Lan Đại Phú vẫn luôn rất bội phục ngoại tôn nữ này, ông vào nam ra bắc
nhiều năm như vậy, đã biết rất nhiều cô nương, nhưng giống như Hòa Linh
vậy, cũng là không có! Còn nhỏ tuổi đã có tính toán, quả thật không
nhiều lắm. Dĩ nhiên, không chỉ có thể làm một cô nương thông tuệ khôn
khéo, nhưng phần lớn cô nương lập gia đình sẽ phải ở nội viện, cùng Hòa
Linh như vậy hoàn toàn khác!
Chẳng biết tại sao, ông có cảm giác khí phách, Hòa Linh làm sự tình,
trước tới nay luôn là người không lưu đường sống, mặc kệ là với người
khác, hay là mình, dù là người Sở gia, cũng chưa bao giờ thấy nàng có
cái gì đặc biệt đối đãi!
Hòa Linh nói rất đúng, muốn giết một người cho tới bây giờ đều không khó khăn, nhưng là phải khiến một người thân bại danh liệt chết, thật không dễ dàng! Mặc kệ Vũ Nhi như thế nào, tóm lại là nữ nhi của ông, là nữ
nhi ông nhìn nàng từ nhỏ lớn lên, nữ nhi từ nhỏ đã hết sức khả ái, người ngoài có lẽ thấy nàng không hiểu chuyện, nhưng mà đối với người làm
phụ mẫu mà nói, mặc kệ nam nữ không hiểu chuyện cỡ nào, đều là cực tốt,
người khác không hiểu, nhưng tâm tư của người làm cha, người khác không
lý giải được!
"Ta muốn hắn thân bại danh liệt, bi thảm chết đi!" Lan Đại Phú nghiêm túc.
Hòa Linh gật đầu, "Vậy thì tạm thời chờ đợi, tùy tiện giết một người, cho tới bây giờ đều không phải là cách làm tốt nhất!"
Một công tử họ Bạch đến ở tại khách điếm, nàng đặc biệt từ mánh khóe mua bán tin tức, tin tức này lập tức liền truyền ra ngoài, người khác không biết y là từ đâu tới, cũng không biết y là người nào, nhưng lại biết, y đầu tiên là lựa chọn Lan Đại Phú, người người cũng biết, Lan Đại Phú
đối với cái chết của nữ nhi luôn canh cánh trong lòng. Như vậy đầu tiên
tìm tới y, cũng là đúng!
Mặc dù nói không biết người kia có phải thật biết chuyện hay không,
nhưng Tạ Nam vẫn có một phần lo lắng, y gần đây có mấy phần tâm thần
không yên, thấy Tạ Thừa tướng thời điểm cũng thể hiện ra, Tạ Thừa Tướng
nhìn y như thế, chỉ cảm thấy bùn nhão nâng không thành tường.
"Ngươi cần gì phải lo lắng như vậy, nếu như Lan Đại Phú thật sự biết là
ngươi, như vậy y tại sao bất động!" Lan Đại Phú biết hung thủ, cũng
không nhất định động, điểm này ngược lại quả thật rồi, có điều nếu nói
Bạch công tử đó, làm thế nào biết!
"Chuyện này, ngươi đi cùng người biết chuyện chạm thử, ta cảm thấy được, có khả năng nhất lộ ra đi chính là Sở Hòa Chân!" Nói đến nữ tử này, Tạ
Thừa Tướng hết sức chán ghét, y từ trước đến giờ xem thường nữ nhân, đặc biệt là loại ngu xuẩn này hư việc nhiều hơn là thành công!
Tạ Nam gật đầu, ngay sau đó hỏi "Nếu như Lan Đại Phú thật biết được,
chúng ta có nên trước hạ thủ vi cường không? Cũng không biết Sở gia bên
kia biết bao nhiêu, lúc trước Sở Hòa Chân đã cho chúng ta chọc rất nhiều phiền toái. Chính nàng ghen tỵ Sở Hòa Linh, nhưng lại đẩy ngã trên
người chúng ta, Sở gia càng thêm không biết xấu hổ, lại muốn lừa gạt
chúng ta, người xem. . . . . ."
Tạ Thừa Tướng nhìn về phía Tạ Du Vân vẫn ngồi ở một bên đọc sách, hiện
tại có chuyện gì, bọn họ để cho Tạ Du Vân ở đây, vì cái gì để cho y có
thể tiếp xúc một ít chuyện, trước kia là ông nghĩ sai lầm, ông cảm giác, con trai mình không nên dính những thứ chuyện này, mà chỉ cần ông nói
ra tất cả, Cẩn Chi cũng nên hiểu nỗi khổ tâm riêng của ông. Nhưng là bây giờ nhìn, rõ ràng thì không phải là như thế.
