Đến tận ngày hôm sau Hòa Linh mới gặp mặt bà cô Sở thị cùng với hai
huynh muội Lý Hiển, Lý Mộng. Tên tiểu nhân Lý Hiển kia vừa thấy Hòa
Linh, hai mắt liền sáng bừng, thầm cảm khái, sao Sở gia lại sản sinh ra
toàn những cô nương như hoa như ngọc thế này. Nhìn vẻ mặt dâm tà của hắn ta, Hòa Linh chán ghét bái kiến cô cô.
Thấy Hòa Linh phúc thân,
Sở thị ngoài cười nhưng trong không cười, mỉa mai: “Nghe nói cháu đang
bị bệnh!”, hỏi thế nhưng lại không hề gọi đứng lên, cố ý để nàng thỉnh
an lâu một chút. Nhưng Sở thị hoàn toàn không ngờ, chưa kịp gây khó dễ
thì Hòa Linh vừa thỉnh an xong đã đứng thẳng dậy.
Đã thế nàng còn nghiêm túc đáp: “Cô cô đúng là không quan tâm đến cháu gái gì cả, chất
nữ không phải bị bệnh, mà là bị người ta hạ độc!”.
Sở thị tức
giận mắng: “Ta đã cho cháu đứng lên chưa mà đã tự ý đứng dậy! Đã thế lại còn dùng giọng điệu đó nói chuyện với ta, chẳng có chút quy củ nào cả,
ta là Cô cô của cháu đấy!”.
Mấy tiểu thư của các phòng khác tối
hôm qua đã sang thỉnh an, tất nhiên sẽ không bị đối đãi như vậy, ai nấy
đều âm thầm cảm thấy may mắn, xen lẫn vui sướng khi người gặp họa. Tối
hôm qua Hòa Linh không tới, nay lại đến thỉnh an cuối cùng, ngay cả Lão
phu nhân từ trên mặt lẫn trong mắt đều cực kỳ bất mãn, có thể thấy được
sẽ không có người nào đứng ra nói giúp nàng. Nhưng thế thì có sao, nàng
cũng không để ý việc bản thân trở thành bia ngắm, làm bia ngắm, cũng có
cái tốt của nó, bọn họ đã quen hành xử cẩn thận chặt chẽ quán nên sẽ
không hiểu được đâu.
“Cô cô đang nói gì vậy! Người bảo cháu không có quy củ, vậy xin cô cô chỉ rõ một hai như thế nào là không có quy củ, là do vừa rồi cháu trực tiếp đứng dậy sao? Vậy chẳng lẽ, cô cô lại muốn mạng của cháu? Cháu gái trúng độc, thân thể suy nhược, trong tình huống như vậy, nếu như bệnh càng thêm nặng thì chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến
đại lễ mừng thọ của Tổ phụ ngày mai sao. Đến lúc ấy là người bất hiếu,
hay là cháu bất hiếu đây!”. Hòa Linh lập tức chuyển đề tài sang hướng có lợi cho mình nhất.
Lời này lập tức làm cho Sở thị nghẹn họng,
tuy nhiên vẫn còn không cam lòng yếu thế: “Cho dù ngươi chết, cũng sẽ
chẳng ảnh hưởng gì đến lễ mừng thọ hết!”.
Còn Hòa Linh đột nhiên lệ rơi như mưa.
“Như Châu!”, Lão phu nhân hung hăng trừng nữ nhi, lời này sao có thể thốt ra miệng, nếu như truyền đi...... Thanh danh của nữ tử quan trọng nhường
nào, Lão phu nhân chắc hẳn phải rõ ràng, hơn nữa bà còn biết, Lý gia vẫn luôn muốn vì xin một danh hiệu trinh tiết cho nữ nhi nhà mình, nếu như
thanh danh quá kém, thì có cầu cũng chẳng được. Tuy rằng tên quỷ đoản
mệnh kia đã chết, nhưng rốt cuộc vẫn là người Lý gia, Lý Hiển và Lý
Mộng, chung quy cũng mang họ Lý.
“Như Châu, con đang nói gì đấy,
cho dù Hòa Linh là tiểu bối con cũng không thể phát ngôn như thế được.
