã đợi ở trước cửa, nhìn thấy cổ kiệu của phủ tướng quân
đi tới, vội vàng ra đón. Xảo Âm xuống kiệu trước, đem ghế nhỏ kê sẵn,
Hòa Linh đạp lên ghế bước xuống.
Hòa Linh mới vừa đi tới cửa lớn, đã thấy Lâm Dĩnh Chi hấp tấp vọt ra, gương mặt nôn nóng, thấy Hòa Linh
đến, vui mừng: "Linh tỷ nhi, ngươi cuối cùng đã tới, ta sốt ruột muốn
chết, sáng sớm đã chờ ngươi!" Nói xong tiến lên kéo Hòa Linh, Hòa Linh
bị nàng kéo lảo đảo một cái, Xảo Âm và Xảo Nguyệt lo lắng không yên. Lâm Dĩnh chi xin lỗi vò đầu, "Là ta quá gấp."
Hòa Linh mỉm cười:
"Không sao cả." Dáng dấp đơn thuần nhỏ nhắn, cho dù là ai nhìn đều cảm
thấy đây chính là tiểu tiên nữ thực sự tồn tại.
Trái ngược với
nàng, Lâm Dĩnh Chi ngược lại rất hấp tấp,lanh chanh Lâm Dĩnh Chi kéo Hòa Linh, sẳng giọng: "Mấy ngày trước ta đã muốn mời ngươi rồi, nhưng mà
mẫu thân ta lại nói, nhà của ngươi chuẩn bị mừng thọ cho lão tướng quân
đã bận rộn quá trời rồi, nên hãy để cho ngươi nghỉ ngơi nhiều một chút.
Ta cũng nghĩ vậy. Mẫu thân ta vừa đồng ý, ta
liền vội vàng hẹn ngươi."
Hòa Linh cười như có như không, giống
như cùng suy nghĩ của nàng. Chỉ là không biết, Lâm đại nhân tinh minh
như vậy một đôi vợ chồng, nữ nhi tại sao có thể như vậy đơn thuần. Thật đúng là. . . . . . Không thể tưởng tượng nổi!
"Linh tỷ nhi, biểu ca của ta cũng đang ở đây, huynh ấy nghe ta mời ngươi tới, nên nói là
muốn gặp ngươi một lần." Lâm Dĩnh Chi hết sức nhiệt tình, nàng không
ngừng nói, có điều khi nói tới chỗ này, cảm thấy mình nói như vậy không tốt lắm, liền vội vàng giải thích: "Cái đó, ta thật là không nên nói
như vậy. Linh tỷ nhi, ngươi đừng để ý, biểu ca của ta không phải người
xấu, ta cũng không có ý gì khác. Chính là biểu ca của ta nói huynh ấy đã từng gặp ngươi. . . . . . . Ay da, ta cảm giác mình càng tô càng đen."
Hòa Linh không nhớ ra được biểu ca của Lâm Dĩnh Chi là ai, nàng cười yếu
ớt: "Không quan trọng, ngươi không cần giải thích, ta hiểu rõ ý của
ngươi. Có điều ta không nhớ chút nào, ta biết biểu ca của ngươi là nhân
vật nào."
Lâm Dĩnh Chi không có ý gì khác, nhưng người khác có
hay không, nàng không dám khẳng định, ai biết được người nào ra làm sao! Hơn nữa, nàng cũng không dám đảm bảo, phu thê Lâm đại nhân không có suy nghĩ!
"Biểu ca ta họ Mai, chính là thiên hạ thủ phủ Mai Cửu đó!
Huynh ấy nói có lần cùng Tạ công tử dung bữa ở bên ngoài đụng mặt ngươi
và cữu cữu của ngươi." Lâm Dĩnh Chi nói thẳng.
Hòa Linh kinh
ngạc, nàng cũng không ngờ, Mai Cửu là biểu ca của Lâm Dĩnh Chi , suy
nghĩ thêm một chút, lại sinh ra một dòng nghi ngờ, Mai Cửu thế nào lại
là biểu ca của Lâm Dĩnh Chi chứ! Lúc ấy Mai Cửu chết rồi, nhưng một đồng cũng không có giữ cho người thân của mình, nàng còn tưởng rằng, Mai Cửu không có thân nhân nào chứ, nhưng bây giờ xem ra, không phải là như
vậy. Hơn nữa, cũng không người nào nhắc tới mối quan hệ này đấy! Mai Cửu sau khi chết tài sản đều cho Tạ Du Vân, mà không, là nộp lên quốc khố.