Không thể không nói, rất nhiều chuyện, là ông sai lầm rồi, nếu sai lầm
rồi, chính là phải mau sớm đền bù! Có chút nuông chiều cho hư, nhưng là
đã không có thời gian khác rồi, chỉ có thể làm như vậy!
"Cẩn Chi, con đến nói thử, chuyện này nên như thế nào!"
Tạ Du Vân trong lòng hết sức chán ghét những chuyện này, y khuôn mặt khó coi, có điều lạnh nhạt nói: "Cùng con có quan hệ gì chứ! Các người mỗi
lần đều muốn làm những chuyện bẩn thỉu này, chuyện xảy ra mới biết hối
hận sao!"
Tạ Thừa Tướng lại bị y chọc tức, người khác như thế nào ông không biết,
ngay cả hoàng thượng bên kia, ông cũng có biện pháp qua loa tắc trách
một hai, nhưng là chỉ có đối với đứa con trai này, ông không biết như
thế nào cho phải, nhưng ngay cả như thế, ông lại chỉ có thể cố nhịn
xuống.
Y từ nhỏ nhìn thấy, đều là tất cả tốt đẹp, mà bây giờ cường ngạnh để cho y sửa lại, lại khó khăn cỡ nào!
"Ngươi đi tiếp xúc một chút Bạch công tử đó, xem một chút là chuyện gì xảy ra!" Tạ Thừa Tướng võ đoán đạo!
Tạ Du Vân trong lòng kinh ngạc, y ngẩng đầu nhìn về phía mấy người,
không hiểu nói: "Con đi? Con tại sao phải đi? Một tiểu nhân đầu cơ trục
lợi tin tức như vậy, không xứng làm bạn với con!"
Nghe được lời này của y, Tạ Thừa Tướng chỉ cảm thấy muốn ngã ngửa, y nhỏ giọng: "Con không đi, người nào còn có thể đây? Cẩn Chi, có một số việc con nên từ từ biết, ta hiểu biết rõ con bây giờ không muốn tiếp xúc
những thứ này, nhưng con suy nghĩ một chút, con nếu là người của Tạ gia, tại sao có thể mặc kệ chuyện Tạ gia! Nếu như Tạ gia thật sự có cái tốt
xấu, con nên như thế nào?"
Tạ Du Vân hé miệng: "Con tự nhiên đi tốt lắm!"
Tạ Du Nhiên là do tiểu thiếp của Tạ gia sinh, cũng là một công tử con
nhà giàu điển hình, nhị đệ của Tạ Du Vân, đối với người đệ đệ này, Tạ Du Vân trước tới nay luôn khinh thường, chẳng ra cái dạng gì!
Như vậy dù quần áo lụa là, cùng tiểu nhân tiếp xúc đầu cơ trục lợi, mới
không có gì thích hợp hơn rồi. Nghĩ như vậy, y càng phát cảm thấy chủ ý
này hay.
"Nếu như các ngươi muốn dọ thám lai lịch tên họ Bach kia, nên để cho Du
Nhiên đi, Du Nhiên cũng quen Tam Giáo Cửu Lưu tiếp xúc, như vậy quá tốt! Nếu như không có chuyện gì, ta đi trước!" Nói xong đứng dậy rời đi,
thật ra thì Tạ Du Vân cũng mâu thuẫn, có rất nhiều lúc, y biết được đây
là sứ mạng của gia tộc bọn họ, y không thể khước từ, càng thêm không thể coi thường. Nhưng nhiều lúc, y lại cảm thấy làm những thứ này là không
đúng!
Tâm tình như vậy rối rắm dưới, y trở nên thay đổi thất thường, cũng dần
dần không có hình tượng thường ngày Quý công tử thanh cao, càng phát hỉ nộ không chừng!
"Ca ca!" đại tiểu thư Tạ gia Tạ Tư Nồng ngồi ở trong đình viện, ngay cả thời tiết lạnh, mặc lại ít!
Tạ Du Vân hòa hoãn một cái tâm tình, đi tới bên người muội muội: "Tư Nồng thế nào?"
Tạ Tư Nồng lắc đầu, nàng ta đã đã lâu không gặp Lục Hàn rồi, vốn cơ hội
gặp Lục Hàn cũng không nhiều, lần này bởi vì chuyện giết người, phụ thân không chịu để cho nàng ta ra cửa, càng thêm không có cơ hội! Ca ca mình cùng Lục Hàn lại chưa tính là giao hảo, không có cơ hội gì, nàng nghĩ
tới, càng thêm khổ sở!
"Ca ca! Muội muốn ra ngoài!"