Nương hiểu ý của con, nhưng con......”
“Tổ mẫu, cháu gái biết cô
cô không thích cháu!”. Hòa Linh cắt đứt lời Lão phu nhân định nói, còn
lâu nàng mới để cho bà vãn hồi đại cục, lại càng không để bà đổ hết sai
lầm lên người mình, vì thế liền tiếp tục lên tiếng: “Hôm qua thân thể
cháu không khỏe lại vừa mới uống thuốc xong mới không thể đứng lên thỉnh an, nếu như cô cô vì chuyện này mà ghét bỏ, hận không thể khiến cho
cháu chết đi thì Hòa Linh sẽ thuận theo tâm ý của người. Cô cô hy vọng
cháu chết như thế nào? Nhảy xuống hồ làm quỷ nước có được không?”.
Nói xong, Hòa Linh liền xông thẳng ra ngoài.
Mọi người không kịp phản ứng lại, đến lúc tỉnh ra thì Hòa Linh đã không còn trong phòng, Lão phu nhân lập tức hô to: “Mau kéo con bé về đây. Sao
lại có tính khí như thế chứ!”
Lý Hiển dù sao cũng là nam tử, nên
hành động nhanh nhất, chờ hắn ta đuổi theo ra, Hòa Linh đã chạy tới bên
mép hồ nhỏ trong viện: “Biểu muội.”
Hòa Linh đứng ở bên hồ nước,
mái tóc dài phấp phới trong gió xuân, mắt vẫn còn vương lệ: “Cô cô hận
không để cho ta chết đi, vậy thì ta sẽ làm theo ý nguyện của các ngươi!”
Hòa Linh xoay người muốn nhảy xuống, Lý Hiển vội cầm lấy tay nàng, đột
nhiên lại thấy người nào đó cười nói: “Lý Hiển, ngươi quá ngu xuẩn!”.
Lý Hiển không kịp phản ứng, Hòa Linh đã tiến lên phía trước một chút, tiếp theo lại ngửa ra sau, đồng thời thê lương hét lên: “Biểu ca đừng có
giết ta!“
Lý Hiển kinh ngạc buông tay, đúng lúc này có một đám người đuổi tới chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai.
Ngay trong lúc mọi người đều nghĩ Hòa Linh sẽ rơi vào trong nước thì một nam tử mạnh mẽ nhanh chóng xẹt qua mặt nước, giữ lấy Hòa Linh, mạo hiểm kéo nàng lên bờ. Hòa Linh xụi lơ trên đất, lạnh run người.
“Tiểu thư, tiểu thư......”, Xảo Âm, Xảo Nguyệt đều xông tới gọi.
Lan thị vẫn đang chìm trong trạng thái bối rối, lúc nhìn thấy sắc mặt tái
nhợt của nữ nhi, mới chợt ngộ ra nữ nhi nàh mình thiếu chút nữa bị người ta hại chết, liền “A” một tiếng liền chạy đến bên cạnh.
“Linh
nhi à, khuê nữ của ta! Con hù chết mẫu thân rồi, con điên rồi sao? Nha
đầu ngốc này, sao lại có thể dại dột như thế chứ!”, Lan thị khóc lóc
tuôn ra một tràng.
Hòa Linh vẫn không ngừng thút thít, lớn tiếng
trả lời: “Con đâu có muốn chết, lúc chạy đến đây con đã hối hận rồi,
nhưng biểu ca, huynh ấy nói muốn lấy con, nếu không đáp ứng thì sẽ đẩy
con xuống hồ đi gặp diêm vương, đều là do biểu ca hết, hơn nữa còn nói
nạp hết mấy cô nương chúng ta về nhà,......” Hòa Linh vừa nói vừa chỉ
tay về phía Lý Hiển, khiến hắn ta nhất thời kinh ngạc không thôi, nhưng
rất nhanh đã hổn hển phản bác: “Ta không có, ta vốn chưa nói gì cả!”.