Lâm Dĩnh Chi cùng Tạ Du Vân hôn sự cũng không thành, này không biết hai
việc, có cái quan hệ gì với nhau không.
Hòa Linh suy nghĩ , Lâm
Dĩnh Chi đã kéo nàng vào trong sảnh, Lâm phu nhân lớn tuổi hơn so với
Lan thị mấy phần, gương mặt hiền lành, bà tươi cười rạng rỡ: "Đây chính
là linh tỷ nhi phải không? Mau vào."
Hòa Linh khẽ chào, khéo léo nói: "Tiểu nữ Hòa Linh, ra mắt Lâm phu nhân, gia mẫu gửi lời chào hỏi người!"
Lâm phu nhân sốt sắng, "Mau đứng lên, ngồi đi. Chi nhi thường nhắc tới
cháu, nói là Sở phủ có một Hòa Linh muội muội, là một cô nương diệu
dàng, xinh đẹp như tiên nữ, lại là người trượng nghĩa, đặc biệt tốt! Hôm đó đứng ở xa nhìn, cũng không nói chuyện, hôm nay gặp, quả nhiên là
người điềm đạm."
Hòa Linh được khen khẽ đỏ mặt, nàng khiêm tốn trang nhã nói, "Phu nhân quá khen rồi."
Lâm phu nhân cười, giới thiệu người bên cạnh, "Vị này là cháu ngoại nhà ta
Mai Cửu. Mai Cửu hôm nay vừa đúng lúc tới đây, nghe nói Chi nhi mời
cháu, nói là Hòa Linh tỷ nhi có duyên gặp mặt một lần, cũng không nên
liền rời khỏi, chính là chờ cháu đến, chào hỏi."
Hòa Linh nhìn về phía ngón tay Lâm phu nhân chỉ bạch y công tử, y mặc trang phục không
khác gì hôm đó gặp mặt, nếu như nói có chút gì khác, đó chính là toàn bộ tóc đều được buộc chặt lên, có điều như vậy nhìn y càng thêm gầy đi.
Khí sắc hôm nay của y so với hôm đó càng kém mấy phần, lời nói khó nghe, Hòa Linh cảm thấy, trên mặt y, có một cổ tử khí. Giống như nàng kiếp
trước, khi đó thân trúng kịch độc, mỗi ngày đều dựa vào dược vật sống
qua ngày, chính là bộ dáng này của y.
"Mai công tử. . . . . . Tốt!" Hòa Linh hơi có chút chần chờ.
Hòa Linh quan sát Mai Cửu, Mai Cửu cũng quan sát Hòa Linh, toàn thân nàng
vẫn là Hồng y đỏ thẩm, trên chân mang theo lắc chân gắn chuông nhỏ,
giống như là mèo con nuôi dưỡng khi còn bé, chỉ cần bước đi, sẽ phát ra
tiếng vang, mặc dù âm thanh không lớn, nhưng sẽ làm người khác biết sự
tồn tại của nàng, hết sức. . . . . . Đặc biệt! Tóc dài của nàng vấn
thành hai búi tròn trên đầu, trang sức vàng hình hoa Mẫu Đơn Hoa nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm khác thường, nàng mỗi lần xuất hiện,
đều làm cho người ta cảm thấy đặc biệt, đặc biệt đẹp!
"Xem ngươi
này, hình như có chút chần chờ. Lại làm khó ngươi phải nói dối, khí sắc
của ta, thật đúng là không tốt." Mai Cửu mở cây quạt, nhẹ lay động.
Giống như tiếng chuông âm mềm dẻo, nhưng nói chuyện không dễ nghe chút nào :
"Mai công tử nếu biết thân thể mình không tốt, cũng không nên đi loạn,
nếu không người khác cũng không tiện chào hỏi!"
Phụt! Lâm phu
nhân đang uống trà trực tiếp phun ra ngoài, bà có chút xấu hổ, Sở Ngũ
Tiểu Thư này, nói chuyện thật đúng là không nể mặt.
Mai Cửu nhíu
mày, y cười như không cười nhìn lên nhìn xuống đánh giá sở Hòa Linh,
thấy nàng không có chút lúng túng, nhẹ nhàng nói: "Ta tự nhiên biết rõ
đạo lý này. Nhưng mà nghe nói, Sở tiểu thư thân thể cũng không được khá
lắm, ta nghĩ, thân thể tiểu thư không tốt cũng đi được một vòng, ta đây
là nam nhi, vậy cũng không thể so với một nương kém hơn phải không? Cũng không nghĩ, Sở tiểu thư khí sắc tốt như vậy, xem ra, những người nhiều
chuyện kia thật là nên bị rút lưỡi. Cả ngày bịa chuyện. Sở tiểu thư rõ
ràng thật tốt."