"Không được!" Tạ Du Vân lập tức nói, y trên dưới xem kỹ Tạ Tư Nồng:
"Muội không nên làm loạn, lần trước gây họa chuyện còn nhỏ sao! Nếu như
không phải biểu muội thay muội gánh tội, muội hiện tại là như thế nào
còn không biết, muội nên biết được, biểu muội đã bị xử trảm rồi." Tạ Du
Vân cảm thấy, y nên tìm cơ hội thật tốt cùng muội muội nói một chút, nếu không, Tư Nồng sợ là vẫn còn không biết nặng nhẹ!
Tạ Tư Nồng đứng dậy dậm chân, "Chuyện này, vốn chính là nàng ta khích
tướng muội, nàng ta không phải người tốt, bây giờ là nàng ta đáng đời.
Chẳng lẽ ca ca không tin muội không có sao? Nàng là nữ nhân xấu như vậy, đáng đời có kết quả này! Chỉ có mẫu thân mới thấy nàng ta tốt, nếu như
thật sự tốt, làm sao sẽ cùng người khác quan hệ mật thiết! Cô nương nhà
nào sẽ làm ra chuyện như vậy, quả nhiên là không biết xấu hổ!"
Tạ Tư Nồng vẫn luôn được phụ mẫu nuông chiều, cho tới bây giờ đều chưa
từng sẽ tự kiểm điểm bản thân mình là người có lỗi, hiện tại càng cảm
thấy đều là lỗi của Triệu Uyển Oánh, cùng mình không có một chút quan
hệ! Nghĩ như vậy, càng la ầm lên: "Chẳng lẽ ca ca không tin muội! Huynh
có phải còn nhớ tới nữ nhân xấu đó, nàng ta không phải người tốt!"
Nhìn nàng vội vã như vậy, Tạ Du Vân thở dài một tiếng vỗ vỗ bả vai muội
muội mình: "Ta biết, ta biết, nhưng Tư Nồng, những chuyện này, không
phải nói nàng sai lầm, chúng ta thì không có vấn đề! Muội cần gì phải
cùng Sở Hòa Linh đối chọi gay gắt! Mặc dù nàng ấy có chút kiêu căng,
tính tình có chút không tốt, nhưng cũng chỉ là một tiểu cô nương! Về
phần biểu muội, ta tự nhiên sẽ hiểu nàng ta là loại người gì, ta sẽ
không đem nàng ta để ở trong lòng, có điều ta sợ nàng ta ảnh hưởng
muội...muội hiểu không?"
Tạ Tư Nồng vẻ mặt hòa hoãn mấy phần, có điều rất nhanh, nàng ta suy nghĩ lời của y, cả giận nói: "Ca ca huynh nói thử, huynh có phải thích nàng
hay không, huynh có phải thích Sở Hòa Linh hay không, nếu không vì sao
nói giúp nàng ta như vậy, cái gì gọi là có chút kiêu căng chỉ là một
tiểu cô nương! Vậy muội có chút kiêu căng cũng chỉ là một tiểu cô nương! Ca ca, muội nói với huynh, huynh không thể bị hồ ly tinh mê hoặc! Nàng
ta không phải là loại tốt đẹp gì, nàng ta thật không phải!"
Nàng nóng nảy, bắt được ống tay áo của Tạ Du Vân, Tạ Du Nhiên đi tới
liền gặp được ca ca cùng muội muội đang lôi lôi kéo kéo, cười ha hả liền tới gần: "Ai u này, đại ca a! Tư Nồng a!" Giống như hát tuồng, ngay cả
trên mặt y mang theo nụ cười nịnh nọt.
Nhưng hai người trong nháy mắt lạnh nhạt lại, Tạ Du Nhiên hít hít lỗ
mũi, "Nghe nói phụ thân gọi ta tới! Sao? Cũng gọi các ngươi?"
Tạ Du Vân lắc đầu: "Không có! Ta cùng với Tư Nồng còn có việc!"
Nói xong rời đi, một chút thể diện cũng không cho, theo bọn y nghĩ, Tạ
Du Nhiên bất quá chỉ là một đứa con do một tiểu thiếp sinh, vẫn còn muốn cùng y xưng huynh gọi đệ, thật là ghê tởm!
Tạ gia huynh muội nhanh chóng rời đi, Tạ Du Nhiên chậc một tiếng, đủng
đỉnh đi đến thư phòng, qunr bọn họ làm gì! Khinh thường người thì thế
nào, y cũng không thiếu miến ăn!
Đối với chuyện Hòa Linh đột nhiên xuất hiện, có điều Tạ gia không có
phản ứng, mà Lục Hàn cũng là như thế, thật ra thì y biết Lan Vũ chết đi
nhất định cùng Sở Hòa Chân có quan hệ, nếu như không phải, đêm hôm đó sẽ không có người dạ thám Sở phủ, thật ra thì lúc ấy Thôi Ngọc cũng ở đây, lúc y đi tới, vừa đúng có người chạy trốn vụt qua, nhưng y cũng không
có ra sức đuổi theo, y muốn làm, cho tới