Trên đường đến đây quả thật hắn ta đã thương lượng với mẫu thân về chuyện
lấy một trong số các biểu muội Sở gia về làm thiếp, nhưng chưa từng nhắc tới biểu muội Hòa Linh này, hiện tại rõ ràng là nàng đang đổ oan cho
hắn ta.
“Nha đầu ác độc chết tiệt kia, ta đã hảo tâm cứu ngươi, ngươi lại còn đổ oan cho ta......”
Hòa Linh mắt ngấn lệ lên án: “Vừa rồi huynh đẩy ta, mọi người đều nhìn
thấy, vì ta không đáp ứng, nói huynh là người xấu nên huynh liền ra
ray!”
Dáng vẻ điềm đạm đáng yêu kia hoàn toàn khiến cho người ta
không thể nào hoài nghi, ai nấy đều nghi ngờ nhìn về phía biểu thiếu
gia, thậm chí ngay cả Sở thị cũng thế, bà ta cũng quá hiểu nhi tử nhà
mình, bởi vậy trong trường hợp này liền phản xạ có điều kiện mà tin theo lời Hòa Linh nói.
“Được rồi, chuyện đã như vậy, cũng không phải
một hai câu là có thể nói rõ. Linh nhi đừng sợ, mọi việc còn có Tổ phụ,
Tổ mẫu, còn có chúng ta ra mặt, sẽ không để cho con vô duyên vô cớ chịu
ủy khuất, tất nhiên, cũng sẽ không oan uổng Hiển nhi. Về phòng trước đã. Có nữa, người kia là ai vậy!”.
Đại phu nhân chỉ về phía nam tử vừa
cứu người hỏi, người nọ lại không hề nói lời nào, đúng lúc này Thôi tổng quản liền thở dốc chạy tới đáp: “Khởi bẩm phu nhân, đây là khuyển nhi
Thôi Ngọc.”
Đại phu nhân: “Cái gì!”. Bà ta kinh ngạc không thôi,
ai mà không biết, Thôi tổng quản chưa từng thành thân, hiện tại từ đâu
đào ra một người con trai? Chẳng lẽ, lần này ông ta xuất môn, là vì việc này?
Thôi tổng quản bình tĩnh trả lời: “Nô tài đã bẩm báo việc này cho Lão gia.”
Sở tướng quân đã biết, thì những người khác cũng không có quyền lợi nhiều lời.
“Lão gia đã đồng ý để Ngọc nhi ở lại làm thị vệ trong phủ. Phụ tử nô tài
sáng sớm đã ra roi thúc ngựa chạy về phủ, cũng đã thỉnh an Lão gia. Sau
khi ngài trở về sẽ công bố việc này!”. Thôi tổng quản chậm rãi giải
thích.
Lan thị xen vào: “Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ, nếu như
không phải Thôi Ngọc đột nhiên xuất hiện, e là con đã mất mạng rồi. Nha
đầu ngốc này, cho dù có muốn hồ nháo, thì cũng không thể lấy cứng đối
cứng được!”
“Ta không có!” Lý Hiển tràn đầy oán hận nhìn chằm chằm Hòa Linh, muốn giết chết tiểu yêu nữ này.
Lan thị tức giận xoay người: “Ngươi không có, ngươi không có, ngươi cứ luôn miệng nói mình chẳng làm gì cả, có hay không, tất cả mọi người đều có
thể thấy được, chẳng lẽ bị mù chắc? Chúng ta đối đãi với ngươi tốt như
thế, nhưng ngươi thì hay rồi, vừa muốn lấy nữ nhi của ta, vừa giở trò
hãm hại sau lưng, đã thế còn muốn giày xéo những chất nữ khác, ngươi có
liêm xỉ hay không vậy?”.
Lan thị hiếm có khi nào kiên cường thế
này, có lẽ là vì đang vô cùng oán giận. Thêm vào đó, hiện tại ván đã
đóng thuyền, nhìn thái độ của mọi người, sao có thể không tận dụng cơ
hội cao giọng một phen. Bù lại những ngày trước, khi cô nãi nãi này còn
chưa thành thân, không ít lần sỉ nhục châm chọc bọn họ.