Hòa Linh gật đầu, hết sức nghiêm túc, nàng mỉm cười nói: "Ngài nói rất đúng! Ta đương nhiên tốt!"
Mai Cửu "Tò mò" mà hỏi: "Vậy không biết, Sở tiểu thư có cách gì điều dưỡng
tốt, không biết có thể dạy Mai mỗ mấy phần được không? Khiến Mai mỗ cũng giống Sở tiểu thư khí sắc đẹp mắt như vậy."
Hòa Linh lắc đầu, "Không có cách, là ta không có bệnh. Còn ngài có bệnh, điều này sao có thể giống nhau được?"
Nói trực tiếp như vậy, khiến Lâm phu nhân thật lúng túng, có điều trên mặt
bà không biến sắc nở nụ cười, "Lại nói, Mai Cửu, nhà chúng ta ngược lại
là phải cảm tạ Linh tỷ nhi!"
Hòa Linh khẽ hé miệng, đây là muốn
đi vào vấn đề chính sao, thật đúng là xem nàng như tiểu cô nương, ngay
cả mở đầu cũng không có!
Mai Cửu nghiêng đầu: "Hả? Cám ơn cái gì? Có cái gì ta không biết sao?"
Lời tuy như thế nói, nhưng Mai Cửu nói mình không biết, Hòa Linh cũng không tin, nhìn vẻ mặt y thì không phải là cái gì cũng không biết, nói như
vậy, rõ ràng chính là hai người hát đôi. Nếu như khiến Hòa Linh mà nói,
hai người này diễn kỹ. Thật là coi nàng như tiểu cô nương để lừa gạt
rồi, không có ý nghĩa a!
Lâm phu nhân dùng khăn che miệng cười,
giọng nói mang theo vài phần cảm kích dáng vẻ: "Còn không phải là chuyện của Triệu tiểu thư! Thật là phải cám ơn Linh tỷ nhi rồi, nếu không
chúng ta cũng không biết những chuyện này!"
Hòa Linh ngẩng đầu,
buồn bực nói: "Biết cái gì ạ?" Gương mặt không hiểu, diễn cái gì, còn
nhìn nàng! Không học tốt mấy năm lừa gạt người, chà chà!
Lâm phu
nhân lúng túng một chút, ngay sau đó mỉm cười: "Làm phiền linh tỷ nhi
nhắc nhở Chi nhi, nếu không nhà chúng ta làm sao nghĩ được đi điều tra
Triệu tiểu thư đâu, thật là không điều tra không biết, một khi điều tra
nha, . . . . . ." Không chờ nói xong, Hòa Linh cắt đứt lời nói âm phu
nhân, cười yếu ớt nói: "Lâm phu nhân, ta thật sự là không biết ngươi nói cái gì. Ặc, ta nghĩ, ta một người ngoài, biết chuyện nhà các ngươi cũng không tốt, người không cần nói về những thứ khác. Nếu như lưu truyền ra ngoài, giống như ta nói. Nếu như vậy, ta chết vạn lần khó chối tội này
rồi." Nàng nghịch ngợm bịt kín lỗ tai: "Ta không nghe ta không nghe!"
Lâm phu nhân đáng lẽ đều nghĩ xong tất cả giải thích, nhưng bây giờ Sở Hòa
Linh che lỗ tai cự tuyệt như vậy, khiến nàng không thể nói tiếp.
Mai Cửu nhãn thần lóe lên, nở nụ cười, y khuyên nhủ: "Dì, ta xem a. Nếu như di trượng (chồng của dì) biết được người như vậy, tám phần lại muốn
trách ngài. Ta nói Chi nhi không biết giống ai, chính là giống như
ngươi, ngây thơ cá không được."
Lâm phu nhân cho là Mai Cửu cho nàng cái bậc thềm, cười nói, "Đúng đúng đúng, không nói nữa, là ta không đúng."
Mà bà không biết, Mai Cửu nói là sự thật, y nhìn dì của mình, thật lòng
cảm thấy, quá ngây thơ rồi, Sở Hòa Linh, tuyệt đối không phải là xem đơn giản như vậy!