“Lan thị, ngươi tưởng mình là ai mà dám mắng nhi tử của ta. Để rồi xem, ta sẽ nói với Tam ca hưu ngươi. Một nữ nhi nhà thương hộ, ỷ vào việc phụ thân
ngươi đã cứu phụ thân của ta mà thôi, mà còn đòi hiệp ân cầu báo, đúng
là không cần thể diện nữa mà!”. Sở thị cay độc mắng.
Hòa Linh
đứng lên, đi đến bên cạnh Sở thị, ngước đôi mắt ngập nước nhìn bà ta
nói: “Cô cô, sao người có thể nói mẫu thân cháu như vậy. Chẳng lẽ, ngoại tổ phụ của cháu cứu người cũng là sai sao? Cô cô, không lẽ, biểu ca làm như vậy là đúng?”. Hòa Linh túm lấy tay Sở thị, bà ta vừa muốn phản
bác, thì nàng đã ghé sát vào, tuy giọng nói vẫn còn khàn khàn vì vừa
khóc nhưng lại ấn chứa đầy hàn băng: “Lý Hiển không phải là nhi tử thân
sinh của cô cô đúng chứ!”.
Gằn từng tiếng, đánh thẳng vào điểm
yếu của Sở thị, vừa định lên tiếng lại chạm phải ánh mắt đầy ác ý của
Hòa Linh, cả người bà ta như đang rơi vào hầm băng, lạnh đến phát run:
“Ngươi......”
Trong nháy mắt Hòa Linh lại khôi phục lại dáng vẻ
điềm đạm đáng yêu thường ngày, khẽ nói tiếp: “Cô cô, những lời vừa rồi
chỉ là nhất thời nóng nảy thôi đúng không? Người sai là biểu ca cho nên
cô cô sẽ trừng phạt huynh ấy chứ?”
Sở thị lập tức yên tĩnh lại,
mọi người ai cũng đều nghĩ người nọ sẽ phản bác, sẽ lập tức giương nanh
múa vuốt mắng to, ấy thế mà lại hoàn toàn ngược lại.
Tay người nào đó lập tức lại bị Hòa Linh bóp càng chặt thêm: “Cô cô!”
Hiện tại Sở thị nhìn Hòa Linh, chẳng khác nào như đang nhìn thấy quỷ, khó có thể bình tĩnh nổi, nụ cười kia vừa dữ tợn lại đáng sợ gấp vạn lần.
“Đúng..... đúng là biểu ca cháu đã sai, ta sẽ dạy dỗ lại hắn!”
Ai nấy có mặt tại hiện trường lập tức ngây người, ngay cả Lý Hiển cũng
quên cả phản bác, đợi đến khi hiểu ra, liền hùng hổ hét lên: “Nương, con bị nha đầu chết tiệt kia đổ oan, tuổi nhỏ vậy mà tâm địa thật ác độc,
muội ấy......”
“Chát!”, Lý Hiển chưa nói xong, Sở thị rất nhanh
đã bước tới quăng một cái tát lên mặt hắn: “Câm miệng, người sai là con, mau giải thích với biểu muội!”.
Mọi người:“......”
Gió đột nhiên đổi chiều, ai cũng không thể ngờ được.
Chỉ có Hòa Linh cảm kích lên tiếng: “Cháu biết mà, tuy cô cô nói năng chua
ngoa nhưng tâm lại mềm như đậu hũ, cháu biết cô cô sáng suốt nhất mà.
Cháu biết......” Kích động không nói nên lời.
Sở thị không hề liếc sang Hòa Linh, chỉ nhìn chằm chằm Lý Hiển: “Mau giải thích với biểu muội của con đi!”
Lý Hiển tuy ương ngạnh, nhưng vẫn rất nghe lời Sở thị, thấy mẫu thân mình
kiên quyết như thế, rốt cuộc cũng mở miệng: “Thực xin lỗi biểu muội.”
Hòa Linh lui về phía sau từng bước, túm lấy ống tay áo Lan thị, tỏ vẻ “Ta rất sợ” trước mặt mọi người.
“Biểu muội, ta......”
“A......” Hòa Linh như sợ hắn sẽ tiếp tục tới gần mình liền hét lên một tiếng...... hôn mê bất tỉnh!